CHƯƠNG 26: ANH CẢNH DƯƠNG
🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.
🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️
🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_____________________________
Mặc dù Du Vũ Huân biết quan hệ giữa Giang Cảnh Dương và Khương Ức không bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh nói những lời lộ liễu như vậy.
"Xem ra là không có ai set tên cặp với mày nên mày đỏ mắt ghen tị rồi."
Du Vũ Huân nghe thấy lời nói mạnh bạo này liền nhịn không được mà phun một ngụm coca vào điện thoại.
Sau đó trên màn hình xuất hiện một bóng đen, điện thoại bị xoay vòng vài cái, chờ ổn định lại liền vang lên tiếng kêu bi thương của Chu Húc: "Du Vũ Huân, mày xem tao có giết mày hay không, đây là điện thoại của bố mày mà mày xem như là đài phun nước hả."
Bên kia màn hình không ngừng phát ra những tiếng kêu "ah ah" thảm thiết, Giang Cảnh Dương lấy tay che hai tai Khương Ức lại không cho cô nghe những âm thanh quái dị này.
Chờ bên kia ổn định lại, Du Vũ Huân bị tra tấn đến nỗi quần áo xộc xệch một lần nữa xuất hiện trên màn hình, bình tĩnh chỉnh đốn vài sợi tóc rối: "Khụ khụ, đây chỉ là một khúc nhạc đệm thôi."
Giang Cảnh Dương cầm lấy điện thoại trong tay Khương Ức, bảo cô nghỉ ngơi, nhìn Du Vũ Huân quần áo xộc xệch, sắc mặc anh trầm xuống: "Cho mày 3s mặc lại quần áo."
Du Vũ Huân trợn trắng mắt, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất sửa lại quần áo, vì để an toàn cậu còn lấy chăn quấn lên người: "Ngài xem, như vậy đã hài lòng chưa?"
Giang Cảnh Dương không để ý lời cậu nói: "Tìm Khương Ức có chuyện gì?"
"Em không thể tìm thấy cậu ấy?"
"Không thể!"
"Dựa vào cái gì chứ, anh là gì của em gái Khương?"
Giang Cảnh Dương đưa điện thoại đến trước mặt Khương Ức, không nói lời nào, Khương Ức nhìn biểu hiện của anh, lại nhìn Du Vũ Huân trên màn hình, mím môi mà cười, vẻ mặt cấu kết với nhau làm việc xấu.
"Tớ nghe theo cậu ấy."
"Bịch"
Cả người Du Vũ Huân ngã trên mặt đất, thét lên với trời cao: "Được lắm, đầu năm phát cơm chó miễn phí, các cậu cứ gắng sức cho tớ ăn đi, hai người có độc aaaaa!"
Tiếng gào thét của cậu còn chưa xong, Giang Cảnh Dương nhanh tay lẹ mắt ấn nút kết thúc cuộc gọi, sau đó chính trực giải thích: "Đứa nhỏ này kêu la quá kinh khủng, sợ em gặp ác mộng nên không nghe thì tốt hơn."
Khương Ức cấu kết với anh làm việc xấu, cười nói: "Có lý!"
Giang Cảnh Dương thấy đã đủ giờ ngâm chân rồi, anh ngồi xổm bên cạnh Khương Ức, nhấc chân cô từ trong thùng ra đặt lên khăn trên đùi mình lau khô, thuận thế giúp cô xoa bóp mắt cá chân: "Sau này khi tập thể dục xong nhớ dùng nước nóng ngâm chân."
Mắt cá chân Khương Ức có chút mẫn cảm, nhất là khi bị người khác chạm vào, cho nên lúc Giang Cảnh Dương giúp cô xoa bóp cô liền né tránh theo bản năng. Nhưng ngoài ý muốn chân cô hình như là do mấy ngày nay chạy bộ mỏi không chịu nổi, nên lúc này cũng không kháng cự giang Cảnh Dương giúp cô xoa bóp mà ngược lại còn hưởng thụ.
Giang Cảnh Dương mát xa vừa phải, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, không biết có phải đã luyện qua hay không mà tay nghề thuần thục như vậy. Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh ấn vào chân Khương Ức nhấc chân cô từ nước nóng ra, cảm giác lạnh chậm rãi xâm nhập Khương Ức.
Cô cúi đầu nhìn anh đang chăm chú xoa bóp cho cô, nói: "Tớ không biết xoa bóp."
Giang Cảnh Dương ngước mắt lên nhìn liền đụng phải con ngươi sáng rực động lòng người như nước mùa thu của cô, âm thanh trầm ổn: "Vậy em nói cho anh biết, anh đến xoa bóp cho em."
"Như vậy sẽ làm phiền đến cậu."
"Không thể chối từ."
*
Mẹ Khương đóng gói trôi nước xong, Giang Cảnh Dương cũng vừa đổ nước ngâm chân trở về phòng khách.
Hai người mang hộp cơm đến Tân Điền Nhất Trung tìm ba Khương, nhìn ba Khương ăn xong bánh trôi, Khương Ức liền hỏi Khương Chi Tường khi nào về nhà.
Trong lúc ăn bánh trôi bệnh nghề nghiệp của Khương Chi Tường lại tái phát, ông giảng cho Giang Cảnh Dương về vấn đề không chịu nghiêm túc học hành thì sẽ không vào được trường đại học tốt, mà không vào được trường đại học tốt thì sẽ không có được công việc tốt.
Khương Ức thấy cha lại phát bệnh nghề nghiệp liền lập tức kéo tay Giang Cảnh Dương muốn chạy trốn khỏi hiện trường.
Cô vừa nắm lấy tay Lên Giang Cảnh Dương thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp giàu từ tính của Khương Chi Tường: "Dù sao đi nữa thì Tiểu Ức nhà chúng ta phải tìm một người môn đăng hộ đối, chú không mong con bé có thể gả cho phú nhị đại, nhưng phải là một người có chí tiến thủ chứ không phải suốt ngày chơi game, chơi bóng rổ, biết chưa?"
Giang Cảnh Dương thu lại dáng vẻ nhởn nhơ ngày thường, nhu thuận gật đầu: "Dạ con biết rồi chú."
*
Sau khi ra khỏi trường học, Khương Ức đi bộ ven đường, âm thầm nghĩ: "Sao lại cảm giác vừa rồi hai người giống như đang ngầm ra ám hiệu."
Giang Cảnh Dương nghe được giọng nói yếu ớt của cô, ngẩng đầu tùy ý khoác lên vai cô, bá cổ cô: "Bạn học Tiểu Ức, em rất thông minh."
Khương Ức bĩu môi: "Tớ không thông minh, không nghe hiểu hai ngươi đang nói cái gì."
Giang Cảnh Dương khẽ nhíu mày: "Muốn biết?"
Khương Ức gật đầu như giã tỏi.
"Không nói cho em biết."
"......"
_ _
Khi về đến nhà sắc trời cũng đã không còn sớm, ông mặt trời thu lại thứ ánh sáng chói mắt biến mình thành chiếc đĩa DVD vàng rực rỡ. Trời xanh bao la trong vắt không một gợn mây, bầu trời xanh thăm thẳm được ánh hoàng hôn chiếu rọi như mạ thêm một tầng vàng óng.
Mẹ Khương gọi điện thoại cho Khương Ức nói phải đến cửa hàng, đêm nay sẽ không nấu cơm nên bảo cô và Giang Cảnh Dương tiện đường ăn ở ngoài.
Tay Giang Cảnh Dương đặt trên vai thuận thế nhéo nhéo hai má bánh bao của cô: "Vừa hay nhà anh cũng không có ai nấu cơm."
Khương Ức đáng thương bĩu môi: "Nhưng tớ không mang theo tiền."
Giang Cảnh Dương bật cười, nhịn xuống sự xúc động muốn xoa mặt cô, dời tầm mắt: "Anh mời khách, đi!"
Giang Cảnh Dương dẫn Khương Ức đến quán mì ở đầu đường, lúc hai người học cấp 2 sau khi tan lớp học thêm thì thường xuyên đến nơi này. Phong cách trang trí bây giờ đã đổi khác nhưng hương vị phả vào mặt vẫn như cũ, ông chủ vẫn là một người mập mạp thật thà.
Nhưng bởi vì quá lâu không gặp hai người nên không nhận ra, ông cười ha hả cầm thực đơn giới thiệu các loại mì.
Giang Cảnh Dương gọi hai bát mì, ông chủ liền nói: "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chú và vợ chú, tất cả các cặp đôi đến đây ăn đều sẽ được mua một tặng một."
Giang Cảnh Dương: "Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ."
"Cám ơn." Ông chủ cất lại thực đơn, hét lên với đầu bếp: "Hai bát mì bò kho."
Giang Cảnh Dương nói thêm: "Một bát không thêm hành lá và rau mùi còn có đậu đũa muối chua."
Mì rất nhanh đã được mang lên, Giang Cảnh Dương đặt bát mì không hành qua chỗ Khương Ức, lúc đưa đũa cho cô anh nhẹ nhàng nói một câu: "Anh ăn bát được tặng."
Khương Ức không hiểu: "Hả?"
"Không nhìn ra anh đem toàn bộ những điều tốt nhất dành cho em sao."
*
Sau bữa cơm tối, hai người sánh vai đi dạo trong con ngõ nhỏ ở phố cổ. Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ ngọt lâu đời, Khương Ức không khỏi dừng bước, kéo kéo ngón tay Giang Cảnh Dương: "Muốn ăn cái này."
Giang Cảnh Dương trêu chọc cô: "Gọi một tiếng anh nghe xem nào"
"Anh." Giọng điệu cô nghiêm túc.
Giang Cảnh Dương lắc đầu: "Không có thành ý, chúng ta vẫn nên về nhà đi."
Khương Ức giữ chặt anh lại, một chút cũng không do dự một lần nữa hô một tiếng: "Anh Cảnh Dương~"
Ngữ khí nhõng nhẽo, thái độ thành khẩn, lần này hẳn là có thể qua ải.
Quả nhiên vừa dứt lời, Giang Cảnh Dương quay người sờ sờ đầu cô, nhếch miệng cười: "Ngoan, em gái Tiểu Ức."
Sau đó anh dẫn cô đến trước quầy bán đồ ngọt: "Xin chào, cho hai ly chè bát bà bà thiêu tiên thảo."
Khương Ức cầm ly múc một muỗng khoai lang bỏ, vị ngọt trong nháy mắt lan toả trong khoang miệng, ngay cả nụ cười cũng giống như bị lây nhiễm, cô kìm lòng không được nở một nụ cười xinh đẹp, rực rỡ.
Giang Cảnh Dương đi bên phải Khương Ức, nhìn cô gái vui vẻ ăn chè, không tự chủ được cười theo cô.
Lúc học cấp hai vì Khương Ức yếu đuối nên bị anh chị lớp lớn hơn bắt nạt, lúc ấy cô khóc như lê hoa đái vũ. Khi tan học, Giang Cảnh Dương dẫn cô đến đây ăn chè bát bà bà thiêu tiên thảo, tâm tình của cô gái mới tốt lên, còn mang theo tiếng nức nở nói một câu như vầy: "Đồ ngọt thật sự sẽ làm cho tâm tình người ta tốt lên."
Đèn đường đổ xuống kéo dài bóng dánh hai người. Lúc đi đến đường dành cho người đi bộ, Khương Ức không nhìn thấy đèn chuyển đỏ, cô nhảy nhót thiếu chút nữa đã đi qua. Giang Cảnh Dương nhanh một bước ngăn cô lại, ngữ khí khẽ giương cao, giọng nói mang theo chút lạnh lùng: "Khương Ức, mắt đâu?"
Khương Ức nhìn ra anh tức giận, rụt cổ hạ thấp giọng: "Mắt để trên người cậu rồi."
Giang Cảnh Dương nhàn nhạt liếc cô một cái, đuôi mắt khẽ nhếch lên: "À"
Khương Ức tươi cười rực rỡ, khóe mắt cong cong tiến đến gần anh: "Bởi vì mắt đều dùng để nhìn cậu."
Không ngoài dự liệu, sau khi Giang Cảnh Dương nghe xong liền thu lại biểu cảm nghiêm khắc, tay ấn đầu Khương Ức nhìn về bên kia.
Khương Ức hoang mang: "Làm gì vậy?"
"Không làm gì, muốn cười trộm một chút không cho em xem."
Khương Ức: "..."
Đèn xanh bật sáng, Giang Cảnh Dương dắt Khương Ức qua đường, thấy Khương Ức vẫn nhìn anh như nhìn động vật quý hiếm khiến anh có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vội chuyển đề tài: "Lý tưởng của em là gì?"
Khương Ức thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Chỉ có bốn chữ ngắn gọn thôi."
"Thế giới hoà bình?"
Khương Ức lắc đầu: "Không, đời này có cậu."
Đôi mày thanh tú của Giang Cảnh Dương khẽ nhướng lên, trong mắt hiện lên nụ cười khó mà che giấu, giọng nói trầm thấp bên tai Khương Ức mang theo vài phần khàn khàn: "Thật trùng hợp, cùng chung lý tưởng."
_ _
Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi của Tết Nguyên tiêu, Khương Ức cũng trở lại với khoảng thời gian tập chạy vất vả.
Giang Cảnh Dương dắt Khương Ức đi chạy bộ buổi sáng xong, cả người Khương Ức như tan ra nằm sấp trên bàn, ngay cả đề toán cũng không thèm nhìn.
Giang Cảnh Dương giúp cô lấy nước về, đặt ly lên bàn cô: "Uống chút nước nóng sẽ thoải mái hơn một chút."
Du Vũ Huân đi qua cửa sổ, nhìn thấy thứ trong ly thủy tinh mà Giang Cảnh Dương đặt xuống mà trợn tròn mắt, vì muốn nhìn rõ hơn nên cậu leo cửa sổ vào nhìn: "Trời đất ơi lão đại, ngài đây là muốn dưỡng sinh sao."
Du Vũ Huân khinh bỉ Giang Cảnh Dương: "Ngài còn nhớ trước đây ngài tu mấy chai rượu cũng không thành vấn đề. Bây giờ lại dưỡng sinh, rượu không uống mà bắt đầu uống nước táo đỏ rồi."
Giang Cảnh Dương nghiến răng nghiến lợi phun ra vài chữ: "Mày, hình như rất rảnh rỗi."
"Đúng là rất rãnh rỗi nha." Du Vũ Huân rung đùi đắc ý nói: "Bạn gái em cũng không quan tâm chuyện học tập của em, cô ấy nói mặc em như thế nào cũng thích em. Hazzz, hết cách rồi, ai biểu em quá đẹp trai."
Khương Ức nằm sấp trên bàn, mắt thấy hai người này lại sắp đại chiến Muay Thái liền vội vàng ngăn cản.
Cô kéo tay Giang Cảnh Dương, lấy năm viên kẹo trong ngăn bàn ra đặt lên bàn anh, giọng nói tỏ vẻ mềm mỏng, yếu đuối: "Ăn kẹo."
Du Vũ Huân ở một bên không lên tiếng, yên lặng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người đang ân ái giữa ban ngày ban mặt.
Giang Cảnh Dương nghe lời ngồi xuống, nhìn kẹo sữa thỏ trắng trên bàn trầm tư trong chốc lát, anh lấy hai viên kẹo đưa cho Khương Ức: "Ăn đi."
Chờ hai người ăn kẹo xong, Giang Cảnh Dương một tay tựa đầu, lười biếng ngồi nhìn Khương Ức: "Hỏi em một câu."
"Ừm"
Giang Cảnh Dương rút ra một tờ giấy trong ngăn bàn: "Em vừa cho anh năm viên kẹo." Anh cầm bút viết số 5.
"Em ăn hai viên." Anh lại viết 2.
"Anh ăn 3 viên cuối cùng là hết rồi." Lại viết xuống số 0.
Sau đó Giang Cảnh Dương khoanh tròn ba con số trên giấy: "Xin hỏi ta rút ra được 3 số nào?"
Khương Ức nằm sấp trên bàn nhìn những con số trên giấy, không cần suy nghĩ liền trả lời: "520 ah."
Người ra đề đắc ý vuốt vuốt tóc cô: "Anh cũng vậy."
(520: Tớ thích cậu.)
🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_____________________________
Bát bà bà thiêu tiên thảo:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com