Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hương Vị Của Lao Động

Mặt trời còn chưa lên hẳn, chỉ hắt những vệt sáng màu xám nhờ qua khe cửa sổ duy nhất, nhưng khu nhà trọ đã bắt đầu cựa mình. Tiếng xoong nồi loảng xoảng, tiếng người đi lại, tiếng ho khan của ai đó ở phòng bên cạnh kéo Huy ra khỏi một giấc ngủ chập chờn. Cậu mở mắt, và thứ đầu tiên cậu nhận ra là một lồng ngực rắn chắc đang ở ngay trước mặt mình.

Đêm qua, có lẽ vì quá mệt, ông Hào đã vô thức xoay người lại. Bây giờ, hai cha con đang nằm đối diện nhau trên chiếc giường chật hẹp. Huy có thể thấy rõ từng đường nét trên gương mặt cha ở khoảng cách gần như vậy. Những nếp nhăn nơi khóe mắt trông sâu hơn khi ông ngủ. Hàng lông mày rậm, đôi môi hơi hé mở, và lún phún râu cằm lởm chởm. Huy nín thở, không dám cử động. Hơi thở đều đều của cha phả vào mặt cậu, mang theo mùi ngai ngái của một người đàn ông vừa tỉnh giấc.

Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm hừng hực tỏa ra từ cơ thể ông. Một cánh tay rắn như gọng kìm của ông đang gác ngang qua eo cậu, không quá chặt nhưng đủ để Huy không thể nhúc nhích. Bên dưới lớp chăn mỏng, đầu gối của ông hơi co lại, chạm vào đùi cậu. Sự tiếp xúc da thịt bất ngờ này khiến toàn thân Huy cứng đờ. Cậu có thể cảm nhận rõ sự khác biệt giữa cơ thể mình và cơ thể cha. Da thịt ông sần hơn, thô ráp hơn, nhưng bên dưới là một khối cơ bắp đặc quánh, ẩn chứa một nguồn sức mạnh khổng lồ.

Một ý nghĩ điên rồ thoáng qua đầu Huy: nếu cứ thế này, cha sẽ cảm nhận được con cặc của cậu đang ngóc đầu dậy. Cậu hoảng hốt. Cậu trai mười tám tuổi, căng tràn sinh lực, không thể kiểm soát được phản ứng bản năng của cơ thể mình, nhất là khi bị một thân thể cường tráng khác áp sát như vậy. Cậu cắn chặt môi, cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ trỗi dậy trong người.

May mắn thay, ông Hào khẽ cựa mình rồi tỉnh giấc. Ông chớp mắt mấy cái, nhìn thấy Huy đang mở thao láo nhìn mình thì hơi ngạc nhiên. Ông nhìn xuống cánh tay đang đặt trên người con trai, vội vàng rụt lại như phải bỏng.

"Ấy, cha xin lỗi. Giường chật quá," ông nói, giọng ngái ngủ. Ông ngồi dậy, vươn vai một cái khiến toàn bộ cơ lưng nổi lên thành từng khối cuồn cuộn. "Dậy đi con. Chuẩn bị còn đi làm."

Huy vội vàng ngồi bật dậy, tim vẫn còn đập loạn xạ. "Dạ."

Buổi sáng đầu tiên trong căn phòng trọ là một màn phối hợp đầy ngượng ngùng. Lúc ông Hào mặc chiếc áo sơ mi, khuỷu tay ông vô tình thúc nhẹ vào lưng Huy. Mỗi một lần đụng chạm vô tình ấy đều khiến Huy giật mình.

Bữa sáng của họ là hai ổ bánh mì thịt mua vội ở đầu hẻm. Ông Hào ăn rất nhanh, vừa ăn vừa giục: "Ăn lẹ đi con, bảy giờ là phải có mặt ở công trường rồi. Ngày đầu tiên đi làm không được để người ta nói."

Công trường xây dựng là một thế giới hoàn toàn khác. Bụi xi măng bay mù mịt, tiếng máy trộn bê tông gầm rú, tiếng la hét, chửi thề của những người công nhân vang vọng khắp nơi. Ông Hào dẫn Huy đến gặp tay cai thầu, một gã đàn ông béo ị, mặt mũi bặm trợn.

"Ừ nhìn tướng tá mày ngon cơm đó, nhưng mới vô thì phụ hồ thôi. Xách vữa, trộn xi măng, khuân gạch. Ngày hai trăm rưỡi, bao bữa cơm trưa. Làm tốt thì tao cho tăng lương."

Công việc nặng nhọc hơn Huy tưởng tượng rất nhiều. Đôi vai mỏi nhừ, bàn tay phồng rộp. Mồ hôi túa ra như tắm, hòa với bụi bẩn làm mặt mũi, chân tay cậu lem luốc. Ông Hào làm việc ở một khu khác, nhưng mắt vẫn không rời khỏi con trai. Thấy Huy lóng ngóng cầm cái bay, ông liền chạy lại chỉ bảo:

"Trụ chân cho vững vào! Dùng sức của hông với đùi, chứ không phải dùng sức của lưng, không thì có ngày gãy xương sống đấy con!"

Giọng ông lúc làm việc có phần cộc cằn, nhưng lời lẽ vẫn đầy sự quan tâm. Giữa giờ nghỉ, ông mang cho Huy một ca trà đá.

"Uống đi con. Mệt lắm phải không?"

Huy gật đầu, thở hổn hển. Cậu nhìn cha mình. Ông Hào cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng trông ông không hề mệt mỏi. Ông làm việc một cách thành thạo, dứt khoát. Huy nhìn những bắp thịt trên cánh tay cha căng lên dưới nắng, nhìn những giọt mồ hôi chảy dài trên tấm lưng trần sạm đen, một sự ngưỡng mộ vô bờ bến dâng lên trong lòng cậu.

Bữa cơm trưa đạm bạc. Ông Hào gắp miếng thịt duy nhất trong suất cơm của mình bỏ vào chén Huy.

"Ăn đi con, ăn cho có sức. Chiều còn làm nữa."

"Thôi cha ăn đi, con có rồi mà."

"Cha ăn quen rồi. Con mới làm, phải ăn nhiều vào." Ông nói, giọng quả quyết, không cho Huy từ chối.

Buổi chiều, Huy suýt nữa thì làm rơi xô vữa từ trên giàn giáo xuống. Ông Hào ở dưới thấy vậy liền quát lớn: "Huy! Cẩn thận! Mệt thì xuống nghỉ một lát đi con! Làm liều muốn chết à?"

Huy xấu hổ, lủi thủi trèo xuống, ngồi bệt vào một góc râm. Ông Hào cũng đi xuống theo, dúi vào tay cậu chai nước suối. "Cực quá phải không? Cố gắng vài hôm là quen thôi."

Cuối cùng, một ngày làm việc cũng kết thúc. Họ ra một vòi nước chung trong công trường để tắm rửa qua loa. Đám công nhân cởi trần, dội nước lên người, nói cười tục tĩu. Huy ngượng ngùng đứng ở một góc.

Ông Hào thì cởi phăng chiếc áo ra, để lộ thân hình vạm vỡ, đen bóng. Ông đứng thẳng dưới vòi nước, để dòng nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống chân. Nước làm trôi đi hết bụi bẩn, để lộ ra một cơ thể đàn ông cường tráng, không một chút mỡ thừa. Nước chảy dọc theo lồng ngực săn chắc, qua cơ bụng cứng như thép, và mất hút trong chiếc quần đùi cũ kỹ đang dính chặt vào người ông. Huy đứng đó, nhìn cha mình như bị thôi miên. Cậu vội vàng quay mặt đi khi thấy ông Hào nhìn về phía mình, trái tim đập như trống trận.

Về đến phòng, ông Hào nằm vật ra giường. "Mệt rã rời. Con đi tắm trước đi Huy. Tắm cho sạch sẽ rồi nghỉ ngơi." Ông nói, mắt nhắm nghiền. Ông cởi bộ đồ lao động bẩn thỉu, hôi hám ra, tiện tay vứt vào cái giỏ nhựa ở góc phòng rồi chỉ mặc độc một chiếc quần đùi.

Huy "dạ" một tiếng rồi đi lấy đồ. Nhưng khi cậu vừa đứng dậy, ánh mắt cậu lại bị hút vào cái giỏ quần áo bẩn. Bộ đồ của cha cậu nằm trên cùng, vẫn còn ẩm ướt, vẫn còn hơi ấm của cơ thể và mang theo mùi hương của cả một ngày lao động.

Một ý nghĩ điên rồ, tội lỗi mà cậu đã cố gắng đè nén lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ông đã ngủ thiếp đi vì quá mệt. Căn phòng lúc này chỉ có một mình cậu.

Run rẩy, Huy từ từ tiến lại cái giỏ đồ. Cậu quỳ xuống, bàn tay run run nhặt lên... chiếc quần sịp của cha.

Nó vẫn còn ẩm, nặng trĩu mùi mồ hôi. Huy do dự trong một giây, rồi như bị ma xui quỷ khiến, cậu đưa nó lên mũi.

Một mùi hương nồng đậm, mãnh liệt xộc thẳng vào đại não cậu. Là mùi mồ hôi, mùi cơ thể, mùi của lao động, mùi của đàn ông. Một mùi hương nguyên thủy, không hề dễ chịu theo cách thông thường, nhưng lại có một sức hấp dẫn chết người. Nó khiến Huy choáng váng, đầu óc quay cuồng. Hơi thở cậu trở nên gấp gáp.

Bên dưới, con cặc của cậu đã cương cứng lên, đội cả lớp quần, nhức nhối khó chịu. Huy cắn chặt môi, cảm giác tội lỗi và ham muốn đang giày vò cậu. Cậu nhìn về phía chiếc giường, thấy cha vẫn đang ngủ say.

Không thể chịu đựng được nữa.

Tay phải của Huy nắm chặt lấy chiếc quần sịp, tay trái luồn vào trong quần mình, nắm lấy con cặc đang nóng hừng hực. Cậu bắt đầu tuốt. Nhanh. Gấp gáp. Thô bạo.

Hình ảnh cơ thể trần của cha dưới vòi nước lúc chiều hiện lên trong đầu cậu, rõ mồn một. Tấm lưng rộng, lồng ngực vạm vỡ, cặp mông săn chắc...

Một ý nghĩ bệnh hoạn, kinh tởm đâm xuyên qua tâm trí cậu: cậu muốn bị cha đụ. Cậu muốn bị người đàn ông ấy đè ngửa ra, banh hai chân cậu ra và đâm con cặc khổng lồ của ông vào cái lỗ đít của mình. Cậu muốn được ông nắc cho đến khi phải khóc thét lên, rên rỉ tên ông.

"Cha... đụ con đi..." Huy rên lên khe khẽ, giọng lạc đi vì khoái cảm và sự nhục nhã.

Cậu vừa tự chửi rủa mình là một thằng cầm thú, một thằng bệnh hoạn, vừa không thể ngừng lại cơn khoái cảm tội lỗi đang dâng lên đỉnh điểm. Cậu vùi mặt vào chiếc quần sịp của cha, hít lấy hít để cái mùi đàn ông nồng đậm ấy trong khi tay vẫn điên cuồng tuốt cặc. Cơ thể cậu run lên bần bật, và rồi, với một tiếng gầm gừ trong cổ họng, cậu bắn ra. Tinh dịch trắng đục phọt ra, làm ướt đẫm tay cậu và cả bên trong chiếc quần sịp của cha.

Huy đổ gục xuống sàn, thở hổn hển. Khoái cảm qua đi, chỉ còn lại sự trống rỗng và một nỗi ghê tởm chính bản thân mình.

Hoảng loạn, cậu vội vàng nhìn về phía giường. Ông Hào vẫn ngủ say. Huy thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cuống cuồng dọn dẹp. Cậu vứt chiếc quần sịp lại vào giỏ, cố gắng để nó trông tự nhiên nhất. Cậu vội vã vào nhà tắm, dùng nước lạnh rửa sạch tay và con cặc vẫn còn hơi mềm của mình.

Lúc ăn tối, Huy không dám nhìn thẳng vào mặt cha. Ông Hào, không hề hay biết gì, chỉ nghĩ con trai mình mệt. Giọng ông lại trở nên hiền hậu.

"Sao mặt con xanh mét vậy? Mệt lắm hả? Thôi ăn đi rồi ngủ sớm."

Mỗi một lời quan tâm của cha như một mũi dao đâm vào tim Huy. Cậu cảm thấy mình là một thằng đốn mạt.

Đêm đó, nằm trên chiếc giường chật hẹp, Huy lại thao thức. Cậu nằm sát vào mép giường hết mức có thể. Nhưng hơi ấm, mùi hương của ông vẫn bao bọc lấy cậu. Giờ đây, nó không chỉ gợi lên sự tò mò nữa, mà còn gợi lên ký ức về hành động tội lỗi và những ảo tưởng dâm đãng lúc chiều.

Huy nhắm chặt mắt, nhưng hình ảnh và cảm giác ấy cứ quay đi quay lại trong đầu. Cậu đã vượt qua một giới hạn mà chính cậu cũng không thể ngờ tới. Và cậu biết, từ đêm nay, việc nằm cạnh cha sẽ không còn là sự ngượng ngùng đơn thuần nữa. Nó sẽ là một sự tra tấn ngọt ngào, một cám dỗ thường trực mà cậu không biết mình có thể chống cự được bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com