Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

-o-

Mikey liên tục hút thuốc, thỉnh thoảng khó chịu chửi mấy câu. Nhìn bộ dạng của hắn, Takemichi im lặng cố gắng không làm phiền đến hắn.

"Chị, Chị về đi! Đừng hỏi nhiều nữa, chị về đi, cha đang tức giận ... Umh, mặc kệ, thực sự, em không đùa chị, chị mau về đi. Đừng, hôm nay lên đường luôn...Chị à..."

Cậu ngạc nhiên nghe Mikey cầu xin, hắn hình như đang làm nũng qua điện thoại.

"Ngày mai tôi phải về nhà, cậu ngoan ngoãn ở lại trường chờ tôi." Hắn vứt điện thoại, quay đầu nói với cậu. Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Sáng hôm sau, xe Sano gia tới trường đón hắn, ánh mắt hắn tối đen khiến cậu sợ hãi.

Mấy ngày sau, tin tức của Mikey hoàn toàn không thấy, đến mấy ngày sau nữa, cậu gặp lại cha mẹ mình. Cậu vừa đến gần, cha mẹ đã ôm lấy cậu vào lòng.

"Cha... Mẹ..."

"Đứa con ngốc, Không sao nữa rồi.... Chúng ta đi Anh... Cha đã làm thủ tục, đi thôi."

"Mikey..."

"Con đừng sợ, cha nó đã biết chuyện rồi, sẽ không để nó tiếp tục làm bậy nữa! Cha sẽ mang con đi, không để con chịu ủy khuất nữa. Con đừng sợ.."

Thì ra... Lời nói dối của cậu cũng không xong, Thì ra, cái lồng sắt của Mikey vẫn có thể bị phá vỡ. Quyền thế của hắn đều là từ gia tộc nhà hắn ban cho, chỉ cần Sano gia phản đối, hắn cũng không thể tiếp tục cường bạo cậu nữa...

Tất cả... sẽ kết thúc... giống như một cơn ác mộng. Thức dậy, sẽ không còn khiến cậu thống khổ cùng đau đớn ...

Rất nhanh, cả nhà cậu đã đi Anh. Tuy máy bay rất khó chịu, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một niềm vui khó tả...
Cha mẹ tận lực không nhắc đến truyện cũ. Đợi cho tâm lý của cậu ổn định... Chờ cho mọi thứ yên ổn rồi, cậu lại có thể đến trường.

Nhưng, bụng Takemichi càng lúc càng tròn ra, cậu lo lắng tự hỏi có phải hay không mình bị bệnh gì. Mà ánh mắt của cha càng lúc càng khó hiểu.

"Michi, mẹ có chuyện muốn nói với con." Cha vỗ vai cậu, sau đó liền đi ra ngoài.

Chờ cánh cửa đóng lại, mẹ đi đến gần cậu.

"Michi, thân thể con dạo này thế nào?" Mẹ cẩn thận xem xét thái độ khó hiểu của cậu, sau đó nhìn cơ thể ngày càng mập lên của cậu.

" Đây... kỳ thực... kỳ thực..." Mẹ bối rối, khiến cậu khẩn trương, chẳng lẽ cậu mắc bệnh gì sao?

"Kỳ thực, Michi, con có thai rồi..." Cái gì... Có thai...??

"Lúc đầu cha mẹ cũng cảm thấy có điểm kỳ lạ, sau đó, cha con nói là con đã có thai... Bụng con, cũng đã quá rõ ràng... Chúng ta không thể giấu con được nữa . Cha con nói, tuy con là con trai, nhưng có tử cung tương đối hoàn thiện..."

"A.... a a..." Takemichi gào lên vô vọng, không muốn nghe nữa.

"Michi, con bình tĩnh nghe mẹ nói." Mẹ nắm lấy tay cậu.

"Không... Không thể nào... Không thể..." Thanh âm cậu càng nức nở

"Mẹ ra ngoài đi, con muốn được yên tĩnh..."

Cậu thu chặt cơ thể, ngồi trên giường. Cúi đầu, không phải do cậu mập lên, mà là... Trong đầu cậu liên tục hiện ra hình ảnh phá thai.

Takemichi nắm chặt tay, điên cuồng tự đấm vào bụng mình, đến lúc không còn sức lực, bụng cũng đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy máu đang ẩm ướt chảy xuống, cậu mỉm cười nhắm mắt, thì thầm...

Phải giết chết sinh mệnh đang hình thành này !!!

------

Khắp nơi đều là một màu trắng... Mình chết rồi sao?

"Michi, con tỉnh rồi..." Mẹ ngồi bên giường cậu.

"Con kích động như thế, nên cha mẹ mới do dự không dám nói cho con biết, nếu cha mẹ không vào, haizz...."

Cậu lấy tay, sờ sờ bụng mình...

"A a!!" Cậu ngồi dậy, bụng vẫn tròn như trước.

"Michi! Michi!" Mẹ nhìn cậu, khẩn trương hô lên, ngoài cửa, cha đang đi vào.

"Michi! Con bình tĩnh đi !" Tay chân bị cha mẹ gắt gao đè lại, khí lực rất nhanh bị tiêu hao hết.

"Michi, không sao đâu!" Cha lau nước mắt trên mặt cậu "Con làm vậy rất nguy hiểm.."

"Con muốn giết nó.. giết nó... làm cho nó biến mất... Con không muốn..." Cậu thất thần nói không ra tiếng.

"Con phải biết, Michi. Tuy rằng cha mẹ cũng rất ghét nó..." Cha đang nói bỗng nhiên dừng lại, nhìn thần sắc thống khổ của cậu. Một lúc sau mới nói tiếp

"Michi, con đừng làm bậy nữa, cha sẽ giúp con... Lần này sẽ không có ai biết, chính cha sẽ phẫu thuật cho con."

***

Một tuần sau...

Trên tầng cao nhất của bệnh viện, nghiệt chủng trong cơ thể cậu đã hoàn toàn biến mất!

Lúc trước bởi vì bị cường bạo, lại thêm chuyện phá thai, cơ thể mệt mỏi, khiến cậu mê man trên giường suốt hai tháng.

Sau này, Takemichi chuyển đến trường mới, cha biết cậu không thích cùng người khác tiếp xúc, cố ý tìm cho cậu một trường gần nhà để đi học.

Nhưng cậu không thật không ngờ, trái đất đúng là nhỏ hẹp, lần nữa gặp Mikey!

Cậu còn chưa kịp mở miệng, gáy đã truyền đến cảm giác đau đớn, cơ thể mất đi tri giác ngã xuống.

Đến lúc mở mắt, một tập ảnh liền quăng xuống trước mặt cậu, là ảnh lúc cậu còn "Mập"...

"Nói xem? Đây là cái gì..." Đã lâu không gặp, ánh mắt hắn vẫn như trước, vừa áp bức người, vừa hết sức mị hoặc.

"..."

"Tôi phái người đi tìm cậu, kết quả cậu lại xảy ra chuyện này..." Mikey chậm rãi đến gần cậu, lấy khăn trong miệng cậu ra.

"Cậu có thể có thai sao.. Ha ha ha... Thực sự là quá buồn cười đi !!!"

Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, là nhà của hắn, cậu về nước rồi.

"Mà buồn cười nhất là... Cậu lại dám giết chết nó!"

Mikey dùng tay tát cậu một cái như trời giáng, cậu ngỡ ngàng nhìn ánh mắt cuồng loạn của hắn, hắn trước giờ chưa lộ ra biểu tình khủng khiếp như thế!

"Cậu không biết sao, tuy rằng cha tôi tức giận với tôi, nhưng cha tôi cũng biết rõ, tôi là người thừa kế duy nhất... Cho nên, tôi mặc dù ở nhà, nhưng nhất cử nhất động của cậu tôi đều biết hết, cậu có trốn cũng không thoát đâu ! Cha tôi tuy cố chấp, nhưng tôi đã muốn thì cũng không thể làm gì được ! ..."

Mikey nhếch mép cười, nụ cười băng lãnh tàn khốc. Cậu run rẩy, sợ hãi muốn nhắm mắt lại.

Hắn lạnh lùng "Kết quả, cha tôi chấp nhận rồi, cái gì cũng không thế thay đổi được nữa, cậu hiểu chưa? Cho nên, đứa con trong bụng của cậu trả lại đây cho tôi, nó là con tôi, cũng là dòng máu của Sano gia... Tôi ghét con trai thô cứng, càng ghét đàn bà phiền phức, vì cậu là sủng vật của tôi, tôi mới nguyện ý để cậu có con với tôi."

Mình có nghe nhầm không! Takemichi run rẩy buông xuống ánh mắt, không dám nhìn hắn. Cậu nghĩ ra một lý do, tuy biết rất vô lý :

"Không thể, cơ thể tôi không bình thường, mang thai sẽ dị dạng... Cha tôi đã nghiên cứu, ADN của tôi rất kì dị, sợ là mang thai sẽ chỉ sinh ra quái thai.... nên... tôi... tuy rằng việc mang thai rất...rất... rất không muốn. Nhưng tôi không thể sinh nó ra."

"Tôi nói sinh được thì là sinh được... Sinh ra quái thai tỷ lệ rất nhỏ, hơn nữa con tôi nhất định là một đứa trẻ xuất sắc ."

"Anh điên, điên mất rồi..." Takemichi đẩy hắn, lao ra ngoài. Cửa bị khóa, cậu điên cuồng đập cửa.

Cho đến khi, hắn nắm lấy cổ tay cậu...

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com