Chương 42
-o-
Cả buổi chiều, lòng Takemichi không lúc nào yên, thậm chí thiếu chút nữa thối lộn tiền, miễn cưỡng mới chống đỡ được đến giờ tan ca.
Buổi tối trở về, Emma đang ngồi thưởng thức cà phê, cũng may là cô ta không nói gì. Bọn họ cũng không nhắc lại chuyện hôm trước nữa.
Rốt cục, cũng đến ngày đó!
Takemichi thu thập mọi thứ xong mới phát hiện, ngoại trừ quyển sổ tiết kiệm thuộc về chính mình, còn lại ngay cả quần áo của mình cũng là của Sano gia. Hai bàn tay trắng cũng tốt, cậu có thể bắt đầu lại lần nữa!
"Cậu phải đi rồi sao?" Emma dựa ở phía cửa nói.
Takemichi chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ăn sáng với ta đã rồi đi !" Cô nói rồi đi xuống lầu. Bữa ăn này có lẽ là bữa ăn thân thiết nhất cậu từng có từ khi ở Sano gia.
"Cậu có biết... Mikey từng nói thế nào về cậu không?" Emma hai tay xếp ở trên bàn hướng Takemichi hỏi.
Takemichi hiếu kỳ nhìn về phía cô nàng, người khác nhìn cậu như thế nào, cậu thực sự muốn biết, nhưng nếu là Mikey... Cậu vẫn nhớ rõ hắn đã từng đối cậu nói là— quái vật!
"....Lúc đầu Mikey gọi điện cho ta nói nó gặp được một người bạn cùng phòng rất thú vị. Nó nói tuy người đó là nam, nhưng mà tính tình lại cứ như con thỏ, lúc nào cũng sợ nó. Mikey ngữ khí lúc đó có chút không tốt, ta liền chọc nó là chắc do nó hung hăng quá .... Sau đó qua vài ngày, nó nói người bạn cùng phòng kia của nó là một người nói dối, cậu ta không bị bệnh khiết phích gì .....nó nói, người bạn cùng phòng kia không giống những người khác, lúc nào cũng rào đón nó. Ta liền nói, nếu cậu ta đã sợ em thì làm sao còn dám đến gần em chứ... rồi nó nói, nó có hứng thú với người bạn cùng phòng kia, nó là em trai ta, nó nghĩ gì ta đương nhiên biết. Ta biết nó ham chơi, nên lúc nào cũng cảnh cáo nó chú ý an toàn. Giờ nghĩ lại, đáng lẽ lúc đó ta nên ngăn cản nó..... Một thời gian rất lâu sau, nó không liên lạc với ta nữa, trong lòng ta bỗng cảm thấy sợ hãi. Mikey luôn có chừng mực, đối với người bên ngoài chỉ xem như một món đồ chơi mà thôi. Rồi chuyện ta lo lắng đã xảy ra, lúc Mikey gọi lại cho ta, nói cha đã biết chuyện của nó ở bên ngoài..... Ở phía bên kia điện thoại, nó dùng ngữ khí ta chưa bao giờ nghe thấy để nói chuyện. Vốn dĩ, ta không định giúp nó.... nói với nó ở chung với người kia sẽ không có gì tốt đẹp đâu. Nhưng Mikey lại đối ta làm nũng, ngữ khí đó.....ta không nhớ đã bao năm rồi không được nghe lại.... nó vẫn đối với ta nói đó chỉ là một món đồ chơi. Nhưng trong thâm tâm ta lại biết không đơn giản chỉ là một món đồ chơi nữa...."
Cô nói xong, liền nhìn về phía Takemichi đang cúi đầu, tại sao cô lại nói những lời này...
"Đến khi, cha cùng ta phát hiện ra thì đã quá muộn. Nghe xong chuyện, cậu còn muốn đi nữa hay không?" Emma thanh âm đầy áp lực nói.
Lời nói của cô ta vang vọng trong đầu cậu. Một lúc lâu, Takemichi nén xuống tâm tình phức tạp, đối cô ta nói :
"Đây là ước định a..một năm rồi..."
"Ta biết.... giờ không thể nào quay lại như trước kia nữa, có thể đi gặp Mikey lần cuối được không?"
"Vâng..."
Đi qua hành lang quen thuộc, tới phòng bệnh đầy vẻ xa hoa. Emma không đi vào mà chỉ ở cạnh cửa nói: "Cậu nói chuyện với Mikey một lát đi"
Đờ đẫn bước vào phòng, Takemichi kéo ghế ngồi bên chiếc giường lớn màu trắng thuần, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mikey. Có lẽ đây là lần cuối gặp hắn nên tâm tình thả lỏng không ít!
Nhớ lần đầu tiên gặp hắn, cậu chỉ thấy hắn vẻ ngoài thật tốt, sau đó cùng hắn ở chung, Mikey lại khiến cậu sợ hãi không bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt hắn nữa.
Chỉ riêng lần này: "Anh thật sự rất may mắn a...ông trời quả thực không công bằng..."
"Emma thật là một người chị tốt, hôm nay chị ấy vì anh mà nói với tôi rất nhiều, nhưng tôi đành phải để chị ấy thất vọng rồi. Mỗi người đều có quyền lợi hạnh phúc của mình, cho dù là tôi.... tôi cũng muốn mình có được hạnh phúc..... những ngày đó tôi như đang ở trong cơn ác mộng..... mộng cả ngày đêm không tỉnh. Có đôi khi, tôi chỉ mong tất cả đều không phải là sự thực, chỉ cần tôi mở mắt ra, khoảnh khắc lúc tôi gặp anh hay khi anh cường bạo tôi đều chỉ là mộng ảo... Tôi nghĩ, lúc này tôi mới được tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kia, Anh có hiểu không? Cuộc đời tôi là của chính tôi. Anh không thể nào làm chủ được nó..." Lời nói mang theo vài phần hỗn độn, tâm tình cậu cũng theo nó mà loạn nhịp.
"Hôm nay cuối cùng cũng đến, có những đêm tôi ngồi chờ đợi ngày này, anh có hiểu ý nghĩa của nó không?.. Tạm biệt, Mikey...."
Takemichi đứng dậy, cái ghế bị đẩy sang một bên vang lên thanh âm "đông" một tiếng.
Mở cửa, Emma đang đứng ở trước cửa, không biết cô ấy có nghe được lời cậu nói không, nhưng sắc mặt của cô ấy thật không tốt chút nào.
"Như vậy liền đi sao?"
"Đã nói lời từ biệt rồi.... em nghĩ mình nên sớm rời đi một chút." Căn phòng cậu thuê đã được bố trí đầy đủ, chỉ chờ cậu vào ở.
"Thôi được.... sau này ta còn có thể đến thăm cậu không?" Emma nhẹ giọng nói.
"Đương nhiên là được..."
Takemichi tuy rằng không muốn cùng người Sano gia có thêm quan hệ gì nữa, nhưng ở cùng nhau một năm, Emma đã thành một người bạn của cậu rồi.
Sau đó Emma cười, nhìn cậu nói,
"Tạm biệt".
Bước qua thềm cửa, Takemichi dường như thấy lúc đó giữa cậu và bọn họ có một khoảng cách không thể nào vượt qua.... Cậu lãnh đạm rời đi.
Emma buồn bã nghĩ, như thế cũng không thể giữ cậu ấy lại sao?
"Mikey a, cậu ấy đi rồi....cậu ấy sẽ không bao giờ trở về nữa. Chị hối hận a. Chị thật đáng trách...."
Emma nức nở nói, nếu cô không oán trách em trai mình tiếp cận cậu ta, nếu mình có khả năng giữ cậu ta lại thì....
Thanh âm nức nở càng lúc càng lớn, rồi từ từ biến thành tiếng thút thít nghẹn ngào. Em trai đã từng quên cả bản thân mà cứu người kia...
Emma nắm chặt cổ tay của Mikey, còn Mikey, nơi con ngươi vốn dĩ phải đóng lại, lại đang mở ra!
"Đừng khóc nữa... chị..." Mikey co giật khóe miệng, nhẹ giọng nói.
"Em tại sao lại không nói ra... Mikey a... em trước đây muốn nói cái gì liền nói ngay, tại sao bây giờ lại không dám nói gì cả. Mikey, em nói chị phải làm sao bây giờ...." Emma khóc càng lợi hại hơn.
"Nói sao? Em phải nói gì... Cậu ấy là hận em, chị, vừa nãy em vốn định nói, nói muốn cậu ấy ở lại cạnh em, nói em, em..... nhưng cậu ấy lại nói đó là ác mộng....."
Bàn tay đè lên trán có chút run rẩy. Emma liền lấy tay xoa nhẹ lưng nó.
"Ác mộng.....đúng thế..." nhắm mắt lại, Mikey nói:
"Cậu ấy nói cậu ấy muốn có hạnh phúc. Khi còn ở chung với em, cậu ấy chưa từng cười....nhưng khi em phải vào đây, em mới biết hóa ra cậu ấy cũng sẽ cười. Tiếng cười cậu ấy cứ vang mãi bên tai em. Chị à, em nghĩ lần này em thực sự sai rồi......."
Một tháng trước, lúc Emma đưa hắn ra ngoài đi dạo, hóa ra việc hắn tỉnh lại cũng không phải là ảo giác!
Mà Mikey không kinh động bọn họ là bởi vì khi hắn có lại ý thức, thân thế lại vô pháp chi phối, rồi hắn nghe được câu hỏi của Emma.
"Cậu hận nó sao?"
......"Hận"
Tựa như một quả bom, khiến niềm vui của hắn khi tỉnh lại tất cả đều tiêu tan. Khoảng thời gian Mikey hôn mê, tình cảm trong lòng dần được dỡ bỏ, hắn còn nhớ lúc nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra, cảm nhận cái chết đang từ từ đến gần, nhưng hắn lại không thấy sợ hãi, ngược lại, dường như có hạt giống tình ái nào đó đang từng lúc lớn lên trong lòng hắn....
Khi hắn đang chìm trong bóng đêm, Mikey đã từng nghĩ, nếu như có thể tỉnh lại lần nữa, có thể đưa hắn trở về quá khứ, trở về thời gian đó.
Nhưng liệu dễ dàng như vậy sao....
Cho dù đó có là Mikey cũng vô phương làm được, chỉ còn biết nói với chính mình tất cả đều là ký ức mà thôi!
Hối hận không thể nói cho cậu ta rằng hắn yêu cậu... Câu nói mong muốn hạnh phúc của cậu đã phá hủy hết kiên trì của hắn. Hắn cũng đã muốn cho cậu hạnh phúc..
Hai tay che lấy đôi mắt, Mikey thanh âm có chút cấp bách nói, "Chị à, tạm thời khoan hãy để tin tức em tỉnh lại ra ngoài."
"Không cần lo lắng, chúng ta đều nói với bên ngoài là em đang ở nước ngoài. Chỉ cần nói em du học trở về là được rồi!" nói gì thì Emma vẫn rất vui vẻ vì Mikey đã tỉnh lại.
"Được, vậy cũng tốt. Nếu là du học thì phải ở lâu một chút..."
"Mikey à.. em....."
"Em không sao, một năm vất vả cho chị rồi...."
Một câu nói vất vả, khiến trong lòng nổi lên không ít chua xót, Emma nhịn không được mà nhào tới ôm lấy hắn!
***
Hoàn cảnh mới, sinh hoạt mới, nơi này so với Sano gia quả là một trời một vực. Gian phòng nho nhỏ, cùng lắm chỉ bằng phòng tắm của Sano gia, nhưng như thế, nơi này từ nay sẽ là căn nhà thuộc về chính cậu.
Giá thuê cũng rẻ, vị trí cũng không tệ, hơn nữa nơi này cách hiệu sách chỗ làm của Takemichi không xa, đi bộ chừng 15 phút là tới.
Hôm qua rất vội, vì vật dụng sinh hoạt nhiều nên tiền cũng nhanh chóng cạn dần, cậu bây giờ không thể chịu thêm biến động nào bên ngoài được nữa.
Có đôi khi cậu cũng nhớ tới Kanji, bởi vì Takemichi biết cậu sẽ không bao giờ có thể gặp lại, nên chỉ còn biết ngày ngày nhớ nó.
Ban đêm là thời điểm khó khăn nhất, đôi mắt mở to chờ cho đến sáng. Cậu cũng muốn dùng thuốc để có một giấc ngủ, nhưng nghe nói nếu làm thế thì cơ thể sẽ không tốt. Bây giờ cơ thể này là của chính cậu, chỉ có khỏe mạnh mới có thể kiếm tiền, chuyện sinh bệnh với Takemichi bây giờ là chuyện xa xỉ nhất.
Đối với nguyên nhân bị mất ngủ, có lẽ là do di chứng thói quen sinh hoạt ngày trước, cũng có lẽ do tâm trí cậu lúc nào cũng một mảnh mờ mịt, đối với Kanji nhớ nhung hay là..... đối với con ngươi thâm trầm kia của Emma.
Takemichi làm ở hiệu sách này cũng đã ba năm, lúc này cậu đang nhìn thẫn thờ vào bìa tạp chí, ở trên in dòng chữ thật to, "Thiếu gia Sano thị – du học trở về, người nối nghiệp?!"
Tính tính ngày..... hơn hai năm rồi, hắn tỉnh rồi sao?
"Ông chủ, 3 bản tuần san giải trí tuần trước bán được một bản rồi....."
"Oh, đã biết!" Takemichi máy móc trả lời.
Hiệu sách này nửa năm trước đã giao lại cho cậu, ông chủ trước chuyển đến nơi khác. Cậu cũng không có khả năng gì, nhưng ngày thường lại thật thà, cần cù, nên ông chủ liền để Takemichi tiếp quản tiệm, còn tiền thì gửi theo định kỳ cho ông.
Mikey..... hai chữ này, cậu chưa từng nhắc tới suốt hai năm qua, nhưng không thể phủ nhận hắn vẫn tồn tại ở một góc nào đó trong lòng cậu, giống như hình xăm trên lưng vậy.
Từ lúc nghe tin hắn tỉnh lại đến nay, Takemichi vẫn luôn lo lắng chờ đợi, sợ hãi hắn sẽ lại một lần nữa làm cuộc sống của cậu biến đổi, nhưng một tháng trôi qua, cậu mới phát hiện là do mình quá đa tâm thôi. Đúng thế, Mikey sau khi tỉnh lại, nhớ đến những chuyện trước đó....nào tông xe....rồi hôn mê.... chỉ là trò cười thôi.
Takemichi cười khổ, hắn nhất định sẽ rất nhanh thoát ly khỏi quá khứ, thế nhưng còn cậu thì cơn ác mộng kia vẫn âm ỉ trong lòng...
Bước trên đường, nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu, cậu bất giác dừng lại, nhìn thấy chúng, cậu lại cảm thấy thật giống Kan, nhưng nhìn kỹ lại thấy không phải.
Mỗi lần tắm, Takemichi đều không dám cúi đầu, nhớ tới những ngày mới đầu, vào mùa đông mà hệ thống nước nóng không bật được, chỉ có thể co rúm thân thể mà chà xát người!
Về đến nhà, mở TV thì thấy đăng toàn tin tức việc Mikey kế thừa xí nghiệp, thực hiện cải cách mới. Lúc thấy Mikey xuất hiện trên TV, cậu hầu như nhận không ra hắn.
Hình ảnh của hắn thời niên thiếu không còn nữa.... hắn đã trưởng thành như thế rồi sao?
Chỉ qua một tai nạn xe, nhưng hắn lại lột xác trở thành một con người hoàn toàn mới...
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com