Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Fight

Hai anh em đều trong độ tuổi từ 7-8 tuổi. Nên xưng hô anh/em-tao, vâng vâng tôi biết cái biệt danh Sumu&Samu sau này lớn lên chút thì hai ảnh mới đặt cho nhau. Nhưng đây là fanfic mà, có viết con bò biết bay nhảy lambada cũng được.

Osamu pov

. . .

Dạo gần đây thằng anh song sinh của tôi hay về nhà với hàng tá những vết bầm tím, trầy xước khắp chân và một ít tại mặt. Mẹ có hỏi thì ổng cứ bảo bị té, vừa nghe là tôi biết ổng đang nói dóc. Tôi đã sống với Miya Atsumu đủ lâu để nắm rõ từng thói quen, từng cử chỉ của ổng khi nói phét. 


Tới giờ cơm, thằng cha đó cứ im ỉm cắm mặt mà ăn mặc kệ ánh mắt lo lắng của Bố và Mẹ dán vô người ổng. Tôi nổi cáu lên gắt gỏng tra hỏi Sumu, thế là nó cười khì rồi tỉnh bơ nói

- không sao! Chỉ là...chọc chó rồi bị dí thôi à! Mấy nay trường nắng dữ quá nên đá banh mồ hôi ra khó chịu, bóng chuyền thì không ai biết chơi với anh ngoài mày nên anh đi kiếm trò khác thôi. Mà sao nay mày lại giở cái giọng gắt gỏng lo lắng vớianh? Nghe rợn người quá thằng đần

- Em không lo lắng cho mày

'Phụt' mẹ phì cười vì câu trả lời của Osamu vừa phũ vừa dễ thương. 

- Em biết mày không đi chọc chó, Sumu. Vì mày sợ chó dữ, lại gần một xíu thôi đã réo tên em rồi. Khai nhanh, mày đã hứa không giấu gì với em cơ mà.

- Thì...um...

Sumu gãi đầu, tôi cá là nó đang cố tìm cho bản thân một lý do hợp lý để giải thích cho những vết thương này.

- Anh bị té, lúc chạy đi nhặt quả bóng giúp bọn nhóc ấy! Anh lỡ trượt chân xong lăn quay luôn. 

Tuy còn chút nghi vấn nhưng thôi, nó đã nói vậy thì thôi tạm tin. Nghe cũng khá hợp lý và thuyết phục.

Nhưng dường như mọi chuyện không khá lên mà chỉ tồi tệ hơn. Mỗi ngày, những vết bầm, trầy, xước hoặc vết thương rớm máu của Atsumu càng lúc càng nhiều. Có hôm anh ta lủi thủi đi về với bộ quần áo bẩn như vừa lăn lộn trên rừng xuống, đồng ý là chạy nhong nhong lăn lộn ngoài đường thì phải dơ nhưng cái này nó dơ quá rồi. Mắt thì rưng rưng, lại còn bị bầm ở trán.

Bố mẹ lo lắng lắm, mẹ có nghi là nó đi đánh lộn nhưng tôi bảo với mẹ là nó hăng hăng được cái mõm thôi chứ nó không thích xô xát động chạm. Bố thì nghĩ nó ghịch ngợm quậy phá gì đó, chui vô hóc hẽm nào đó. Còn cái thái độ nhởn nhơ làm như chẳng có gì to tác của nó mới là thứ khiến tôi bực. Tôi có đi theo nó, ráng theo dõi coi chuyện quái gì xảy ra với nó nhưng mà lần nào nó cũng phát hiện rồi quay ra sau lưng dùng tay giả súng chĩa vô người tôi.

"boom~ phát hiện ra mày rồi nhé! Theo anh làm gì đấy?"

Cảnh báo : OOC nặng nề

Rồi một hôm


Hôm ấy là một buổi chiều thanh bình, yên ắng và thật thư giãn. Tôi từ tốn nhấc ly nước chanh mát lạnh kề lên môi thưởng thức. Vị ngọt chạm đầu lưỡi rồi trôi hẳn xuống cổ họng để lại dư vị chua nhẹ, tôi vô cùng tận hưởng khoảng khắc tuyệt vời này. Bật ti vi lên coi tập mới nhất của Siêu Nhân Đồ Ăn đang được công chiếu, giờ thì ai cản bước được Osamu vừa uống vừa ăn vừa coi nào? Bố mẹ đi về quê vì có việc bận, thằng anh nói nhiều thì đi chơi, cả giang sơn (căn nhà) này đã tạm thời thuộc về tay Miya Osamu!

Đang đắc ý thì bỗng tôi nghe thấy tiếng thằng nhóc hay chơi cùng Sumu đứng trước cửa nhà, nhóc đó gào khàn cả cổ lên mà hét 

- Osamu-san!! Atsumu-Atsumu-san đang đ-đánh nhau kìa anh Osamu ơi!!! huhuhu"

Từng câu chữ nó đều nấc lên vì đang rưng rưng khóc, vãi *beep* đánh nhau giờ nào không đánh lại lựa ngay lúc phim Siêu Nhân Đồ Ăn đang đánh yêu quái hấp dẫn gần chết  mà gây sự với nhau à? Đời tôi dính với thằng anh này ngày nào là cực khổ ngày đó. 

- Atsu-Atsumu-San bị đánh! Bọn nó đánh anh Atsumu! Máu, chảy máu nhiều lắm huhuhu..-

Ngay lập tức, tôi lao ra khỏi phòng phi thẳng ra cửa. Kệ ti vi chưa tắt, kệ ly nước chanh đang uống dở, kệ luôn bịch snack đang ăn ngon.  

- Đâu!? Ở đâu?? Dẫn anh mày đi nhanh, liền và NGAY.LẬP.TỨC!

Chạy thục mạng tới bãi đất gần nhà, tới nơi tôi thiệt sự thở đ.éo ra hơi.

- Mày hả mày! Yếu mà bày đặt ra gió!

- Tao đánh cho mày c.hết luôn! Để coi nay ai cứu mày nổi, dám giành đất của anh em bọn tao chơi siêu nhân à!?

Vừa tới nơi tôi đã nghe thấy mấy giọng nói hung hăng. Ngước lên thì...à kia là anh trai tôi kìa. Một người mang khuôn mặt y chang tôi đang bị đánh bầm giập. Máu mũi chảy thành dòng, rơm rớm nước mắt cố gắng chống trả lại hai thằng béo đang đè đầu cưỡi cổ mình.

Không suy nghĩ gì nữa, tôi lao vô đẩy thằng bự con ra. Cái thằng mà đang túm chặt cổ áo hành hùng Atsumu.

- Đ* m* thằng ranh co-

Nó vừa ngã, tôi nắm lấy tóc thằng còn lại quật xuống nốt.

Không chờ bọn nó định hình, tôi túm lấy một thằng đập cho nó tơi tả te tua. Thằng còn lại thì có lẽ là anh em tốt, tình thương mến thương keo sơn. Sau bị tôi đạp xong lại thấy cảnh thằng "đại ca" bị hành cho một trận thì xách đít mà chạy thẳng về nhà.

Vừa đánh tôi vừa gào lên

- Ai cho mày đánh thằng anh của tao hả!? Mày có biết trong cái khu này mỗi tao là được đập nó không? Thằng chó này! Nay tao cho mày lãnh đủ, mới chuyển về ở nên non nớt dại khờ đúng không? Nay để 'anh' dạy mày một bữa!!!

Atsumu thấy cảnh tôi đập thằng đó thì hò hét cổ vũ như cổ động viên, khiếp thằng này có báo em trai là giỏi. Tôi đánh thằng nhãi ngu đó liên tục, cho tới khi nó chịu xin lỗi Sumu mới thôi. Mà thằng này bướng thật, cứ rống mồm lên mà chửi tục làm như ngầu lắm.

- Á à nhãi ranh! Mày dám phá chuyện của ông à!? đ*t c* mày thằng ch* ch*t, mai tao kêu anh hai tao ra cho mày nhừ m* xương nè!!

- Rồi sao!? Bố chấp cả lò nhà mày, ngon gọi cả thằng anh mày ra. Đụng ai không đụng lại đụng tới thằng anh hai của tao là mày sai rồi!! Mày đánh nó bao nhiêu lần rồi!? 

Đánh tới mức hai đứa tơi tả, thương tích đầy mình mới chịu buông ra. Thằng béo òa khóc, tôi thì cắn răng chịu đựng cơn đau. Dăm ba mấy vết cào cấu bầm tím, đánh nhau với Atsumu riếc quen nên chẳng đau gì mấy. Nếu thằng đó còn lì, tôi cá chắc là tôi còn sức để đánh tiếp.

- Hức! M-mày!! Tao về mách mẹ!!! Liệu hồn đi..hức..Đ* m* mày thằng kh-kh*n

- Ừ!! Mách đi, thằng này chấp! Mày nên nhớ! Chỉ duy nhất mình tao là được đánh Atsumu, mày mà đánh nó nữa thì liệu hồn!! Mười thằng như mày tao còn chấp!

Thằng béo thẹn quá hóa giận, chửi thề một tiếng rồi cong đít bỏ chạy.

- Thằng l*n!! Nhớ mặt tao..ư huhu mẹ ơi nó đánh con!!!

- Hah! Giờ thì ai yếu!

- Này Sumu! Em đánh thắng nó luôn đấy, ghê-

Vừa quay qua, tôi thấy Atsumu khóc nức nở

- ể!!? Mày b-bị sao vậy!?? Ê Sumu?? Nó đánh mày đau hả, má thằng ch* đó, để em dí theo đập nó một cú nữ-

Sumu níu áo tôi lại, thằng này không biết khóc vì đau hay cái gì

- Samu chửi thề!! Samu còn đánh nó bầm dập nữa! Lỡ nó mách mẹ mình thì sao? Mẹ đánh Samu đó..! huhu

Chết dở, lỡ chửi thề.

- Gì đâu có, em đâu có chửi thề?? Mà nó mách thì để nó mách, ăn đòn của mẹ không đau! Có mình em ăn đòn chứ mày có sao đâu mà khóc với chả lóc? Anh trai mà vậy đó hả? 

- Như-Nhưng Samu...Samu đang chảy máu! Hức hức!

Anh ta chỉ cái đầu gối đang bị trầy của tôi, ừ đúng là nó đau thiệt. Nhưng nó chả là vấn đề gì cả. Chỉ cần đánh lại được thằng làm Atsumu bị thương thì cho dù bị chục vết như vậy tôi cũng chịu được. Ai như ổng, bị đánh mà im lìm để bị ăn hiếp. Dốt.

- Đau có tí, xíu hết. Nhiêu đây nhằm nhò gì? Siêu nhân đồ ăn bị mấy vết như vậy quài mà vẫn sống dậy đánh quái vật đấy thôi. Thôi về nhà, ở nhà có nhiều đồ ăn vặt ngon lắm. Nay miễn lệ cho mày ăn.

Sumu gật đầu nhẹ, tôi nắm tay anh dắt về nhà với nhiều ánh mắt ngạc nhiên có, hoảng hốt có, lo lắng có,... trên đường đi. Cũng phải, vì trong hai thằng có thằng nào lành lặn đâu.

Bỗng Atsumu quay qua, nhìn tôi rồi nói

- Samu nói không quan tâm anh mà? Sao lại đánh nhau với bọn kia làm gì? Samu chỉ cần kêu người lớn thôi mà...

Ờ ha, sao lúc đó ngu vậy ta? Lao vô không suy nghĩ phương án gì hết, cứ lao vào mà đánh. Nhưng mà thôi, vậy cho bọn nó biết mùi mà né ổng ra.

- Thấy Sumu bị đánh cái hết suy nghĩ gì luôn, bay vào mà bắn chiêu thôi. Với lại mày thì chỉ được mỗi tao đánh thôi, tao ăn hiếp mày được rồi ai mướn bọn kia đâu.

Nghe tôi nói xong Sumu cười phá lên, thấy vậy tôi cũng bất giác cười theo.

Vừa vào nhà, mẹ tôi giật mình hoảng hốt đến mức xém ngất khi thấy hai thằng khắp người đều có vết thương.

Khỏi cần nói, sau vụ này mẹ hai thằng mập kia làm căng. Mẹ tôi phải đi xin lỗi (mặc dù tôi không thích mẹ làm vậy), và ừm hứm. Mẹ đã mắng hai anh em tôi một trận dài và phạt hai anh em phải làm việc nhà trong một tuần. Nhưng tôi vẫn thấy vui khi đã dạy cho hai thằng thích đi bắt nạt người khác một bài học nhớ đời, bọn nó sẽ không đụng một sợi tóc nào của hai anh em nhà tôi nữa hết! Đỡ kéo theo rắc rối sau này.

_End_

Bonus : Từ đó về sau, mấy đứa nhóc trong xóm nể Samu lắm, cứ kêu Samu là 'đại ca Miya nhỏ' suốt, thậm chí bám theo Samu để xin làm 'đệ tử' mong được cậu dạy võ cho. Còn phần hai thằng kia thì mỗi lần thấy một trong hai Miya thì ngay lập tức xách cái quần né xa 1000m. Gặp Samu thì cuối đầu chào lễ phép, gặp Sumu ngó lơ vì sợ nhìn ổng lại bị hiểu nhầm là liếc xong ăn đấm tiếp.

Lời nói của tác giả

Xin chào! Hy vọng các bạn thích tác phẩm của tôi! Xin lỗi vì hơi tục tĩu trong một số câu nói nhé. Nếu có idea, tôi sẽ đăng tiếp. Chờ tôi nhé các bạn iuuu

_Celine_

23:15

5/6/2022

TP.HCM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com