01.
Tặng Saraanguyen26 :3
"Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ chẳng tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian, mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé, ta vẫn chờ em đó..."
[Lời Vĩnh Biệt – Guillaume Apollinaire | Dịch: Nhà thơ Bùi Giáng] {I}
Shiho's POV
Lớp 10.
Năm học mới. Lớp mới. Bạn mới.
Tôi vốn dĩ không giỏi giao tiếp, hay nói đúng hơn là ngán bắt chuyện. Giữa một môi trường chỉ toàn người xa lạ thì tôi càng không thích.
Trong khi mọi người bận làm quen nhau, tôi cứ mãi đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Đồng thời lúc ấy tôi phát hiện ra, phía sau sân trường có một bụi hoa thạch thảo nho nhỏ.
Hoa vẫn chưa nở hết. Mới chỉ điểm xuyến một vài bông hoa màu tím biên biếc. Chỉ một bụi thôi. Dịu dàng giữa hàng chục nhành hoa cúc dại đang khoe sắc. Trông khá là cô đơn.
Tôi không thích hoa. Nhưng hoa thạch thảo là ngoại lệ. Rất thích. Vậy nên từ giờ tôi thêm vào thói quen mỗi buổi sáng sẽ đến sớm một chút, ngắm nhìn màu tím xinh xinh đó rồi mới vào trường.
Tôi đã gặp một chàng trai tóc đen sậm vào một ngày đầu tháng chín. Một gương mặt xa lạ đứng cạnh bụi cây thân quen gieo cho tôi cảm giác khó chịu. Kiểu vùng đất thần tiên của tôi bỗng chợt một ngày nào đó bị các nhà thám hiểm phát hiện. Bực dọc như thế nhưng nhanh chóng hết ngay sau đó.
Cậu đứng đối diện tôi, ông mặt trời ban mai đỏ như lòng đào bị mái tóc đen huyền che mất. Trời xanh xanh, mây trắng trắng. Cậu nhìn tôi cười như nắng. Tôi ngẩn ngơ.
Trong lúc tôi còn đờ đẫn vì nụ cười của ai kia, cậu dúi vào tay tôi một bông hoa thạch thảo rồi rảo bước đi mất.
Vì hoa thạch thảo có nghĩa là "Forget me not" {II} nên tôi tự coi hành động đây như một lời nhắc nhở xin đừng lãng quên. Nhưng rốt cuộc vẫn không giữ lời. Tôi vô tình quên mất khuôn mặt cậu. Chúng tôi lại chẳng gặp nhau bao giờ kể từ lần ấy. Coi như là lỡ duyên.
***
Giữa năm lớp 10 lớp tôi bị đổi chủ nhiệm. Giáo viên mới khá dễ tính nên chúng tôi được tự do chọn chỗ ngồi.
Tôi tuy chưa biết mặt hết cả lớp nhưng đã làm quen được cô bạn cùng bàn. Đáng yêu và năng động như một chú sóc. Tiếc thay, cô ấy không chọn ngồi cạnh tôi nữa.
Chỉ còn lại một mình, tôi vẫn tiếp tục ngồi chỗ cũ. Theo tôi chẳng còn chỗ nào có thể thích hợp cho việc ngắm hoa thạch thảo hơn chỗ này.
—Tớ có thể ngồi đây được không?
Một cậu bạn đã nói với tôi như thế. Thì tất nhiên tôi không có quyền từ chối, nhưng vẫn không thể không ngạc nhiên đến mức bật thành lời.
—Tại sao? — Tôi nhận ra giọng mình hơi cao, có lẽ nên xuống giọng một chút. — Tại sao lại chọn ngồi chỗ này, cạnh tớ?
—Hm... vì ghét chăng?
Lí do buồn cười như thế tôi cũng không nỡ giận, chỉ dịch vào một chút nhường chỗ. Tôi chưa từng ghét ai. Nhưng theo tôi biết, một khi đã ghét người nào đó, có cho vàng cũng chả ai thèm ngồi gần. Cậu ta thì ngược lại. Rõ kì lạ.
Nhưng dù sao tôi cũng đã có bạn cùng bàn. Lại là một anh chàng điển trai nhất nhì lớp. Có thể coi đó như là tin vui.
—————————
Chú thích:
I:
Nguyên tác ban đầu của bài thơ chỉ là một đoạn thơ ngắn mang tên L' Adieu của nhà thơ Guillaume Apollinaire (1880 – 1918), một thi hào Pháp nổi tiếng sống vào đầu thế kỷ XX. Ông là một nhà thơ Pháp gốc Ba Lan có tên thật bằng tiếng Ba Lan là Wilhelm Albert Vladimir Apollinaris de War – Kostrowitcki, khi chuyển từ Ý về sống tại Paris đã đổi qua tên Pháp là Guillaume Apollinaire do sự kết hợp hai chữ Wilhelm và Apollinaris.
Bài thơ tuyệt tác L'Adieu của ông chỉ có năm câu như sau:
"J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends"
Nhà thơ Bùi Giáng sống tại Sài Gòn trong khoảng nửa cuối thế kỷ XX đã đồng cảm tài tình với tứ thơ của đại thi hào Pháp để chuyển ngữ qua tiếng Việt thành bài thơ "Lời Vĩnh Biệt" đầy tính cách thơ tình Việt Nam duyên dáng như sau:
"Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ chẳng tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian, mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé, ta vẫn chờ em đó..."
Ngoài ra, "Lời Vĩnh Biệt" còn được chỉnh sửa một chút và phổ nhạc bởi Phạm Duy mang tên "Mùa Thu Chết".
Nguồn: https://sites.google.com/site/ccamnhac/ccan-161 (Các bạn có thể đọc thêm tại đây).
II:
Theo lời tác giả, "Forget-me-not" tra được thì nơi bảo là hoa thạch thảo, nơi bảo hoa lưu ly. Nhưng vì tác giả đã lỡ viết cốt truyện là hoa thạch thảo rồi, cho nên thôi kệ đi ha:3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com