Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

-o-

"Anh muốn đưa tôi đi đâu ?" Takemichi ngồi vào xe, lập tức hỏi hắn.

Hắn nâng cằm cậu lên "Bảo bối, đã lâu rồi em không đi học nha!"

"Tôi bị đuổi học rồi..." Cậu cắn môi, trả lời.

"Đuổi học? Không sao, em sẽ đi học lại thôi!" Hắn nhìn cậu "Tôi đã chuẩn bị rồi."

"Đương nhiên, mấy ngày em không đi học, chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên 'vui vẻ' trò chuyện một chút chứ? Bảo bối!"

Hắn vuốt ve khuôn mặt cậu, từng ngón tay nhẹ nhàng cọ sát da mặt cậu. Né tránh tay hắn, cậu xoay mặt đi.

"Bốp !"

"A.." Tay hắn giáng xuống, theo quán tính, cậu ngã vào kính xe làm bằng thủy tinh.

Không đợi cậu ngồi dậy, hắn nắm cổ áo cậu, quát lớn

"Tâm tình tôi bây giờ rất không tốt, em tốt nhất ngoan ngoãn một chút đi!"

Một khắc trước còn cười cười, một khắc sau lại vũ nhục cậu! Takemichi muốn lùi lại, nhưng không dám làm hắn tức giận, chỉ có thể co chặt thân thể, không biết làm gì.

Mikey lôi cậu lên máy bay. Mấy giờ bay, hắn một câu cũng không nói, nhưng thi thoảng lại nhìn cậu, như đe dọa cậu đừng làm gì quá đáng.

***

Trở lại thành phố trước kia, Takemichi không nói gì, im lặng đi theo hắn, xe chạy ra đường lớn, rồi dừng lại, một căn biệt thự xa hoa hiện ra trước mắt.

"Đây là chỗ nào?"

Hắn cười khẽ, khẩu khí như rít lên
"Ít nói nhảm đi! "

Cậu cúi đầu, cắn môi. Đúng vậy, hỏi làm gì chứ, mình đã như cá nằm trên thớt, còn có quyền hỏi kẻ cầm dao sao! Thật sự quá ngu ngốc rồi.

Cậu hừ một tiếng, hắn đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, khiến mặt cậu đập ngay vào lưng hắn.

Nhìn cậu xoa xoa mũi, hắn nắm tay cậu lôi vào biệt thự. Xa hoa đến mức này, Mikey quả nhiên là con nhà quyền thế. Tuy rằng gia đình cậu cũng thuộc loại khá giả, nhưng so với Mikey, đúng là một trời một vực.

Hắn lôi cậu đi hết một đoạn cầu thang dài đằng đẵng, chưa kịp chống cự, đã bị hắn đẩy ngã lên giường, đây là phòng ngủ của hắn!

Takemichi giữ chặt quần áo trên người, hắn túm tay cậu, chỉ một động tác đơn giản, đã chế trụ được hai tay cậu, đưa chúng lên cao, rút cà vạt ra, trói lại.

"Yên tâm... Sẽ không đau a, thoải mái hơn thắt lưng nhiều." Nói xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai tay đang bị cà vạt chế trụ của cậu.

"Anh buông ra, đừng trói tôi..." cậu van xin, tư thế khuất nhục không khác gì súc vật.

Hắn cởi quần áo, đến khi trên người chỉ còn một chiếc quần lót mời nhìn cậu trả lời  "Đây là trừng phạt!"

Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, môi cũng bị cắn đến sưng đỏ. Thân thể hắn rất cường tráng, không giống cơ thể gầy gò xanh tái của cậu.

Cậu há miệng, đang muốn nói , đã bị hai tay hắn đặt áp vào cổ họng, hô hấp dường như muốn ngừng trệ, cổ họng đau đớn, hắn chỉ cần tăng thêm chút lực, thì khí quản của cậu cũng theo tay hắn mà đứt đoạn.

"Khụ khụ..." Hắn cuối cùng cũng buông tay ra, quần áo trên người cậu lập tức bị xé tan, vứt xuống.

Thân thể hắn phủ lên cơ thể cậu, sức nặng của hắn khiến cậu vô pháp cử động. Chỉ có thể thống khổ mà hô hấp.

Không có bất cứ sự khởi đầu nào, hắn cứ thế thô bạo cọ sát hạ thể của cậu, hung hăng lấp đầy huyệt khẩu, hai chân bị hắn ghì chặt, Takemichi run rẩy toàn thân, đau, đau quá! Cả người nóng như bị lửa thiêu. Nếu tay hắn không áp trụ cơ thể cậu, cậu nhất định sẽ cố gắng phản kháng.

"A... a..." Cậu cắn môi rên rỉ, đau đớn từng đợt từng đợt xuyên vào não.

Huyệt khẩu bắt đầu rỉ nước, máu theo phân thân cực đại của hắn chầm chậm chảy xuống, khiến xâm nhập của hắn càng lúc càng dễ dàng.

Khi hắn buông cậu ra, mùi vị tanh tưởi của máu cũng theo không khí loãng ra, cậu cắn môi, thật sự là rất buồn nôn.

Đau đớn, khiến ý thức cậu cũng mơ màng, cậu thậm chí còn mấy lần bất tỉnh, mỗi lần hắn đều dùng nước lạnh tạt vào, có khi dùng vài cái tát kéo cậu tỉnh.

"Cậu là sủng vật của tôi ! Của tôi! Lần sau còn dám chạy, tôi phế chân cậu! không cho cậu chạy thoát, tôi tuyệt đối không buông cậu ra... Cậu, đời này chỉ có thể là của tôi!..." Hắn liên tục lặp lại những lời đầy chiếm hữu.

Đến tối Mikey mới thỏa mãn, ôm cậu cùng ngủ trên giường, cảm nhận hơi thở bình ổn của hắn bên tai, cậu vội vã động đậy cánh tay, cố gắng vận động cổ tay, trải qua một hồi dằn vặt của hắn, cà vạt cũng lỏng ra, từng chút từng chút, đã cởi được dây trói.

Cậu run rẩy tách khỏi cơ thể hắn, cố gắng không đánh thức hắn, quần áo của cậu bị hắn quăng trên giường, với tay cầm chúng lên, lại lấy thứ nằm trong ống quần ra, là một tờ báo được vo chặt, có thứ gì bên trong, cậu rút ra, lưỡi dao sắc bén lành lạnh ánh lên tia sáng.

Mikey... Mikey... Tay cậu run rẩy, hắn tại sao không buông tha cậu. Cậu sợ, cậu hèn nhát.... Thế nhưng, cậu liên tục niệm tên hắn, cái tên ám ảnh cậu từng giây từng phút, hành hạ cậu đến ngay cả tư cách làm người cũng không có, tên hắn mỗi lần vang lên, lại tiếp thêm cho cậu sức mạnh.

Mikey nằm ngủ trên giường, ngực hắn bình ổn lên xuống, trái tim hắn, sinh mệnh của hắn, nằm ngay bên trái ngực khuôn ngực rắn chắc kia.

Mũi dao sắc lạnh đặt trên ngực hắn, tim cậu đập liên tục, nếu như hắn không chết, cậu sẽ không được tự do. Còn có cha mẹ của cậu nữa! Takemichi run rẩy nắm chặt lưỡi dao trong tay, giờ cậu mới biết có rất nhiều chuyện, dù muốn cũng chưa chắc làm được, đối với việc giết người thực sự là đáng sợ vô cùng.

"Đau !" Mikey đau đớn tỉnh giấc, lưỡi dao theo bàn tay siết chặt của cậu đâm vào ngực hắn. Tơ máu từng giọt phun ra, hắn đánh cậu té xuống đất. Vẻ mặt hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn cậu.

Hắn phát hiện rồi, không còn cách nào khác, Takemichi cố gắng dùng dao đâm về phía hắn lần nữa, nhưng dao chưa kịp chạm đến hắn, cậu đã bị hắn đánh đến thê thảm. Hắn cầm dao trên tay cậu vứt đi, không chút lưu tình đánh cậu. Chờ đến lúc cậu không còn khí lực nằm thoi thóp trên mặt đất, hắn mới phẫn nộ nắm tóc cậu thở dốc.

Mikey xé chăn buộc lại vết thương đang chảy máu, cầm lấy điện thoại, cậu không biết hắn nói gì, lúc này ý thức của cậu đã rời khỏi cơ thể.

Lát sau, một người đàn ông xuất hiện, hắn nhìn Mikey hốt hoảng kêu lên
"Thiếu gia!"

Sau đó, giúp Mikey xử lý vết thương trên cơ thể. Hắn lại nhìn cậu, rồi khẽ nói.

"Xem vết thương cậu ấy!"

"Vâng, thiếu gia!"

Người đàn ông kia đến gần cậu, lật cậu lại xem xét: "Thiếu gia, cậu ấy không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc là khỏi."

"Ông ra ngoài đi, chuyện hôm nay không được nói ra !" Mikey lạnh lùng căn dặn.

***

Mikey cầm ly nước, đến gần cậu. Takemichi theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cơ thể vô lực chỉ đành bất động.

Hắn đá vào bụng cậu, khí lực không lớn, nhưng cũng đủ đem đến cho cậu một trận thống khổ. Cậu biết hắn đang rất phẫn nộ, hắn không ngờ, một kẻ nhu nhược như cậu, lại có gan dùng dao đâm hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cậu, như không có chuyện gì xảy ra.

"Bảo bối, em thật sự làm tôi rất bất ngờ nha! Đúng là một món quà thú vị ! Tôi tất nhiên cũng có quà cho em..." Hắn bế cậu lên, đem cậu đặt lên giường.

"Bảo bối, tại sao làm vậy ? Muốn giết tôi sao?"

"..." Cậu cắn môi không đáp.

"Không nói sao? Tôi đoán... là vì hôm qua tôi uy hiếp cha mẹ em, nên muốn giết tôi sao! Bởi vì em biết, em trốn cũng không thoát khỏi tôi, cho nên muốn giết tôi! Đúng không?" Hắn càng nói càng trầm giọng.

Cậu nuốt máu tanh trong miệng, như cũ không nói một câu.

"Em quá ngốc rồi!" Mikey vuốt tóc cậu, kéo đầu cậu lại, áp sát mặt cậu vào mặt hắn

"Em cho rằng giết tôi, tôi chết là xong sao? Em có biết Sano gia nếu nhúng tay vào, chuyện gì cũng không giấu được, đến lúc đó, cha mẹ của em còn đối mặt với những chuyện khủng khiếp hơn. Còn em, Sano gia nhất định sẽ khiến em, sống cũng không được, chết cũng không xong! Cho nên... Sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa!" Nói xong, hắn buông tay, thả cậu rơi xuống giường.

Reng reng...

Hắn nhíu mày, cầm lấy điện thoại "Được, đưa bọn họ vào đây!"

Nói xong, lập tức dập máy.

"Bảo bối, cha mẹ em tới rồi, thực sự là nhắc đến Tào Tháo, thì Tào Tháo đến!"

Cậu mở to mắt, cha mẹ tìm đến sao!!

"Một lát nữa sẽ có kịch hay cho em xem, coi như đáp lễ món quà của em !"

Hắn âm hiểm cười, nhặt lưỡi dao sắc lạnh nằm trên mặt đất lên.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com