Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN 1

-o-

Mikey mở cửa, lúc nhìn thấy hai người kia quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, hắn đã tự nói với mình rằng nhất định sau này dù thế nào cũng không mơ tới chuyện này nữa!

"Ta nhất định đang nằm mơ, đi ngủ sớm một chút vậy!"

Không dám nhìn tới nữa, bởi vì mộng càng đẹp bao nhiêu khi tỉnh lại sẽ càng thêm thống khổ mà thôi. Thở dài, Mikey xoay người bước vào.

Ngay khi khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, tay của Takemichi bất giác lại run lên, không biết im lặng bao lâu, tay đang đặt trên chiếc chuông cửa cũng từ từ hạ xuống, cậu đúng là ngốc mà?

Bởi vì Kan nhớ hắn, chỉ bởi vì vài lời nói tùy tiện lại khiến cậu chạy đến đây mà rước lấy nhục nhã hay là Mikey đã sớm...

Đúng rồi, lúc hắn còn ở trường, người khác có đẹp đến bao nhiêu hắn cũng có thể lạnh lùng mà vứt bỏ.

Thật may, Kan còn đang ngủ, không thấy chuyện như vậy, khịt khịt mũi mấy cái, cậu kéo chiếc khăn quàng cổ che cho khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực.

Cậu đúng là điên mới đáp máy bay đi gấp đến đây, may là tiền đem cũng đủ dùng, lượm cái túi nhỏ trên đất lên, kiểu này chắc là phải đến khách sạn ở một đêm. Ngày mai lại dỗ Kan, rồi đưa nó về.

Kan vẫn còn đang ngủ say khẽ hừ một tiếng, rồi co người lại tiếp tục ngủ. Tuy rằng tay cậu đã tê cứng hết, nhưng vẫn không nỡ đánh thức nó dậy.

Nhưng, ngay khi Takemichi vừa từ thang máy bước ra, đang chuẩn bị gọi xe thì một cỗ lực lớn đem cậu kéo trở lại:

"Quả nhiên là em!" Mikey thấp giọng nói.

"......" Nếu vừa rồi vội vàng đóng cửa như thế, còn làm việc dư thừa chạy đến đây làm gì!

Ngay lúc Takemichi đang trầm mặc, Mikey liền ôm lấy Kan trong lòng ra, cậu cũng đã bế Kan hơn một tiếng rồi, cánh tay sớm không còn sức, chỉ có thể vô lực mà nhìn hắn ôm lấy Kan.

"Trả nó lại đây!" Cậu nhỏ giọng nói.

Mikey làm như không nghe thấy bỏ đi, không quên nhìn cậu một cái, ý bảo cậu đi theo hắn.

Làm sao bây giờ?! không lẽ bỏ Kan ở lại mà chạy sao, tuy Mikey chắc chắn sẽ không thương tổn hắn, nhưng là... Trong lúc cậu còn đang do dự, không biết từ khi nào cả ba đều đứng trong thang máy nhỏ hẹp.

Không dám ngước lên nhìn hắn, nhưng bả vai không tự chủ được cứ run lên! Cậu không sợ hãi, chỉ là một cảm giác thật khó gọi tên..

Tâm tình cậu phức tạp chôn chân ở thang máy, rốt cục cũng tới được tầng 27 nơi Mikey ở. Địa chỉ của hắn là do Emma nói cho cậu biết.

"Vào đi!" Nghe tiếng Mikey thúc giục, cậu bước vào.

Mikey sau khi đưa Kan về phòng, phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, cậu im lặng không nói. Lúc này chắc là nên nói gì đi, nhưng nói gì bây giờ nhỉ, bình thường cậu vốn đã không có năng khiếu nói chuyện, huống chi là lúc này.

Tiếng thở dài đột ngột của Mikey phá tan bầu không khí tĩnh lặng. "Em vẫn sợ tôi như thế sao?"

A? Cậu không khỏi lui về sau vài bước. Kỳ thực không phải cậu sợ, chỉ là khẩn trương mà thôi, còn tại sao lại lui về phía sau, cậu cũng không rõ, chẳng lẽ là do thói quen trước đây lưu lại sao!?

Chẳng lẽ cậu lại sợ hắn sao? Hay là vì...

"Anh tại sao lại đi xuống...." Cậu bỗng nhiên thốt lên nghi vấn trong lồng ngực.

Mikey đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền ảo não vò đầu. Nhìn hắn tỏ vẻ phiền muộn, sớm biết thế thì đã không hỏi. Cậu cúi đầu, Kan giao cho hắn là được.

"Thực ra....aizzzz... Tôi cứ tưởng...cái kia...." Mikey càng nói càng lúng túng.

"Không cần nói nữa, tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng lại lưu luyến Kan.....tôi sẽ đi ngay, tôi tới đây là vì Kan nhớ anh!" Cậu vội vã cắt đứt lời hắn, vừa nói vừa đi về phía cửa.

"Em nói cái gì?!" hắn kéo cậu lại.

"...Tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ a. Vậy nên mới đóng cửa lại!"

Nằm mơ...nằm mơ... không phải thế chứ, anh tưởng tôi là kẻ ngốc sao?!

Takemichi vùng vẫy cánh tay đang bị Mikey nắm chặt, có biện hộ gì thì cũng nên tìm lý do tốt hơn a. Mikey anh lúc nào cũng nói, cũng làm cho có lệ như vậy.

"Em đừng dãy nữa, tôi không muốn làm bị thương em!" Mikey đột nhiên quát lớn.

Takemichi cứng người, hỏi: " Anh muốn thế nào?"

Mikey đem cậu ấn xuống ghế sô pha, sau đó nhìn kỹ rồi nở nụ cười, hắn cười làm xương cốt cậu như nhũn ra, hắn chưa từng cười như thế....

"Em lúc nào cũng nói tôi tàn nhẫn! Kì thực tàn nhẫn chính là em đó! Takemichi!"

Tàn nhẫn... Cậu thật không ngờ có một ngày cậu cũng sẽ bị người khác dùng hai từ này hình dung, lại càng không ngờ kẻ đó lại là Mikey. Dù không hiểu tại sao hắn nói cậu như thế, nhưng bị người khác nói mình tàn nhẫn quả không dễ chịu.

"Lúc nào chỉ có hai người em cũng dùng ánh mắt đầy chỉ trích nhìn tôi. Tôi thừa nhận, là tôi quá phận, tôi cũng hối hận những việc mình làm năm đó.... Tôi muốn bù đắp, muốn vãn hồi.... nhưng em ngay cả một cơ hội đều không dành cho tôi, thậm chí còn mong tôi chết đi.... em cứ đóng chặt mình lại, cái gì cũng không muốn biết. Em có biết tôi khổ sở thế nào không! Em là đang trả thù sao?! Thấy tôi như vậy chắc là rất đáng cười....em muốn rời đi, tôi đã không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, nhưng rồi em lại đột nhiên xuất hiện... Em rốt cuộc muốn thế nào đây?!.." Thanh âm Mikey cứ dần nhỏ lại.

"Xin lỗi... tôi không nên đến đây....đáng lẽ tôi phải nhờ người đưa Kan đến."

Hắn túm vai cậu: " Em nên đến hay không không phải là vấn đề! Em rốt cuộc không hiểu hay giả vờ không hiểu!"

Takemichi theo thói quen cúi đầu, nơi bả vai bị hắn siết thật đau. Thời gian dài đến mức đáng sợ, Mikey không lên tiếng nữa, phảng phất như đang chờ đợi cậu trả lời.

Cậu thực sự không biết nói gì, chẳng lẽ Mikey nói đúng sao, cậu và hắn đã đổi chỗ nhau rồi, người hạnh phúc là cậu, còn kẻ chịu đau khổ lại trở thành hắn?

Ý niệm chợt lóe lên bị Takemichi lập tức phủ nhận! không phải, cậu không muốn trả thù hắn!

Ngay khoảnh khắc Mikey đẩy cậu khỏi chiếc ô tô kia, Takemichi đã không còn hận hắn nữa... Thời gian hắn hôn mê, cậu muốn bản thân mình bắt đầu lại nhưng tại sao giờ cậu lại ở đây...tại sao vậy?!

"Tôi...không biết....." Takemichi chỉ biết lấp lửng nói.

Thanh âm của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức cậu còn không biết mình vừa nói cái gì. Nhưng Mikey lại nghe thấy, hắn nhăn mày nói:

"Không biết?....Em chỉ biết nói thế thôi sao? Cái gì cũng không biết... cái gì cũng không nghĩ." Mikey che mặt ngồi phịch lên ghế sofa.

Takemichi nuốt nước bọt, nhìn bờ vai đang run của hắn.....hắn là đang tức giận sao?

Cậu yên lặng quan sát, tầm mắt bỗng nhiên bị một tia trong suốt thu hút...sẽ không chứ! Cậu lắc đầu, Mikey sao lại như thế?! Trong lòng cứ tự khuyên bản thân, nhưng tay lại không do dự vươn ra, đến khi gần chạm vào vai hắn mới bật chợt giật mình!

Đồng hồ báo thức đột ngột kêu lên, cậu hốt hoảng thu tay về. Thực sự là điên rồi!

"Không phải.... tôi nói không biết vì tôi không rõ lắm. Anh trách tôi tại sao tới đây, tôi cũng trách mình như vậy a. Tôi cũng tự trách mình... tại sao lại tới đây. Tôi cũng từng nghĩ, chỉ là, nghĩ mãi không ra ..tôi...tôi... anh nghĩ tôi có thể thoải mái sao?"

Takemichi lại nghĩ tới cánh cửa bị khép lại trước mặt mình. Trong nháy mắt, ngực cậu khó chịu đến mức dường như sắp ôm Kan không được nữa rồi...

"Sớm biết anh chán ghét tôi như vậy, tôi cũng sẽ không tới... mà anh đã không muốn thấy tôi, thì còn đuổi theo làm gì, còn nói dối như vậy...tôi..."

Nhớ tới bản thân mình ngồi trên máy bay rất lâu, nhưng đón tiếp mình lại là hoàn cảnh như thế, không kìm được nức nở đứng dậy.

"Em khóc cái gì.... sao lại thích khóc như vậy a... đã lớn thế này rồi, một chút cũng không thay đổi!" Mikey thanh âm khàn khàn nói.

Cậu chính là như thế này! Bị người khác nói như vậy, Takemichi phẫn nộ quay mặt đi lau nước mắt.

"Tôi không nói dối....thực sự là nghĩ đang nằm mơ"

Mikey bất đắc dĩ nói: "Lúc tôi rời đi, nhiều đêm tôi cứ mơ thấy em đến tìm tôi, sau đó chúng ta... thế nhưng khi tỉnh mộng, em biết còn lại cái gì không? Chỉ có trống rỗng thôi..."

"Vậy.... anh cũng không nên đóng cửa a, Kan còn đang ở trong lòng tôi! Làm tôi hoảng cả lên" Takemichi hoảng hốt nói.

Mikey vừa nghe xong, cư nhiên hưng phấn nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu thấy được viền mắt hồng hồng của hắn.

"Em, Em là bởi vì tôi đóng cửa mà đau khổ sao?!"

Thanh âm của hắn nghe kỳ quái, bất quá cậu lại trả lời là: "Đúng thế!"

"Thật tốt quá ! Thật tốt quá !" hắn vươn lên như muốn ôm cậu, nhưng nhìn Takemichi lùi về sau, lại vội vàng thu tay lại, trong mắt có chút ảm đạm, nhưng là vẫn cười.

Tâm tình đột ngột chuyển tốt của Mikey khiến cậu không hiểu nổi. Bất quá, tâm tình của cậu... dường như cũng tốt lên.

"Bây giờ khuya rồi, đi ngủ thôi.. có chuyện gì ngày mai nói tiếp!"

"a.."

"Thế nào ? Muốn trở về sao?!... Nếu đã quay về thì tôi đương nhiên sẽ không cho em bước ra khỏi cánh cửa này nữa!"

"Nhưng mà ..." Ngay lúc nghe được hai chữ "đi ngủ", thân thể Takemichi bất giác lại run lên!

Không đợi cậu mượn cớ, Mikey một tay kéo lấy Takemichi, đưa về phía phòng ngủ: "Hôm nay em cùng Kan ngủ ở đây đi!" Nói xong liền kéo ra một góc chăn đẩy cậu vào.

Takemichi ngẩn người nhìn hắn đi ra ngoài: "hô...." Không cần ở chung phòng với hắn! Mikey trở nên quân tử như thế từ lúc nào vậy...?!

Mà cũng đúng, hắn hồi trước vẫn còn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, giờ đã trở thành một thương nhân thành thục rồi, đương nhiên phải khác trước. Kẻ mãi dừng lại ở thời điểm niên thiếu chắc cũng chỉ có cậu mà thôi.

Ngực đột nhiên trở nên vắng vẻ, lặng lẽ nằm trên giường, trằn trọc nhiều lần vẫn không ngủ được! Mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng cậu vẫn cứ sợ hãi, một chút cũng không yên lòng.

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra, Takemichi liền nhắm mắt lại, mặt vùi sâu vào đống chăn gối trên giường, bàn tay đặt trên lưng Kan cũng cứng ngắc không dám động. Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, cậu ngay cả hô hấp cũng không dám!

Sau đó là một hồi im lặng. Cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn đã đi chưa, nhưng lại sợ bị phát hiện nên tiếp tục giả vờ ngủ. Thời gian nặng nề trôi qua, đợi đến khi Takemichi sắp chịu không nổi thì tiếng bước chân lại vang lên, tiếp đó là tiếng đóng cửa rất khẽ.

Cậu cứ nhìn về phía cửa mãi đến bình minh. Đến khi Takemichi nhìn thấy bóng đêm bắt đầu tản đi qua rèm cửa sổ, cậu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cậu ngủ rất ngon, ngủ đến tận chiều mới tỉnh, Mikey cũng để cho cậu ngủ không đánh thức.

Takemichi hiếu kì, chẳng lẽ hắn biết đêm qua cậu không ngủ sao?

Lúc cậu mặc quần áo đi ra ngoài, thì thấy Kan đang ngồi trên đùi Mikey chơi, nhất định lúc cậu đang ngủ nó đã chạy đi mua đồ chơi rồi, trên sofa, trên bàn toàn là đồ chơi của nó.

Thấy Takemichi đi ra, Mikey rất tự nhiên chào hỏi: "Ngủ ngon không?"

Rồi hắn cầm lấy điện thoại, gọi cho phục vụ phòng đem đồ ăn lên. Kan rất vui, líu ríu không ngừng, hoa chân múa tay bày ra bộ dạng vui sướng, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.

Thức ăn được đưa lên, bọn họ cũng không nói lời nào, may mà còn có Kan làm bầu không khí không đến mức lạnh lẽo. Đến khi bắt đầu ăn, cậu mới phát hiện bây giờ đã là hai giờ chiều rồi!

"Đi trên đường bồi Kan một mớ thức ăn vặt, nên có hơi no..."

Mikey nói: "Kan, mau tới ăn đi, con hứa với cha thế nào hả?! Mấy thứ kia vừa không sạch sẽ lại không có dinh dưỡng, nhanh lại đây ăn! Đừng chơi nữa!"

Kan quả nhiên sợ Mikey, vừa nghe hắn nói xong, lập tức liền đi tới, ủy khuất mà liếc mắt về phía cậu.

Vừa ăn Takemichi vừa suy nghĩ xem phải làm gì. "Ăn xong tôi sẽ đi đặt vé máy bay...."

Mikey nghe xong, thanh âm lành lạnh nói: "Em đi Kan phải làm sao đây? Sắp tới tôi đi công tác vài ngày không về, nếu như em yên tâm đồng ý giao Kan cho người khác chăm sóc thì tôi cũng không nói gì..."

....Vì vậy, cậu tạm thời "danh chính ngôn thuận" lấy cớ chăm sóc Kan mà ở lại nhà Mikey. Cậu cùng Kan ngủ ở phòng ngủ của Mikey, còn hắn thì ngủ ở nơi khác.




__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com