PN 9 - END
-o-
Nhìn Kan, cậu lại lo lắng không biết nên giới thiệu đứa nhỏ kia với nó như thế nào. Suy nghĩ một hồi, quyết định sẽ chờ Mikey về, chuyện này vẫn để cho Mikey giải quyết thì tốt hơn.
Cậu xoa xoa mái tóc mềm mềm của Kan, đứa nhỏ này lớn lên rất nhiều. Sau đó Takemichi cùng nó nói chuyện phiếm, trẻ con đúng là, có nhiều vấn đề nó hỏi khiến cậu phải lúng túng.
Mikey cũng vì Emma đã đưa Kan về, nên dù bận đến mấy cũng cố về nhà sớm hơn một tiếng.
Kan vừa nhìn thấy Mikey trở về: 'A!' một tiếng rồi như khỉ con nhảy lên đu cánh tay Mikey.
Mikey không khách khí liền gõ vào đầu nó một cái, Takemichi không khỏi nhăn mặt lại. Mikey thấy cậu liếc mắt, liền đổi thành đánh vào ót Kan, lực đạo cũng nhẹ đi rất nhiều.
Kan liền nhanh trí chạy tới chỗ cậu làm nũng. Còn Emma vừa xem TV, vừa pha cà phê, cũng không chào hỏi Mikey.
"Cảm ơn chị!" Mikey đi ra phía trước, chủ động đối Emma nói.
Emma không chút khách khí tiếp nhận lời cảm ơn của Mikey: "Đương nhiên, em cho là đứa trẻ tốt như em là do ai dạy a! Ta một thân con gái, giúp em nuôi của nợ đó lâu như vậy."
Nói như chị ấy không phải người nhà này vậy, Mikey nhịn xuống xúc động: "Vất vả rồi, chị hai!"
"Tự nhiên thôi" Emma trả lời rất thẳng thắn.
"Michi, em đứng ngây như phỗng ra đó làm gì? Lại đây ngồi nào!" Emma đột nhiên đối cậu nói.
Takemichi sửng sốt: "..ơ.." sao Emma lại đối cậu thân mật như vậy chứ.
"Chị trực tiếp kêu tên em được rồi." Cậu nói với Emma.
"Không được, kêu thế xa lạ lắm, nếu không thì gọi là 'Tiểu Michi' đi?"
"....." còn không bằng 'Michi', cậu lắc đầu.
"Không được!" đây là Mikey nói, "Michi là em gọi rồi!"
"Oh~~~" Emma oh lên một tiếng, còn cố ý kéo dài ra.....cậu bất đắc dĩ hướng Mikey liếc mắt một cái.
"Chị, chị không đến công ty giúp em thật sao?" Mikey chuyển hướng câu chuyện, Emma vừa nghe xong liền không nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Không, chị ghét làm việc nề nếp lắm, tuy rằng tiền lương nhiều thật nhưng chị không thích làm chuyện ràng buộc"
Emma nhún vai "Chờ khi nào chị phá sản em thu nhận chị là được rồi."
Emma trêu ghẹo nói. Mikey cũng sớm nghĩ chị mình sẽ nói như vậy nên cũng im lặng không nói gì.
"Gần đây bận nhiều việc lắm sao"Emma lo lắng hỏi.
"Ừm, tin tức nhanh thật đấy."
"Đương nhiên rồi! dự án lớn như vậy, có thể nào không biết!"
Takemichi nghe hai người nói những chuyện, cậu không hiểu nên chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bị Emma kéo lại.
"Đi đâu đấy, chuẩn bị ăn trưa rồi, chúng ta cũng không phải bàn công sự gì, ngồi xuống, ngồi xuống!"
Nói xong Emma ha ha cười vài tiếng.
Kan lâu rồi chưa nhìn thấy đồ chơi của nó, giờ đang ở bên cạnh chơi hăng say.
Emma ôm lấy nó: "Tên tiểu quỷ nghịch ngợm này, đừng chơi nữa, ba ba giới thiệu em cho con!" Kan không hiểu tròn xoe mắt nhìn bọn họ.
Cậu giận dỗi cười, Emma lại rất thoải mái, còn Mikey thì ôm lấy Kan, hướng phía người hầu ý bảo ôm Tiểu Tan xuống.
Tên đứa nhỏ này đặt rất đơn giản, Mikey vốn chỉ thuận miệng gọi ra chữ "Tan", thế là dùng làm tên nó luôn. Mikey ôm lấy đứa nhỏ, Kan nhanh chóng tiếp nhận em trai mới của mình.
Kan bộ dáng như vừa tìm thấy một món đồ chơi mới, đầy hứng thú, dùng cái tay nhỏ bé gảy gảy bàn tay so với nó còn nhỏ hơn rất nhiều, xong rồi lại cười khanh khách.
Tiểu Tan thế nhưng lại cười liên tục, làm cho Kan càng đùa càng thêm hăng say. Takemichi vỗ nhẹ trán nó, ý bảo Kan phải để ý em mình, đừng xem nó như đồ chơi như thế.
Nhưng Tiểu Tan đang bị "chọc" dường như cũng rất cao hứng, nên cậu đành phải coi như bọn chúng đang chào hỏi nhau.
***
Một tháng sau, ngày Takemichi mong chờ cũng đã đến, tay cậu toàn mồ hôi, đứng trong thang máy bệnh viện.
Cậu không ngừng nhìn về biển báo số đang thay đổi, cố gắn dời đi lực chú ý. Mikey muốn cầm tay cậu, nhưng Takemichi lại cự tuyệt, có lẽ vì vừa sợ hắn phát hiện mồ hôi trong tay cũng vì cậu đang sợ hãi.
Đến khi thang máy dừng lại, Mikey không để ý cậu cự tuyệt, nắm chặt tay cậu đi trên hành lang. Cho dù người khác không có khả năng biết quan hệ của hai người, dù họ chỉ nghĩ hai người là anh em, nhưng Takemichi vẫn dãy dụa muốn rút tay về.
Mikey lại tăng thêm lực đạo. Mặc dù vẫn để ý ánh mắt người khác, nhưng cậu không phủ nhận sự hoảng loạn trong ngực đã được trấn an rất nhiều.
Khi cửa bị đẩy ra, Mikey yêu cầu bác sĩ được ở lại, ngay cả trang phục vô trùng cũng đã thay, nhưng cậu kiên quyết cự tuyệt, bởi Takemichi không muốn Mikey nhìn thấy bộ dáng cậu lúc phẫu thuật.
Dù là cậu cũng từng có ý nghĩ mong muốn một người ở bên cạnh mình lúc đó. Nhưng khi Takemichi nhớ ra mình là phẫu thuật cái gì, cậu liền không muốn Mikey nhìn thấy!
Nhìn cánh cửa đang đóng lại dần ngăn cách cậu cùng Mikey, trong lòng bỗng cảm thấy rung động thật mạnh, tựa như lần đầu tiên khi cha đưa cậu đi để lấy khối thịt bị cậu căm hận tột cùng kia, nhưng lần này lại khác. Cảm giác chán ghét kia đã không còn nữa.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, đột nhiên muốn đưa Kan cùng Tiểu Tan ra ngoài phơi nắng, lần trước cậu đã đáp ứng Kan sẽ đưa nó đi công viên, nếu hôm nay có thể đi thì rất tuyệt.
Hình ảnh tươi cười của Kan, cái miệng đô đô của Tiểu Tan, lại thêm dáng vẻ bình thản của Mikey cứ thay phiên nhau quanh quẩn trong đầu cậu!
Thuốc gây tê dần dần có hiệu lực, khi cậu tỉnh lại, nhất định sẽ là một khởi đầu thật sự.
...
Trước mắt là một mảng trắng xóa, thật lâu cậu mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Dời tầm nhìn từ trần nhà, Mikey đang ngồi ở bên cạnh ngủ. Cậu an tâm nhắm mắt lại....cảm giác chìm vào giấc ngủ thật thoải mái.
Hương vị trẻ con xông lên mũi, không cần nhìn Takemichi cũng biết là Kan. Nó dùng tay kéo lấy tóc cậu, Kan rất thích chơi với tóc, đến lúc ngủ cùng phải cầm lấy tóc mà ngủ.
"Lại đây!" thanh âm của Mikey.
"....không muốn!" Kan giòn giã đáp.
Quả nhiên Mikey lập tức phát giận, sợ hắn trách cứ Kan cậu liền nói: "Không sao, em tỉnh rồi!"
Sau đó cười với Kan nói: "Lại đây, ba ba ôm một cái nào"
Kan vừa nghe lập tức trèo lên giường, khi vừa đến gần cậu đã bị Mikey kéo trở lại: "Cẩn thận miệng vết thương!"
Takemichi liền bừng tỉnh, vì không có cảm giác đau đớn nên cậu suýt đã quên chính mình vừa làm giải phẫu. Kan bất mãn quay đầu nhìn Mikey, biểu tình thật đáng yêu.
Cậu nở nụ cười, Mikey ném Kan đi xong liền bước tới, nhìn vẻ mặt hắn khẩn trương, cậu ngừng cười, nghi hoặc nhìn hắn: "Sao thế?"
".....không được cười, vết thương sẽ hở miệng!" Cậu ngẩn ra.
"Biết rồi, em sẽ chú ý!" Takemichi nhẹ giọng nói.
Mikey gật đầu, hai người lại rơi vào yên lặng, cậu muốn tìm cái gì để phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng lại không biết nói gì.
"Con muốn ôm một cái!" thanh âm Kan đột nhiên vang lên.
Cậu lập tức phản ứng "Lại đây, ôm một cái!"
Nói là ôm, thực ra vẫn là Mikey bế nó đưa về phía cậu, cậu chỉ việc vươn cánh tay ôm nhẹ nó, quả nhiên, Kan liền làm nũng đòi hôn, xong rồi thì thỏa mãn như lúc ăn kẹo xong.
"Em lúc nào có thể về?"
"Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, chờ vết mổ tốt lên là có thể về, không cần sốt ruột, ở đây cũng không sao, cứ việc ở lại, đứa nhỏ đã giao cho chị hai rồi"
Emma nhất định là rất bất đắc dĩ đi! Mikey nói xong cũng không nói thêm gì, cậu muốn biết thời gian chính xác cơ. Cậu không muốn ở lại nơi này nha!
Sau đó không lâu....
Đến khi bác sĩ cho phép, Mikey liền đỡ cậu dậy đi dạo trong hoa viên ở bệnh viện, vận động thích hợp sẽ khiến miệng vết thương nhanh khép lại.
Tuy hoa viên có nhiều người, nhưng phần lớn đều là bệnh nhân, nhưng ai cũng có người thân hoặc bạn bè đi cùng, người nào cũng mang nét tươi cười trên mặt.
Kan dù dỗ thế nào cũng không chịu đi theo, ngồi ở trên ghế chờ Mikey đi lấy nước, cậu lặng lẽ đánh giá xung quanh.
"Thôi đi!" một tiếng hét lớn vang lên.
Takemichi theo thanh âm nhìn về phía đó, ở cách đó không xa.... là một người trẻ tuổi.
Bọn họ nói gì đó, vì khoảng cách quá xa khiến cậu nghe không rõ, nhưng tính hiếu kỳ vẫn làm cậu nhìn họ không dứt.
Đột nhiên cô gái nổi giận, xoay người rời đi. Chàng trai ngồi ở trên ghế đá thô bạo vò đầu tóc mình, cúi đầu xuống. Cậu nghĩ chắc chàng trai đó tâm tình không tốt, không biết có nên lại an ủi không?
Đột nhiên cậu ấy ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, Takemichi nhanh chóng dời đi ánh mắt, không ai thích bị người khác nhìn nha!....nhưng lúc cậu nhìn lại về phía cậu ta, cô gái kia không biết đã quay lại khi nào, lần thứ hai vươn tay ra, sau đó bàn tay kia không bị hất ra nữa.
Một hình ảnh rất bình thường nhưng lại làm cho cậu cảm động, lúc một người rơi vào bệnh tật gian khổ, nếu có người ở bên cạnh mình, hướng mình vươn tay, nhất định là người xứng đáng để chia sẻ cùng mình suốt đời...
"Đang nghĩ cái gì vậy?" Mikey đi về phía cậu, trong tay là một ly nước nóng.
Khi tiếp nhận ly nước từ hắn, trong lòng Takemichi nảy lên cảm giác không chỉ là cảm kích. Thay đổi vì một người, đều không phải chuyện dễ dàng.
"Cảm ơn" Mikey vô cùng kinh ngạc nhìn Takemichi, cậu không khỏi thấy lạ, chẳng lẽ mình nói sai sao.
"Sao thế?"
"Chỉ là một ly nước thôi mà, không cần nói cảm ơn đâu! Em chỉ cần nói với anh một chuyện......" Mikey hơi ngập ngừng.
"Em biết anh muốn nói gì, em cũng muốn anh biết tâm tình của em"
"Nếu em có thể nói ra anh thật sự rất vui!"
Cậu gật đầu đối Mikey nói "Em nhớ đứa nhỏ".
"Không nhớ anh sao?" Mikey ngồi xuống cạnh cậu hỏi.
"Chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt a!"
"Nhưng sáng sớm nay anh đi làm còn gì!"
"....." Tuy rằng Mikey luôn ở cạnh cậu, công việc đều dẹp sang một bên, nhưng hắn ngày nào cũng phải ngồi trên máy tính mà điều hành công ty.
***
Qua nửa tháng sau, cậu rốt cuộc cũng có thể làm thủ tục xuất viện.
Đã có thể về nhà rồi! đúng vậy, căn nhà kia giờ không chỉ riêng là nhà của một mình Mikey nữa!
——Toàn văn hoàn ——–
End thật rồi mng 🥲🤧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com