Chap 5: Có một vị hôn thê ngoài tầm với.
Chap 5: Có một vị hôn thê ngoài tầm với.
Trường Konoha giờ tan tầm, vầng dương tưới tràn sắc vàng của những hạt nắng tàn cuối ngày lên mặt sân và bốn khu nhà dần vơi ánh đèn, đây là thời điểm mọi người kết thúc năm tiết học dài đằng đẵng trên lớp, hầu hết học sinh sẽ dành thời gian đi sinh hoạt câu lạc bộ hoặc trở về căn nhà quen thuộc với gia đình. Còn tôi- một tiểu thư danh giá gồng mình chống chọi với số phận tàn nhẫn- đang đứng cạnh cổng trường phát những tờ quảng cáo gia nhập cho hội trưởng câu lạc bộ văn học. Nghe nói đây là một bài kiểm tra đầu vào kiêm nhiệm vụ hết sức và vô cùng cao cả, sự toàn vẹn của câu lạc bộ đang phụ thuộc vào mớ giấy viết chi chít chữ kèm sáp màu do bạn Denki và anh Iwabe sáng tác ra. Tôi không thể hiểu nổi rằng mình đang làm cái khỉ gì ở đây! Đáng ra Denki sẽ đi cùng để hướng dẫn chào mời những học sinh khối 10 đang trong thời điểm chọn câu lạc bộ gia nhập, nhưng lại bị thư viện giữ lại vì chuyện đảm nhiệm số đầu sách ra và vào của câu lạc bộ văn học. Còn anh Iwabe hùng hồn xách cặp đến phòng hiệu trưởng để tuyên bố một lời vô trong vô cùng oách là " Thầy hiệu trưởng hãy dẹp ý định cho giản tán câu lạc bộ ngay! Vì chúng tôi đã có thành viên mới! ", giờ thì tôi đã hiểu tại sao Konohamaru- sensai lại đưa ra gợi ý chọn nơi này làm câu lạc bộ, thì ra nó đang đứng trên bờ vực "phá sản".
Tối mẻm, Shikadai điện cho tôi một cú khá bất ngờ, thông báo rằng tôi hãy về một mình cẩn thận vì cậu ta đang bận chơi cờ với bạn. Tôi không hiểu ai lạ kì đến mức chịu tập chơi cờ với một tên vừa lười vừa cuồng đánh cờ như Nara Shikadai. Vì vậy, mặc kệ tên hầu cận bận bịu chúi đầu vào ván cờ, tôi quyết định rời trường một mình. Nhưng vừa bước tới một con hẻm nhỏ, có ai đó túm lấy cặp sách và cánh tay trái của tôi, lôi xệch vào phía trong.
" Là...là ai vậy hả!?", giật mình la láng, tôi phát hiện có một nhóm côn đồ khoảng 5,6 tên ăn vận quần áo bạc màu, nhuộm tóc xanh đỏ các loại đang nhìn mình chằm chằm.
" Đại ca, cô ta đúng là người thừa kế của Uchiha chứ? ", một tên trọc đầu sở hữu cơ thể chi chít hình xăm lên tiếng, mắt liếc liếc một kẻ dáng người mảnh khảnh, tóc nhuộm nâu, đeo khẩu trang trông có vẻ là người cầm đầu lũ khốn nạn não tàn này.
" Không sai được, nghe tin cô ta nhập học chỗ này tao cũng bất ngờ lắm đấy. Người nào nghe danh cũng phải nghi ngờ cả. Tống tiền cha mẹ cô ta cũng được khoản kha khá đấy bọn bây. Với lại để tao xem cái tên Rắn Trắng đó có xuất đầu lộ diện không chứ...", hắn cười mỉm một cách man rợn. Y hệt một tên điên trốn trại tâm thần. " Cứ gọi tao là Sekiei, ngoài tao ra thì còn rất nhiều tên đang nuôi nấng ý định bắt cô đấy. Nhưng kẻ khôn khéo luôn là kẻ hành động trước tiên."
Nhưng không nhầm được, người sở hữu một danh Rắn Trắng kia chắc chắn không phải ai khác ngoài Mitsuki. Vậy khả năng cao ngoài việc tống tiền, đây còn có thể là một cuộc trả thù cá nhân.
Nhưng tại sao lại là tôi? Sao hắn ta không giết chết Orochimaru chứ? Người cha liên quan mật thiết tới Mitsuki đến vậy mà? Vậy thì chỉ còn một lí do duy nhất.
" Đại ca này, bọn em biết bọn em ngu, nhưng đại ca có thể cho em biết tại sao lại bắt cóc con nhóc này được không? Vụ tiền nong thì còn hiểu...chứ vụ của Rắn Trắng thì...", bọn đàn em gãi đầu gãi tai thắc mắc, tôi không ngờ là đám này lại dốt nát tới vậy.
" Hừm...vì sao nhỉ Uchiha Sarada? ", Sekiei cười như người mê sảng khiến tôi nhăn mặt." Tao nói cho bọn bây nghe, cô ta là hôn thê của Mitsuki đấy. Tin đồn từ miệng thằng bạn khốn nạn ai ngờ đi điều tra lại chuẩn như vậy."
Quả nhiên chỉ còn vụ hôn thê.
Giờ thì tôi biết cái tin này sẽ lan nhanh như một dịch bệnh trong thế giới ngầm. Rồi mỗi ngày đi học sẽ trở thành một thảm họa mất thôi!!!
" À, cho tôi hỏi một chút, có cô gái nào tên Uchiha Sarada ở đây không ? "
Hả?
Tôi ngây ra như phỗng, cả đám du côn không ai nói, ai rằng, đều quay về hướng phát ra giọng nói vô cùng tự do, tự tại. Đứng ngược với vầng ánh dương đỏ rực, có một người ngang tuổi tôi, vận áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo da đen, quả tóc vàng chói lọi như nải chuối chín, đeo một chiếc mặt nạ cáo sơn đỏ, trên mặt có hai chiếc râu mèo khôi hài hết sức đang giương ánh mắt sắc sảo nhìn Sekiei và đồng bọn của hắn.
" Ranh con, ngươi là thằng nào? Muốn tới đây gây sự chứ gì? ", Sekiei tiến lên phía trước, hắn che khuất một nửa tầm nhìn của tôi. Không nhầm được, hắn đang nghĩ có kẻ khác cũng chung kế hoạch bắt cóc người thừa kế của Uchiha.
" Ồ, thật gan dạ làm sao. Tên của tao là Boruto. Họ là Uzumaki. Nặc danh trong thế giới ngầm là Tàn Dương." Cậu trai tự xưng tên Boruto cất lời giới thiệu một cách hóm hỉnh, không có vẻ là run sợ trước tên Sekiei tỏa sát khí nồng nặc.
Tàn Dương sao? Nghĩa là vầng dương đang đứng trước sự tàn lụi khi bị bóng tối nuốt chửng? Cậu ta có vẻ ngoài nghịch ngợm, không kém phần thông minh, có thể nó là một mặt trời sáng ngời. Nhưng khi vầng ánh dương tàn phai, sẽ chỉ là bóng tối thôi ư?
" U...Uzumaki Boruto sao? Đại ca, là Tàn Dương đó, chúng ta phải làm sao? " Mấy gã to con run sợ như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi.
" Xử hắn đi, nếu như Tàn Dương xuất hiện, tức là Rắn Trắng cũng xuất hiện. Quả nhiên cô ta là hôn thê của Mitsuki! Tao phải đưa Uchiha Sarada về cho ngài Ku trước khi Rắn Trắng tới đây! " Sekiei cầm lấy hai tay tôi kéo đi. Nhìn dáng vẻ gầy gò, ốm yếu mà không ngờ lực kéo lại mạnh như vậy.
" Bỏ tôi ra! ", tôi hất tay Sekiei ra, nhưng hắn ta lại giật mạnh một phát đau điếng, " Tôi không liên quan tới Mitsuki! "
" Mày im đi! Bọn tao đã chịu đựng hắn quá lâu rồi, hắn đã đá bọn tao ra khỏi cái ghế quyền lực nhất của thế giới ngầm. Tìm ra điểm yếu của Rắn Trắng không hề dễ dàng. Vì thế tao phải giao nộp mày cho ngài Ku, chỉ có như thế bọn tao mới đá văng thằng ranh đó ra khỏi cái ghế thống trị Mafia! ". Sekiei gào lên như một kẻ mất kiểm soát. Hai mắt hằn lên xiết bao tia đỏ. Hắn lấy ra trong tay áo một con dao sắc bén. Không nương tay cắt một phần da trên vai trái của tôi. Máu chảy đầm đìa, ướt mất một phần của chiếc áo đồng phục mới tinh.
" Mày làm gì vậy hả Sekiei !? Thằng khốn nạn này, lại làm tao gặp phiền phức rồi!". Uzumaki Boruto dùng tay không quật ngã một tên to con hơn cậu ta gấp 2 lần. Lập tức đeo chiếc mặt nạ cáo màu đỏ lên khuôn mặt đang giật dữ tột độ. Sau đó một tràng súng vang lên thất thanh.
Không phải do Boruto bắn. Nhưng Sekiei ngã khụy xuống nên đất lạnh. Tôi giằng tay ra khỏi hắn.
" Tao có nên moi ruột gan của mày ra không Sekiei? Hay nên vứt mày cho đám cha hoang đây? Nhưng dù thế nào, Seikiei đáng mến, nhà Uchiha không tha thư cho mày đâu."
Một giọng nói lạnh đến phát run vang lên, xé toạc không gian đậm mùi máu, đóng băng cả thời gian đang trôi chầm chậm.
Sekiei bàng hoàng mở to mắt khi thấy màu nhuộm đỏ cả hai tay hắn. Cả đám đồng bọn cũng bị xử tội chết. Tôi ngẩng đầu lên, phía trước xuất hiện một thanh niên đeo mặt nạ trắng, hình mãng xà, khoác trên mình chiếc áo lông thú đắt tiền, sơ mi trắng kết hợp với quần đen. Mái tóc đi đôi với làn da xanh xao.
" Rắn Trắng đấy ư?", Sekiei mặc dù ho ra máu nhưng vẫn cố gượng dậy. " Từ khi nào mà mày lại hèn kém với độ đi lấy vợ cơ chứ? Nhà thiếu hơi đàn bà sao?"
Tim tôi như ngừng đập.
Kẻ đứng trước mặt mình đây. Là Mitsuki sao? Ẩn sau chiếc mặt nạ mãng xà trắng là đôi mắt ngả vàng như những vì sao rọi sáng, như vầng trăng lỗng lẫy trên trời cao. Dường như tỏ ra một cơn giận dữ khôn xiết, nồng nặc sát khí.
" Boruto." Mitsuki nhắc tên Uzumaki Boruto bằng chất giọng lạnh lẽo, nhưng đầy uy lực.
" Mày đừng nói với tao cái giọng đó nữa, dù nghe riết nhưng mày không bỏ cái thói cộc lộc đi được hay sao? Mitsuki? " Boruto thở dài ngao ngán, tiến tới chỗ Sekiei đang nằm thoi thóp. Rút ra từ trong túi áo một khẩu súng đã được lên đạn.
" Giết." Rắn Trắng tiếp tục ra lệnh một cách ngang tàn. Anh ta định cho người tiễn đưa Sekiei sang thế giới bên kia luôn sao?
Một kẻ đáng sợ hay đáng mến đây? Tôi không phân định rạch ròi được con người Mitsuki là người tốt hay kẻ xấu. Là quái vật ngang tàn hay thiên thần bao dung. Một người đứng giữa ranh giới sai, đúng mong manh. Nhưng...tôi không cho phép chuyện này được xảy ra.
" Hôn thê có quyền được định đoạt việc hắn ta chết sao? Tiểu thư Uchiha?"
" T...Tiểu thư? Cô đang làm gì vậy?"
Đúng! Tôi dang hai tay che đi Seikiei đang nằm thoi thót như sắp tắt thở. Đúng là do Sekiei sai khi bắt cóc tôi, nhưng rong chuyện bắt cóc này, lỗi duy nhất là ở việc ông nội đã kí hợp đồng hôn thê với Orochimaru mà chưa hỏi ý kiến của đứa cháu gái duy nhất, để hắn ta chết thì tôi sẽ vô cùng ân hận. Dẫu sao cũng do chuyện cưới xin của tôi.
" Xin hai người đứng giết hắn! Sekiei không làm gì với tôi cả!"
" Sarada- san, nhưng hắn đã làm cô bị thương đó!!!" Boruto hoảng hốt khi tôi chặn nòng súng của cậu ta.
" Nhưng chuyện này là do bên tôi để rò thông tin, làm phiền hai người, còn hắn ta cũng chết oan nữa. Làm ơn! Tha cho Sekiei đi!", tôi nuốt cơn đau tái tê bên vai trái. Máu chảy càng nhiều.
" Mày không cần thương hại tao, dù gì nếu hắn không ra tay thì nhà Uchiha sẽ gửi người đến kết liễu tao thôi." Sekiei gạt phăng bằng chất giọng ngạc nhiên.
" Cút đi, Sekiei.", Mitsuki nhìn ra lệnh một cách hời hợt, Sekiei mở to mắt nhìn người con trai đứng phía trước tôi. " Tao sẽ tha cho mày lần này, còn lần sau, thì mày đừng có mơ hão nữa. Đi ngay đi Sekiei, trước khi tao đổi ý."
Uzumaki Boruto thở dài. Sau đó nở một nụ cười tinh quái.
Sekiei không tin vào đôi tai của mình. Hai vai buông thõng nhìn như người mất hồn.
Sau tất cả, tôi nghĩ mình đã hiểu được bản chất của Mitsuki. Một kẻ vô cùng tàn nhẫn, vô cùng yêu thương.
- Tôi đã phải đợi rất lâu để có được ý tưởng xây dựng nhân vật Mitsuki trong fanfic này. Tuy hơi quá vì vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn vô cùng phấn khích khi viết ra một nhân vật có tính cách ngang tàn.
- Còn về phần nhân vật tên Sekiei, tôi đã phải đấu tranh kha khá để chọn ra tên đầu nấm này làm nhân vật phản diện trong vô số nhân vật phản diện xuất hiện trong phim. Lí do chỉ có một là hắn ta rất quan tâm tới Mitsuki trong anime Boruto.
Lần này tôi không có gì tâm sự nhiều, thế nên mục tâm sự thứ 5 này sẽ chẳng có gì ngoài việc kêu gào của tôi trong việc viết bản thảo. Dù là nghỉ hè nhưng vẫn phải đi học để chuẩn bị cho kì thi chuẩn cấp. Rất mong mọi người có thể đồng hành tiếp với tôi trong những chap sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com