Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Thầm mến (bảy)


Trên đường đến bệnh viện , Cố Thần vẫn luôn trầm mặc.

Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, yên lặng nhìn ngoài cửa xe, thần sắc dị thường bình tĩnh, không nhìn ra nửa phần sóng lớn.

Nhưng Sở Nặc ngồi ở bên cạnh cậu rõ ràng cảm nhận được một luồng âm u đầy tử khí vây xung quanh bọn họ.

Nam sinh đẹp đẽ này, dường như bị rút đi linh hồn nhìn giống như búp bê vải vậy, không hề tức giận.

Rất nhiều lúc, công kích ngôn ngữ còn gây thương tổn cho người khác hơn là công kích thân thể.

Hoàng Kỳ nắm đấm xác thực rất cứng, mà hắn nói những câu nói kia so với nắm đấm còn đáng sợ hơn nhiều.

Nắm đấm đánh vào chỉ là bị thương ngoài da, ngôn từ sắc bén lại có thể hóa thành lưỡi dao sắc trực tiếp xuyên thấu da dẻ đâm vào nơi sâu nhất trong lòng.

Sở Nặc rõ ràng, câu nói "Đồ ẻo lả, đồng tính luyến ái" kia đã đâm Cố Thần đau nhói.

Cho dù hắn cùng Khúc Hựu Tường không ngừng an ủi, khuyên bảo, cũng an ủi không được trái tim bị thương kia.

Nhìn Cố Thần mặt đầy máu ứ đọng, Sở Nặc trong lòng có điểm không thoải mái.

Chuyện ngày hôm nay, kỳ thực tất cả mọi người phải có trách nhiệm.

Sở Nặc không nhớ rõ Hoàng Kỳ bọn họ từ khi nào thì bắt đầu vô tình hay cố ý nhằm vào Cố Thần. Đối với việc này, hắn và Khúc Hựu Tường từng đứng ra ngăn lại, chỉ là đại đa số thời điểm, dùng một loại phương thức"Vui cười đùa giỡn" khuyên can nỗ lực điều tiết mâu thuẫn giữa bọn họ.

Hắn và Khúc Hựu Tường luôn cảm thấy mọi người đều là bạn cùng phòng, vạn sự đương nhiên muốn dĩ hòa vi quý, bọn họ không muốn đắc tội bất luận người nào, chỉ hy vọng mọi người có thể yên bình mà vượt qua thời gian bốn năm đại học mà ở chung.

Nhưng hắn không nghĩ tới, bọn họ một lòng muốn giữ gìn an định đoàn kết làm đầu, thế nhưng lại sinh ra một Hoàng Kỳ hung hăng kiêu ngạo.

Sớm biết sẽ phát sinh chuyện hôm nay, lúc trước nói cái gì cũng phải, cũng phải...

Đệt!

Sở Nặc buồn bực cực kỳ.

Chuyện cười Cố Thần đắp mặt nạ, xịt nước hoa, GAY trong GAY , không giống nam nhân.

Hắn Sở Nặc, cũng có phần...

Mặc dù nói không có ác ý, lại là một loại gián tiếp dung túng, làm cho Hoàng Kỳ bọn họ càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè.

Cố Thần chỉ là lớn lên đẹp mắt một chút, tính cách văn tĩnh một chút, hơi nữ tính hóa một chút, cậu có lỗi gì?

Sở Nặc nhớ tới ngày khai giảng kia, Cố Thần một mình nhấc theo hành lý đi đến phòng ngủ, những người khác đều có gia đình đi theo, cậu thì lẻ loi một mình, tự mình thu dọn đồ đạc, tự mình đi báo danh, sau đó Khúc Hựu Tường quả thật nhìn không được, còn giúp cậu trải sẵn ráp trải giường.

Sở Nặc thực sự không nhớ ra được cậu có hay không nói cám ơn, chỉ nhớ rõ đối với hắn ấn tượng đầu tiên là đẹp đẽ, sau đó là khó chịu.

Cậu có chút hướng nội, không quen cùng người khác nói chuyện, lại như u buồn mỹ lệ thiếu niên bước ra từ trong tranh, không hòa vào hoàn cảnh bốn phía. Nhưng mà tính tình của cậu lại ôn hòa, bất kể là ai tìm cậu mượn đồ, ví dụ như dầu gội đầu, sữa tắm hay các loại đồ dùng hàng ngày, cậu không bao giờ keo kiệt, đồng thời còn đặt những thứ đó ở vị trí tương đối dễ thấy, để cho mọi người lần sau dùng lại.

Sở Nặc vẫn cho rằng Cố Thần thuộc về loại bên ngoài tỏ ra không quan tâm mọi người nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.

Nhưng mà, mọi người tựa như không nhìn thấy những điểm nhỏ nhặt như vậy của cậu, mà luôn để ý đến điểm "Khác với tất cả mọi người" của cậu.

Tất của cậu ta vì cái gì không thối?

Tóc của cậu tại sao không có dầu?

Trên mặt của cậu vì sao không có mụn?

cậu tại sao không hút thuốc lá không uống rượu thậm chí ngay cả nói tục cũng không nói lời nào?

Cậu tại sao không chơi game online không yêu vận động cũng không tham gia bất kỳ hoạt động gì?

Cậu tại sao không bàn luận về nữ sinh, không xem phim cấp ba.....những nữ sinh kia vì sao lại không tạo chút hứng thú cho cậu?

Cậu, tại sao khác với chúng ta?

Ban đầu, tất cả mọi người rất nghi hoặc.

Không lâu, phát hiện mỗi ngày cậu đều ăn vận gọn gàng mới ra ngoài.

Có lúc quàng một cái khăn quàng cổ, có lúc đội mũ lưỡi trai, phối hợp nhiều phong cách, một tuần đều không mặc giống nhau.

Hơn nữa cậu không chỉ thích sạch sẽ mà là yêu sạch sẽ, hoàn toàn đem mình làm cho thơm ngát, giống y hệt con gái.

Đúng, cậu vốn là bên ngoài là nam bên trong là nữ.

Là đổ ẻo lả!

Tiếp đó có người tỏ thái độ ghét bỏ, mọi người trước mặt truyền nhau những lời nói cực đoan "sinh vật buồn nôn nhất trên đời này là mấy thằng ẻo lả" . Dần dần, những lời như thế càng ngày càng nhiều, cho dù có người không đồng ý, cũng sẽ không biểu lộ ra, dù sao con người cũng là loại hay theo theo trào lưu.

Cũng không phải mỗi người đều chán ghét ẻo lả, chỉ là bọn họ không muốn gắn bó với loại người khác với xã hội này.

...

Sở Nặc vừa liếc nhìn Cố Thần, lại có điểm không đành lòng nhìn thẳng.

Đệt ! Một gương mặt đẹp đẽ như vậy sao lại bị hủy thành dáng vẻ như thế?

Khuôn mặt này tuyệt đối không thể bị hủy a! Nếu không lương tâm bọn họ sẽ rất hối hận!

Đi đến bệnh viện làm xong kiểm tra, Sở Nặc thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn, chỉ là ngoại thương, không có thương tổn đến xương cốt.

Mà Cố Thần vẫn như cũ trầm mặc không nói, gọi cậu đi liền đi, gọi cậu n làm kiểm tra, hắn liền ngồi đàng hoàng tử tế, thuận theo đến càng làm cho đau lòng người.

Xử lý xong vết thương, lại đi lấy thuốc, mấy người từ trong bệnh viện đi ra thời điểm, không sai biệt lắm khoái chín giờ, trải qua không lâu lắm ký túc xá cũng phải đóng cửa, cho nên bọn họ liền ngựa không ngừng vó câu chạy về.

Ở trên xe, Cố Thần rốt cục mở miệng nói chuyện.

Hắn hỏi Sở Nặc tiền thuốc thang bỏ ra bao nhiêu tiền, đợi sau khi trở về tái đem tiền trả lại cấp đối phương.

Sở Nặc vốn không dự định muốn tiền của hắn, lại sợ hảo ý của mình tổn thương lòng tự ái của hắn, liền đem biên lai nhận tiền giao cho hắn.

Sau đó lại lâm vào trong trầm mặc.

Mãi đến tận xe taxi sắp đến trường học thời điểm, chính tại hồn ở trên mây Sở Nặc mơ hồ nghe thấy Cố Thần thật giống hô một tiếng tên của hắn.

Sở Nặc lấy lại tinh thần, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Thần tầm mắt vẫn cứ đứng ở ngoài cửa sổ, hai mắt chỗ trống vô thần, phảng phất nhìn trong hư không một cái nào đó cái điểm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nửa ngày, không đợi được đáp lại, Sở Nặc bắt đầu hoài nghi mình có hay không xuất hiện ảo thính.

Hắn chuẩn bị lần thứ hai xác nhận một chút, chỉ nghe Cố Thần đột nhiên nói rằng.

"Tôi làm người có phải là rất tệ ?"

Âm thanh nhẹ nhàng, vừa như là hỏi hắn, liền như là lầm bầm .Sở Nặc nghe đến khó chịu, thở dài, di chuyển cái mông, tới gần cậu một ít."Cậu làm người rất tệ, lời tôi nói không tính tới, cậu luôn cho là mình rất tồi tệ, tôi có nói cậu ưu tú cũng không có tác dụng gì, cậu hiểu ý của tôi không?"Sở Nặc vừa nói vừa xoa xoa tóc của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, như đại ca ôm lấy cậu."Cậu không phải luôn sống vì bản thân sao? Dù cho có rất nhiều người chửi bới cậu, cậu cũng chưa từng thay đổi bất cứ cái gì. Nếu như cậu không có cách nào làm cho tất cả mọi người đều yêu quý cậu, cậu cứ là chính mình là đủ rồi, không phải vì ác ý của người khác mà phải thay đổi chính mình."Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị ôm , Cố Thần lần đầu tiên không kháng cự.Trước cậu vẫn luôn mê man.Từ khi Hoàng Kỳ lớn tiếng lăng nhục cậu, cậu liền suy tư, cậu đến cùng đã làm sai điều gì, lại khiến người khác chán ghét đến như vậy?Cậu đối người quả thật không quá nhiệt tình, mà đây chỉ là do tính cách của cậu.cậu lớn lên trong gia đình mồ côi cha, bởi vì cha cậu ngoại tình khiến gia đình tan vỡ, nhà bọn họ trong một đêm mất đi tiếng cười .Mẹ của cậu Cố Thịnh Nam là một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập, bà quả thật không hề thua bất kỳ một người đàn ông nào, đặc biệt bà còn có quyết tâm lập nghiệp. Tại lần gặp ở phiên tòa, bà không khóc không làm khó, tỉnh táo thu thập chứng cứ, lấy được từ tay cha của Cố Thần căn nhà, không chút lưu tình đem người đàn ông sống chung với bà mười năm đuổi ra khỏi cửa, đồng thời quyết đoán mà đổi tên đứa con trai sang họ của mình, kiên quyết cùng đối phương đoạn tuyệt sạch sẽ.Bà không muốn bị bạn bè thân thích xem thường, không muốn bị hàng xóm chê cười, sau khi ly hôn bà càng thêm nỗ lực làm việc, chỉ hy vọng mình có thể trở nên càng ngày càng mạnh.Một lòng lao vào sự nghiệp, tự nhiên sẽ quên người ở bên cạnh. Có một đoạn thời gian, Cố Thần bị bà triệt để bỏ quên.Khi đó Cố Thần mới vừa lên sơ trung, Cố Thịnh Nam muốn mời thêm mấy vị thương gia để mở rộng thẩm mỹ viện của mình, mở rộng kinh doanh quy mô lớn, bà đem hết thảy thời gian cùng tinh lực đều dùng vào trong công việc, căn bản không rảnh chú ý những chuyện khác.Cố Thần tan học về nhà luôn là không nhìn thấy bóng dáng của mẹ, mỗi ngày chính mình làm cơm, tự mình giặt quần áo, tự mình chăm sóc bản thân. Dần dần, luôn luôn là lẻ bóng một mình, cậu giống như người mất đi năng lực giao tiếp. Ngoại trừ một người hàng xóm cũng là bạn thân của cậu, ............, nhưng mới đây không lâu, bạn thân của cậu vì bố mẹ chuyển công tác nên phải dọn đi nơi khác, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ về một chút, thế giới của cậu từ đây càng quạnh quẽ.Cậu đã từng hận mẹ của mình, tại sao không cho cậu một chút quan tâm? Tại sao lại không giống như những gia đình khác, lắng nghe cậu nói, Tìm hiểu một chút ý nghĩ của cậu?Thế nhưng cậu vô cùng hiểu mẹ của mình..Quá mức cường ngạnh, rất nhiều lúc thương tổn không phải là người khác, mà là chính mình.Mẹ của cậu nhìn ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong thật yếu đuối.Trong lòng bà dễ vỡ như thủy tinh, không chịu được bất kỳ va chạm nào. Bà chỉ có thể không ngừng trang bị cho chính mình, chỉ có dùng vỏ ngoài cứng như sắt thép mà ngụy trang chính mình, bà mới có thể hướng tất cả mọi người chứng minh, rời khỏi người đàn ông kia bà vẫn có thể sống tốt.Bà không cần đồng tình cùng thương hại, thứ bà cần là bội phục cùng tôn trọng.Cố Thần đương nhiên rất kính trọng bà, cũng rất sùng bái bà, nhưng cậu không còn thân cận bà nữa.tình cảm mẫu tử của hai mẹ con cậu rất khách khí, thậm chí có một phần nhàn nhạt xa cách, có lúc bọn họ cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, lại chưa từng nghĩ tới thay đổi hiện trạng, nói cho cùng, vẫn là do tính cách.Cố Thịnh Nam thật mạnh, không bỏ xuống được chính mình.Cố Thần thì có thói quen đem tâm sự chôn ở đáy lòng, quên mất không biết biểu đạt chính mình như thế nào.Cố Thần không biết cách gần gũi người khác. Mẹ của cậu, Từ Phóng, đều là người mà cậu muốn thân cận, chỉ là cậu không tìm được phương thức chính xác.Còn có những bạn học kia, đồng học, cậu cũng không phải là không muốn để ý tới, mà là không biết.Sẽ không tán gẫu, sẽ không nói cười, sẽ không tán gẫu, sẽ không đùa giỡn, cho nên dứt khoát không để ý tới.Nhưng cậu không nghĩ tới, lời nói của cậu cùng phong cách xử sự của cậu, cư nhiên bị người sâu sắc chán ghét, phản cảm.Lẽ nào thật sự chính là cậu làm người quá thất bại...Cố Thần trầm mặc một đường, suy nghĩ một đường, chung quy không nghĩ rõ ràng nguyên nhân.Sau khi đánh cùng mắng qua, cậu phẫn nộ quá, thương tâm quá, hoang mang quá, thậm chí còn bản thân phủ định quá, bất quá Sở Nặc nói ngược lại là làm hắn dễ chịu rất nhiều.Mà lúc này,cậu mới chú ý tới thương tổn trên mặt, cậu giật giật khóe miệng, mỗi một động tác nhỏ cũng có thể động chạm đến vết thương, đau đến mức cậu phải hít hít mấy ngụm khí, cả khuôn mặt như bị hủy, không có một chỗ lành lặn, cũng không biết ngày mai còn có thể ra ngoài gặp người khác hay không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com