Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Quản sự trà trang cầm sổ sách tới đối chiếu với chủ nhân.

Bạch Hề không nhanh không chậm kiểm tra sổ sách, quản sự thất thần.

Người trước mắt vận một bộ bạch y, tóc đen tối tung, màu da cũng thực trắng, chỉ có đôi môi đỏ thắm kia mới làm cho gương mặt này có sức sống hơn chút.

Người đẹp như họa, cố tình lại mang theo vài tia sầu bi... Thực sự làm người thất thần.

Hắn kìm chế gục đầu xuống, đây chính là chủ nhân, không được mạo phạm.

Tuy rằng đây là một cái song tính, nhưng là phú thương phất lên nhanh nhất ở nơi Giang Nam này, tuyệt đối không phải là người hắn có thể mơ ước.

Bạch Hề liên tiếp gọi hai ba lần, quản sự mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng lên tiếng, "Chủ nhân cứ việc phân phó."

Bạch Hề cười nhìn thật ôn nhu, lông mi hạ xuống càng làm cho cặp con ngươi kia giống như nước, "Trà trang này năm nay thu hoạch rất tốt, tiếp tục bảo trì. Lâm quản sự hôm nay đi đường vất vả, sớm trở về nghỉ ngơi đi."

Lâm quản sự liên tục đồng ý, có thể được một đôi mắt như vậy nhìn, ôn thanh tế ngữ khen vài câu, bao nhiêu mệt nhọt hắn cảm thấy đều đáng.

Bạch Hề đem sổ sách trong tay phóng qua một bên, buồn ngủ xoa xoa giữa mày.

Tống Tử Nhiên vốn nên đúng hạn gửi thư cho cậu, đã quá hạn mà Tống Tử Nhiên vẫn chưa có động tĩnh gì, có việc chậm trễ cũng nên nói một tiếng.... Hay là xảy ra chuyện gì?

Mấy năm gần đây, cậu cùng với đám người ở kinh đô không có liên hệ, ngược lại quan hệ của cậu với Tống Tử Nhiên càng thêm thân mật.

Sau khi Bạch Hề rời khỏi kinh đô, không phải mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Người Trần Việt vẫn luôn đi theo cậu, tuy rằng không có hành động thiếu suy nghĩ, nhưng chắc chắn là đang đợi Bạch Hề kiên trì không nổi, tùy thời túm cậu trở về.

Những người đó càng đi theo, cậu càng chạy đến địa phương hỗn loạn.

Vài lần thừa dịp những người đó lơ là, đêm khuya chạy đi, không có chỗ ở cố định, đêm bản thân lăn lộn đến càng thêm chật vật.

Những người đó phảng phất như phát hiện ra điều này, rốt cuộc có một ngày, người đi theo cậu tất cả đều rút lui.

Bạch Hề lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nghĩ, có thể là Trần Việt đã buông tay rồi.

'Cốc cốc.'

Tiếng đập cửa léo Bạch Hề ra khỏi dòng suy nghĩ, "Vào đi."

Trong tay Chử Nguyên Anh bưng chén thuốc, thở dài, "Lúc này mới đầu thu, y sư nói ngươi lại nhiễm phong hàn?"

Bạch Hề cười nhạo, cậu đi vào núi thị sát ô lông mọc đầu thu, vừa vặn ngày đó nổi gió, trở về liền bắt đầu ho khan.

Cậu ý đồ đem dược đẩy ra, "Không nghiêm trọng, tiên sinh nói, dược này có ba phần độc, uống nhiều quá không tốt..."

Cậu còn muốn giảo biện, bị Chử Nguyên Anh trực tiếp đánh gãy, "Ngươi đã quên lần trước ngươi trộm đem dược đổ đi, sau đó bị tiểu phong hàn này hành nằm trên giường mười ngày?"

Bạch Hề không thể không duỗi tay nhận dược. Đoạn thời gian cậu không ngừng tìm chết trước kia chung quy vẫn để lại hậu quả, thương đến căn cơ, cơ thể phá lệ suy yếu, vừa đổi mùa cần phải đặc biệt tỉ mỉ chiếu cố.

Chử Nguyên Anh nhìn cậu đau khổ đem dược từng ngụm uống hết, sau đó vội vàng nhét vào miệng cậu viên đường, nhìn có vài phần trẻ con, bộ dáng hiện tại mới đúng là bộ dáng cậu nên có.

Tâm tư Bạch Hề quá sâu, cũng quá độc ác. Đối với người khác tàn nhẫn hạ thủ, đối với bản thân càng ác hơn.

Cậu rời khỏi kinh đô ăn không ít khổ, không đủ tiền, lại còn là song tính, hơn nữa không muốn ở nhà để Chử Nguyên Anh chiếu cố.

Bạch Hề từ nơi bùn lầy hung hiểm nhất đi lên, tìm được thương lộ ở Tây Dương không phải dễ, bao nhiêu lần tìm đường sống trong chỗ chết, đều dựa vào vận khí.

Thành công hiện giờ Bạch Hề so với người khác trả giá càng nhiều, thế nhưng khi cậu đứng vững vẫn chưa cảm thấy đủ muốn tiếp tục mở rộng.

Bạch Hề luôn rất bận, không ai nhìn chằm chằm liền không chiếu cố tốt chính mình.

Chử Nguyên Anh chỉ mới đi học đường giao lưu mấy ngày, không thể nhìn chằm chằm cậu, đáy mặt cậu liền xuất hiện viền xanh nhàn nhạt.

Hắn nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Bạch Hề, là sổ sách.

"Ngươi nghỉ một lát đi, còn lại để ta xem."

Bạch Hề ngáp một cái, cười hì hì tránh đi, "Vậy cảm ơn tiên sinh."

Cậu qua một bên lấy tờ báo, tùy ý lật xem, khi lật tới một trang bỗng nhiên thần sắc ngưng trọng.

Chử Nguyên Anh nhìn cậu, "Làm sao vậy?" Bạch Hề đã lâu chưa thất thố như vậy.

"Tiên sinh..." Bạch Hề khép báo lại, gương mặt kia nhìn càng thêm tái nhợt, "Tống Tử Nhiên.... Hình như đã xảy ra chuyện."

Chử Nguyên Anh nhíu mày, hắn biết quan hệ của Bạch Hề cùng Tống Tử Nhiên không đơn giản, nói hai người là tri kỷ cũng không quá.

Vài năm trước, Tống Tử Nhiên trong kỳ nghỉ hè xin phép về nước, chuyện đầu tiên làm là đi tìm Bạch Hề, triển khai kế hoạch theo đuổi mãnh liệt.

Thấy Bạch Hề thật sự không có tâm tình yêu đương, nhanh chóng chuyển hướng, đem sản nghiệp có thể xem là hoang phế ở Giang Nam của Tống gia giao cho Bạch Hề vừa mới khởi nghiệp xử lý.

"Nếu ngươi thích, giao cho ngươi đó. Chờ ngươi tích đủ rồi rời khỏi Tống gia vẫn chưa muộn."

Bạch Hề không muốn lại cùng kinh đô có bất luận mối liên hệ nào, vốn muốn cự tuyệt lại bị Tống Tử Nhiên khuyên.

"Ngươi coi như trông giúp ta. Ta vẫn luôn biết A Hề là người thông minh, có thể đi đường tắt, vì cái gì phải lấy thân mạo hiểm chứ?"

Hắn lớn lên ở hào môn, tất nhiên sẽ không thật sự vô tri không biết gì, hắn thật tình thích Bạch Hề, nhưng ít nhiều vẫn tồn tại chút tâm tư.

"Ta không phải chỉ vì giúp ngươi, ta không muốn đem gia sản Tống gia giao vào trong tay hôn phu." Ánh mắt Tống Tử Nhiên đầy đau thương cùng không cam lòng, "Ta là song tính, nếu sau khi thành thân không sinh hạ được hài tử, ta liền không có chỗ dung thân."

"Ta muốn cùng ngươi ở bên nhau, không chỉ bởi vì ta thích ngươi, còn bởi vì ngươi không thể đoạt gia nghiệp của ta. Ngươi cùng ta ở bên nhau không có gì hại, cho nên ta vẫn luôn theo đuổi ngươi. A Hề, ngươi sẽ trách ta sao."

"Hiện giờ ngươi không muốn cùng ta ở bên nhau, không liên quan gì tới việc ta đem sản nghiệp Tống gia ở Giang Nam giao cho ngươi xử lý. Nơi này cách kinh đô quá xa, ta không tiện qua đây, nếu không tìm được người thích hợp, nửa phần gia sản ta giữ cũng không nổi."

Hắn thấp thỏm nhìn Bạch Hề, vốn tưởng rằng Bạch Hề sẽ nổi giận, lại không nghĩ tới Bạch Hề thế mà vui vẻ tiếp nhận cách nói này của hắn.

Sau khi hai người giải bài, tình cảm ngược lại tốt hơn.

Thẳng đến khi Tống Tử Nhiên ra nước ngoài, Bạch Hề tích đủ tài sản thoát ly Tống gia tự lập nghiệp, tình cảm giữa hai người vẫn không nhạt đi.

Đến nổi có thể xem là thích... Chử Nguyên Anh thở dài trong lòng, Bạch Hề ai cũng đều sẽ không thích.

Tâm hắn chỉ có mình Bạch Hề, khó khăn lắm Bạch Hề mới có bộ dáng tự do tiêu sái như hiện tại, hắn tự nhiên hy vọng vô luận kinh đô xảy ra chuyện gì, Bạch Hề cũng không cần trộn lẫn vào trong đó.

Huống hồ... Kinh đô còn có Trần Việt.

Chử Nguyên Anh châm chước khuyên nhủ: "Kinh đô quyền quý như mây, căn cơ Tống gia cũng thâm hậu. A Hề đừng nghĩ quá nhiều, này không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp."

"Ân." Bạch Hề lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh không biết nghĩ gì.
__

Kinh đô là chốn tìm vui, Hồng Tụ Chiêu vẫn như cũ khách đông như mây.

Bằng hữu quanh năm không gặp tụ tập uống rượu thưởng hoa, bên người đều có mỹ nhân làm bạn.

Thẩm Kinh Nghĩa không chút để ý nhìn hoa khôi đang khiêu vũ trên đài hoa, thấy mấy thân ảnh đi qua cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, không biết mấy người kia đã đi vào ghế lô nào.

"Gia, ngài nhìn chỗ nào a, nô khó coi lắm sao?" Vũ nữ trong ngực uy cho hắn quả nho.

Thẩm Kinh Nghĩa không có hứng thú chạm vào nàng, sắc mặt những như bình thường.

Đem người đẩy ra, nhìn về phía nam nhân cô độc đang rót rượu, "Trần thiếu gia, ta giống như.... Thấy phu nhân ngươi."

"Gia từ đâu ra phu nhân?" Trần Việt không chút để ý hỏi lại, mắt đem trầm lặng lại nhìn chằm chằm hắn không bỏ.

Thẩm Kinh Nghĩa nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Chắc là ta nhìn nhầm rồi."

Hắn hồ đồ, Bạch Hề rời kinh đô đã lâu, càng đừng nói xuất hiện ở Hồng Tụ Chiêu.

Trần Việt ngữ khí không rõ, "Ngươi đối với hắn cũng thật đủ nhớ nhung, dáng người giống cũng nhớ tới hắn. Hắn nếu thật sự tới, ngươi phải nỗ lực nha, sớm ngày cùng hắn tu thành chính quả."

"....."

Trần Việt không tiếp tục chủ đề này, Bạch Hề ghét kinh đô tới tận xương, Hồng Tụ Chiêu càng không cần phải nói, hắn không có khả năng lại bước vào đây.

Bạch Hề đi dứt khoát như thế, Trần Việt y không dám lại nghĩ đến.

Thẩm Kinh Nghĩa tỉnh táo, "Việc của Tống gia ngươi nghĩ như thế nào? Tống tổng đốc hai năm trước đã lui xuống, tuổi tác đã cao, nếu Tống Tử Nhiên xảy ra chuyện, Tống gia sợ là sẽ không vững."

"Không nghĩ gì." Trần Việt buồn buồn uống một ngụm rượu, ngữ khí đạm nhiên, "Tống Tử Nhiên này gan rất lớn, nhưng chưa thật sự ăn qua đau khổ."

"Xác thật." Thẩm Kinh Nghĩa lắc đầu, "Dám chạm tay vào đám cáo già ở linh đô này, hắn vẫn còn quá non."

Trong lòng bọn họ đều biết Tống Tử Nhiên xảy ra chuyện chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Kinh đô không thể so với Giang Nam, quyền quý tụ tập, Tống tổng đốc thoái vị uy vọng càng giảm, trong nhà chỉ có nột đích tử song tính là Tống Tử Nhiên. Không ít người sớm đã theo dõi Tống gia, đều muốn chia một chén canh.

Cho dù Tống Tử Nhiên an phận thủ thường, thì sớm hay muộn vẫn bị tìm phiền toái, huống chi hắn hành sự còn khác người như thế.

Sau khi Tống Tử Nhiên du học trở về, thành lập vài ngôi trường, nơi mà nữ nhân cùng song tính đều có thể đến học, đó đều là những tư tưởng mới mẻ từ Tây Dương, tất nhiên khiến cho nhóm lão quan gia bất mãn.

Nơi nào càng phồn vinh, nơi đó càng cổ hũ.

"Ngươi có giúp không?" Thẩm Kinh Nghĩa thử hỏi.

Hai nhà Trần Tống cũng coi như có chút giao tình, chỉ là lúc sau bởi vì ích lợi nên có chút xa cách, Tống gia chỉ có một thiếu gia song tính là Tống Tử Nhiên, giao tình càng thêm phai nhạt.

Khi Tống gia chọn con rễ, người đầu tiên suy xét là Trần Việt, tuy rằng không thành, nhưng bên trong vẫn có chút cảm tình gì đó.

Trần Việt không dao động, "Tốn công vô ích, gia vì cái gì phải làm?"
___

Hạ nhân tỉ mỉ dâng lên Bạch Hề những gì hắn tra được.

"Tống gia gặp phải chuyện tài chính đứt gãy. Người làm ăn với bọn họ đột nhiên gây khó dễ đồng loạt đòi lấy tiền hàng, tá điền trang viên cũng đồng loạt đòi nghỉ, phía sau nhất định có người quạt gió thêm củi."

"Họa trong giặc ngoài, cảnh vệ dùng lý do Tống Tử Nhiên bóc lột tá tiền đem hắn tống vào nhà lao."

Bạch Hề đau đầu xoa xoa giữa hai mày, "Tiền ta có, tuy rằng không hoàn toàn bù hết vào chỗ thiếu hụt của Tống gia được, nhưng muốn vượt qua giai đoạn nguy cơ này vẫn dư giả."

"Trước ngươi nghĩ biện pháp cứu Tống thiếu gia ra đi."

Quản sự gật đầu đáp vâng, "Chủ nhân, đêm nay hẹn quan cao tầng ăn cơm, ngài xem nơi nào tốt?"

"Hồng Tụ Chiêu đi." Bạch Hề phất tay áo ý bảo hắn đi an bài. Những người này nào có người nào đứng đắn, hầu hạ ăn ngon uống tốt, thêm chút tiền tài, liền có thể đen Tống Tử Nhiên chuộc ra.

Này không phải quan viên đầu tiên Bạch Hề tiếp xúc. Cậu yên lặng không tiếng động trở về, ở kinh đô cũng không dám gióng trống khua chiêng, chỉ đành hành động cẩn thận.

Cậu dâng chút tiền tài cho đám người, bọn vốn hiền lành hòa nhã, sau khi nghe cậu nhắc Tống Tử Nhiên chợt thay đổi sắc mặt.

Mặt lộ vẻ khó sử nói chuyện của Tống Tử Nhiên bọn họ không thể trêu vào, sau đó không chút khách khí rời đi.

Mấy năm nay Bạch Hề luyện được tửu lượng rất tốt.

Rượu Hồng Tụ Chiêu rất mạnh mà cậu vẫn mặt không đổi sắc uống, sau khi đem quan viên hạ gục, lúc này mới hỏi đại khái.

Xuất phát từ lợi ích chung, muốn kiếm chác từ Tống gia, mấy đại gia tộc đều tham dự.

"Ngươi... Thêm tiền... Cũng vô dụng." Quan viên nói không rõ, "Kinh đô nói chuyện bằng ích lợi... Chúng ta... Quản không được..."

Trong miệng hắn liên tiếp nói ra vài cái gia tộc, Bạch Hề cẩn thận nghe. Cư nhiên không nghe thấy Trần gia giao lưu với gia tộc nào cả, đây là việc ngoài dự kiến.

Quan viên đối với Bạch Hề xua xua tay, "Ngươi cho dù tiêu tiền, đem những tá điền đó xoa dịu, cứu được Tống Tử Nhiên lần này, còn có lần thứ hai... Thứ ba..."

Nhìn quan viên được vũ nữ đỡ vào hậu viện, Bạch Hề thở dài một hơi.

Trận rượu này Bạch Hề uống xem như không uổng, có thể cứu Tống Tử Nhiên ra được, nhưng những bước kế tiếp càng khó giải quyết.

Thần kinh căng chặt thả lỏng, rượu liền bắt đầu phát huy tác dụng, bên trong có đồ vật không sạch sẽ, cơ thể càng thêm không khỏe.

Bạch Hề uống mấy ngụm nước lạnh, vẫn như cũ cảm thấy khô nóng, rượu này thêm vào vật trợ hứng, tác dụng chậm nhưng rất lớn, cậu cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ.

Hàm hồ mắng một câu, quan viên này rất cẩn thận, vì thế khi gặp hắn cậu không mang theo người.

Bạch Hề nghiêng đầu, thông qua mặt gương thấy được một thân ảnh xinh đẹp như họa, ánh mắt mê ly, thở dốc từng trận.

Hồng Tụ Chiêu ngư long hỗn tạp, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu biết nếu đi ra ngoài trong tình trạng này sẽ rất nguy hiểm.

Thở dài một hơi, Bạch Hề không có kiên nhẫn kéo xuống cổ áo, hướng người hầu ngoài cửa ra mệnh lệnh: "Tìm cho ta một nam nhân trẻ tuổi, phải sạch sẽ."
___

Không khí trong phòng thêm nóng bỏng, các mỹ nhân xướng tiểu khúc, nhảy diễm vũ, hoạt sắc sinh hương, khắp nơi toàn là hương khí cùng mùi rượu.

Nữ nhân tư sắc quyến rũ tiến vào thay người rót rượu, muốn đem tất cả các quan nhi hầu rượu trong phòng thay một lược.

Khách trong Hồng Tụ Chiêu đều là khách quen, trêu đùa ngăn cản không cho đi.

"Làm gì có đạo lý đổi người? Ai dám ở nơi chúng ta đoạt người?"

Ma ma cười hòa giải, "Ngài nói quá rồi. Các mỹ nhân nhi phía sau đều ngóng trông hầu hạ các quan gia, sau có thể để mấy tên rót rượu này làm chướng mắt các ngài chứ?"

"Ha ha, ngươi cũng biết đây là người rót rượu, đem hắn kêu đi làm gì, còn có người nào coi trọng hắn sao?"

"Ngài nói đúng, quả thật có." Ma ma cười đên ý vị thâm trường, "Bên trong phòng có một khách nhân song nhi, muốn tìm một nam nhân sạch sẽ trẻ tuổi."

"Này thật làm khó nô, Hồng Tụ Chiêu nơi nào có nam nhân nha? Nhưng chúng ta làm việc đều đặt khách nhân lên đầu, tự nhiên phải tìm cho hắn một người vừa ý."

Thẩm Kinh Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trần Việt làm mặt lạnh, "... Song tính?"

"Đúng vậy nha, là phú thương tới từ Giang Nam, ta từ xa xa nhìn, khuôn mặt nhỏ kia, rất câu nhân nha... Sợ là so với hoa khôi nơi này còn xinh đẹp hơn, thật tiện nghi cho tên rót rượu này..."

Ma ma cười cáo lui, "Kia nô mang theo tên rót rượu này lui trước."

Thậm Kinh Nghĩa xấu hổ uống mấy ngụm rượu, không biết nên nói cái gì, hắn hôm nay ở Hồng Tụ Chiêu thấy một bóng người cực kỳ giống Bạch Hề.

Rốt cuộc ha ha mở miệng, "Trần đại thiếu gia, ngài đừng nghĩ nhiều, sao có thể trùng hợp như này a."

Trần Việt nắm chặt chén rượu trong tay, trong mắt tràn ngập tức giận.

Làm tốt lắm, mấy năm không gặp, còn học học được cách hưởng thụ.

【 Lời tác giả: 】

~o ( 〃, ▽, 〃 ) o

Cuối cùng thì ngóng mãi đến cuối tuần cũng không đợi được một cái vé nào từ em gái.

Sợ là lại muốn vẽ bánh ngô ra lừa tôi à?

Thôi thôi, để một mình tôi âm thầm hao tổn tinh thần vậy
____

Chương này tặng cho bảo bối Nguyentrangoc nha ♪~(´ε` )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com