Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44


-o-

Có cái gì đó đang nhẹ nhàng sờ mặt Takemichi, giống như đang giục cậu mau tỉnh lại.

Lúc mọi thứ trở nên rõ ràng, một cái lúm đồng tiền thật to liền xuất hiện ngay trước mắt Takemichi, nháy mắt mất cái, hóa ra "thứ" đang làm tóc cậu rối tung lên là Kanji!

Cậu vẫn còn nhớ nó, dù cho năm tháng làm nó thay đổi như thế nào. Có lẽ nó cũng không còn nhớ cậu nữa, đôi mắt nó nhìn cậu chắc cũng giống như nhìn một người khách xa lạ mà thôi.

Nếu như Takemichi kích động đi tới chắc nó sẽ nghĩ cậu là một ông chú kì lạ...... do dự thu hồi cánh tay vươn ra, cậu thở dài.

"Ba ba..."

....Nó vừa gọi mình là gì... mình có nghe lầm không? Là ảo giác sao?!

"Ba ba!" thanh âm trong trẻo lại cất lên mang theo vài phần ai oán.

Trong ngực liền nặng xuống, đứa nhỏ đã ôm lấy cậu, trong lòng ngực liền truyền ra một hơi ấm nhè nhẹ, đứa nhỏ này còn nhớ cậu sao!

Takemichi ôm chặt nó, ôm đến khi nó phải kêu lên "đau quá" mới buông ra.

Mỗi lần người khác nhắc tới đứa nhỏ, Takemichi đều hờ hững cười, làm như không để ý. Nhưng trong lòng lại luôn tịch mịch, nguyên lai, cậu lại nhớ đến khoảng thời gian cùng sống với nó nhiều như thế.

Hai người cùng sống dựa vào nhau, cậu chăm sóc nó, mặc cho nó có làm nũng thế nào. Nhưng là.....cậu lại vô pháp đem nó dành về từ Mikey.

Hay là chờ mấy năm sau, khi cậu có gia đình riêng rồi, có đứa con khác rồi, khát khao này mới có thể nguôi đi.

"Kan, con còn nhớ ba sao... còn nhớ ba sao......" Cậu kích động đến mức gần khóc.

"ô...." Kan đột nhiên từ trong người Takemichi đứng phắt lên, kéo cậu đi về phía phòng khác.

Kan rất nhỏ, nên cố gắng lắm mới kéo được tay cậu, cậu chỉ đành bất đắc dĩ theo nó, rồi nhìn Kan mở TV. Sau đó, trên màn hình bỗng xuất hiện thân ảnh của cậu, Takemichi trừng mắt nhìn màn hình, nhìn một hồi, mới nhận ra đây là lúc cậu còn ở đây, đang bị theo dõi.

"Kan ngày nào cũng gặp ba ba nha~, nên sẽ không quên ba ba đâu!"

Thanh âm non nớt khiến cậu càng thêm xót xa. Takemichi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nó, mắt tràn ngập nước.

"Cha mỗi ngày cũng cùng Kan xem....."

"Cha?"

"Vâng" Kan gật đầu thật mạnh.

"Nhưng cha thật đáng ghét, Kan muốn cha dẫn đi gặp ba ba, nhưng cha không để ý."

"...." sờ sờ đầu nó, cậu nghĩ thầm, thì ra là Mikey..... Nhìn xung quanh, không thấy hắn đâu.

"Cha con đâu rồi? Kan?"

"Cha đi làm rồi, cha nói Kan phải chăm sóc ba ba, không được làm ba ba tức giận bỏ đi, nếu ba ba đi rồi sẽ không quay về nữa..."

Mikey.... anh lại muốn lợi dụng đứa nhỏ này sao? Không phải chính anh ép tôi bỏ đứa nhỏ này sao!? Trong lòng cậu liền dâng lên cảm xúc vừa đau xót vừa cảm động.

Cậu bế Kan đi về phía cửa, quả nhiên, mã khóa thay đổi rồi..... mở không được nữa.

Sau đó, Takemichi đành phải cùng Kan ngồi trong phòng chơi đùa, nói đúng hơn là cậu bồi nó chơi. Đứa nhỏ này sức lực thật phi thường, cậu đã muốn thở đến phì phò, mà nó vẫn hăng hái tưng bừng chạy tới chạy lui.

Như thế cũng tốt, tạm thời có thể không suy nghĩ chuyện của hắn nữa, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi.

———

Đến lúc kim đồng hồ chỉ hướng 5h, Mikey mới trở về. Kan chơi mệt đã về phòng ngủ, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lúc hắn đang cởi áo ngoài, cậu hỏi, "Anh muốn như thế nào?"

"Cho em chỗ ở thôi, anh không phải đã nói rồi sao?"

"Ở? Anh muốn nhốt tôi ở đây sao?"

Hắn như không kiên nhẫn nổi hô lên: "Em nói bậy bạ cái gì vậy? Cho em ở nơi tốt thế này, nếu còn thấy giống như địa ngục thì cứ đi đi!.... đừng có phiền tôi nữa, hôm nay ở công ty đã mệt chết rồi!"

Nói xong hắn liền đi lên lầu.

"Anh.....rõ ràng đã khóa cửa lại!"

"Cái kia .....nó xài dấu vân tay, chỉ cần ấn dấu tay lên đó là được, được rồi, tôi đi nghỉ ngơi, nếu em muốn thì cứ đi, có điều sáng mai tôi không ngại đến khiêng em về đâu."

"....." Cậu không nói gì, nhìn Mikey đi lên lầu, không thể tin được chuyện lại thành ra như thế.

"Đúng rồi, ở đây không có ai nữa, lát nữa em nhớ lấy cơm nước trong tủ lạnh ra hâm lại, cả món canh ưa thích của Kan nữa!" Hắn đi đến lầu hai thì dừng lại, dựa vào lan can quay đầu xuống nói.

"....."

Nếu trong nhà đã không có ai thì Kan chắc sẽ đói bụng! Mà Mikey chắc cũng chưa bao giờ bước chân vào bếp. Lúc còn ở với hắn cậu biết, nếu hắn mệt mỏi mà đi ngủ thì vài tiếng sau cũng chưa tỉnh lại.

"aizzzz....."

Cậu đi đến mở tủ lạnh, bên trong đồ ăn rất phong phú, chắc là trước đó đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ cần hâm nóng lại một chút là có thể ăn được.

Hôm nay như thế mà đã trôi qua nửa ngày, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay mình còn chưa qua tiệm. Cậu cuống cả lên, vội cầm lấy điện thoại gọi cho nhân viên của tiệm, nói nhà có việc, đành phải nhờ cậu ấy vài hôm.

Rõ ràng cậu là sợ Mikey lợi dụng Kan để dụ dỗ mình, nhưng cậu phải thừa nhận, hôm nay là cậu nguyện ý chấp nhận sự lợi dụng đó!

Ngẩn ngơ một hồi cũng đến 6h. Kan chắc cũng sắp tỉnh rồi.

Lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, cậu đi tới nhà bếp bắt đầu hâm nóng lại, cơm cũng đã nấu sẵn, đồ ăn chỉ cần bỏ vào lò viba hâm nóng một chút là xong.

Chỉ một lát sau, cơm nước đã chuẩn bị đầy đủ. Đậy nồi lại giữ ấm thức ăn, cậu đi lên lầu gọi Kan rời giường.

Bước vào căn phòng nhỏ đầy ắp thú bông, tâm tình cậu lại trở nên vui vẻ, vừa mới giật tấm chăn lên, một đôi mắt tròn vo liền đập vào mắt, nó tỉnh rồi.

"Đã đói chưa? Cục cưng!"

"Umh!"

Takemichi bế nó xuống lầu, đứa nhỏ năm tuổi thật lớn, mà cậu cũng không muốn thừa nhận mình khí lực yếu! Sợ rằng chưa đến một năm nữa cậu đã bế không nổi nó nữa.

Đợi canh nguội bớt, cậu múc một muỗng nhỏ đút cho nó, chỉ một muỗng nhỏ mà cái miệng nó lại há thật to.

Cả bữa cơm Takemichi cứ ngồi nhìn cái miệng nhỏ nhỏ của Kan chứa đầy thức ăn, cảm thấy thật vui.

"..?" Cảm nhận phía sau hình như có ánh mắt nhìn mình, cậu quay đầu lại, cầu thang vẫn vắng vẻ như thế.

Takemichi không khỏi than thầm, bệnh đa nghi lại tái phát nữa rồi, Mikey chắc còn đang ngủ, nếu hắn ngủ thì lúc nào cũng ngủ thật lâu...


__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com