Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20

*Singto*

Trước đây, tôi yêu một người mà không dám nói ra bởi tôi biết tình cảm của mình không hề có hy vọng. Chúng tôi chỉ là hai người xa lạ tình cờ chạm mặt nhau để rồi một mình tôi giữ lại nỗi tương tư trong lòng. Em ấy không biết đến, cũng sẽ chẳng bao giờ biết đến.

Cuộc tái ngộ bất ngờ sau này như một cú đánh mạnh đối với tôi. Nó khiến tôi sục sôi, khiến tôi bối rối, khiến tôi dễ dàng sa vào sự bồng bột. Thật sự là quá bồng bột...

Tôi tự nói với mình phải nắm chắc cơ hội, phải tiến lên, phải viết cho mình một kết cục khác. Nhưng tôi đã quên tự hỏi: tôi dựa vào đâu mà nghĩ mọi việc rồi sẽ khác đi ? Tất cả, một lần nữa, lại chỉ là sự tự rối rắm từ phía tôi.

Tôi tiến lên một bước, em ấy cũng tiến lên một bước, chỉ là bước đi ấy không phải tiến về phía tôi, đối diện với tôi vẫn luôn chỉ là một bóng lưng.

Tôi luôn tự hỏi bản thân nên làm gì, cần phải làm gì, lại quên tự hỏi liệu em có từng muốn đáp lại những điều đó hay không.

Nhìn gương mặt tươi tắn trở lại trên màn hình, trong lòng tôi len lén thở phào nhẹ nhõm lại cũng mệt mỏi vô cùng.

Krist nói em tránh mặt vì cảm thấy có lỗi với tôi. Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng Krist chưa bao giờ là một người vô lý, sự giận dữ của em đêm đó không thể chỉ vì tôi đến vào đêm khuya mà không báo trước. Em đã cảm nhận thấy gì ? Em nghĩ gì ? Tôi vừa muốn biết lại vừa không dám biết.

Tôi cứ nghĩ mình đã đi được rất xa nhưng có lẽ từ ban đầu đã chẳng hề có một điểm xuất phát nào cả. Tôi phải làm gì đây ? Tôi không biết cũng không muốn nghĩ nữa.

Kết thúc cuộc gọi với Krist, tôi gọi điện cho trưởng đoàn xin sắp xếp lại lịch. Thực ra, lịch của tôi vẫn xếp kín đến ngày diễn ra concert cuối cùng nhưng lần này tôi muốn đến, bằng bất cứ giá nào cũng phải đến. Tôi muốn một lần được nhìn thấy Krist trên sân khấu, muốn một lần tận mắt chứng kiến những điều em kể cho tôi nghe, tôi có cảm giác: có lẽ, ở nơi đó, mọi việc sẽ tìm thấy một câu trả lời.

Sáng thứ bảy, tôi lái xe vào trung tâm thành phố, không báo cho N’Tae, dạo loanh quanh trong khu bán đồ lưu niệm của concert, nghe mấy cô bé hào hứng bàn luận về chuyện tôi chưa từng được biết về em. Tôi cũng mua một chiếc light stick nhỏ và một banner có hình Krist – hình như là hình được cắt ra từ bìa album mới nhất, trông rất phóng khoáng, đẹp trai.

Đến giờ mở cửa, tôi lẫn trong đoàn người nhích dần từng bước vào sân vận động, dưới sự hướng dẫn của staff và ban quản lý FC, tìm đến vị trí dành cho mình. Nơi ấy đã có vài cô bé háo hức sắp xếp những món đồ nho nhỏ trên ghế ngồi. Các cô nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, châu đầu vào nhau bàn tán. Cuối cùng, một cô bé có vẻ là dạn dĩ nhất, cách tôi một ghế, nhoài người sang hỏi:

- Anh đẹp trai ơi, anh cũng là fan của Khun P ạ ?

- Ừ - tôi mỉm cười đáp lại.

Các cô đồng loạt ào lên hoan hô, hào hứng xoay hẳn người lại phía tôi chào hỏi:

- Bọn em còn tưởng anh đi theo bạn gái cơ.

- Không ngờ fanboy của Khun P có người đẹp trai vậy luôn á, vé của em đáng giá quá.

- Vớ vẩn, bà đến đây để nghe Khun P hát hay để ghẹo trai thế hả ?

- Nghe Khun P hát là chính nhưng được ghẹo trai là hời mà.

Tôi buồn cười nhìn mấy cô bé, hỏi lại:

- Các em trước đây từng đi concert rồi à ?

- Em đi đủ cả 4 concert lần này đấy ạ.

- Em cũng vậy.

- Lần đầu Khun P làm tour, bọn em quyết tâm phải gom đủ light stick và banner. Mỗi nơi đều làm màu sắc và kiểu dáng riêng đó anh. Còn được đóng dấu chứng nhận nữa. Em phải gom đủ về nhà còn đăng lên khoe mọi người.

Cô bé chỉ vào dấu chứng nhận hình rùa be bé đóng trên góc thẻ cứng, giải thích với tôi:

- Đây này. Hình rùa là biểu tượng của Khun P á anh. Mà đây là lần đầu anh đi concert à ?

- Ừ - tôi gật đầu – lát nữa phải làm gì mấy đứa hướng dẫn anh nhé.

- Được ạ - mấy cô bé nhất loạt đồng ý – thật ra cũng chỉ cần đứng dậy hú hét cho sung thôi anh, hét càng to càng tốt. À cuối chương trình chúng em có bài hát dành riêng cho Khun P, nếu anh thuộc thì nhớ hát theo nữa nhé, bật light stick giơ cao lên vẫy luôn anh ạ.

Vừa nói, một cô bé vừa nhiệt tình làm mẫu cho tôi. Cô còn giục tôi mau thử đi cho quen, kiểm tra xem light stick có hoạt động không, nếu hỏng cô có thể nhờ người tìm đổi giúp luôn.

Lần đầu đi concert được các bạn nhỏ "quan tâm" nhiệt tình như vậy, lại đều rất lễ phép khiến một chút cảm giác khó xử ban đầu của tôi nhanh chóng bay biến.

Nói thật, là con trai, lần đầu tới một buổi concert toàn fangirl thế này, nói không ngại ngùng thì là giả. Nhưng bầu không khí nào nhiệt rất nhanh khiến tôi quên đi sự căng thẳng lúc xếp hàng.

- Anh đẹp trai ơi, anh tên là gì thế ạ ? - cô bé dạn dĩ kia lại lên tiếng - Để bọn em tiện xưng hô.

- Anh tên là Prachaya, các em gọi Singto là được.

- Úi, sư tử ạ - các cô bé cùng nhau cười ồ lên – trong FC rùa nhà mình có sư tử nè. Anh vào FC lâu chưa anh ?

- Cũng được mấy tháng rồi nhưng dạo này anh phải đi công tác suốt, chẳng có thời gian tham dự gì cả.

- Úi, thế mà anh mua được vé VIP là siêu đó. Tụi em phân nhau canh quá trời luôn, thiếu điều nhấn mạnh quá hỏng cả chuột ấy.

Tôi bày ra vẻ mặt thông cảm, nói với cô:

- Anh được bạn giữ cho.

- Bạn gì mà tốt thế anh ơi ? – cô bé bật ngón tay cái – 3 phút hết sạch vé rồi mà còn săn được vé VIP luôn.

Tôi gắng nín cười, gật đầu đồng ý:

- Ừ, bạn tốt nhất thế giới luôn.

- Thì đúng mà – mấy cô bé đồng lòng gật đầu – anh về nhớ cảm ơn người ta nha, còn chọn được chỗ đẹp thế này.

Hỏi han xong, mấy cô bé lại bắt đầu xúm vào nhau bàn luận về những chuyện trong fandom, chia sẻ nhau mấy món quà nhận được – toàn những chuyện tôi không hiểu nên chỉ có thể ngồi im, nhìn lên sân khấu. Đến sát giờ biểu diễn, N’Tae gọi điện cho tôi:

- P’Sing, anh đến chưa ạ ? Sắp đến giờ rồi. Anh không tìm thấy đường hả anh ?

- Anh đến nơi rồi, đang ở chỗ ngồi rồi đây, em không phải lo nữa nhé, báo với Krist một tiếng giúp anh.

Khi nói đến tên Krist, tôi phải hạ giọng xuống thấp nhất, chỉ sợ mấy cô bé xung quanh nghe được, phát hiện ra “gián điệp” do staff cài vào.

Tai nghe điện thoại đột ngột vang lên âm thanh lạo xạo như bị tách ra, sau đó giọng Krist vang lên:

- P’Sing ?

Tôi vội bịt lấy loa ngoài, đi ra khỏi chỗ ngồi, di chuyển về hướng lối ra:

- Ừ anh đây.

- Sao anh đến mà không vào cánh gà gặp em ?

- Anh muốn thử làm fan chân chính một hôm xem sao mà.

- Fan cũng muốn vào cánh gà gặp em lắm đấy.

- Ừ, anh biết rồi - tôi cười khẽ - để lần sau anh thử cả chuyện đó nhé.

- Được rồi. Không biết cái tính thích lẳng lặng làm việc vậy là ở đâu ra nữa, làm em cứ tưởng anh lại không đến được rồi.

- Anh đã hứa rồi mà. Được rồi, cúp máy đi, sắp đến giờ rồi. Chúc em biểu diễn thành công nhé.

- Tất nhiên rồi, anh cứ chống mắt lên mà xem.

Tôi mỉm cười tắt điện thoại, quay trở lại chỗ của mình. Mấy cô bé thấy thế liền quay sang hỏi thăm:

- P’Singto, bạn anh ạ ? Em nghe anh nhắc đến Krist.

Tôi không khỏi giật mình, không ngờ nói nhỏ vậy rồi mà vẫn bị nghe thấy, đành giải thích:

- Ừ, bạn anh hỏi xem đến nơi chưa.

- Vậy bạn anh có đến không ạ ? Nếu muộn quá sẽ không được vào nữa đâu.

- Không, cậu ấy không đến, chỉ hỏi thăm sợ anh lạc đường thôi.

- Ôi, ước gì em cũng có được người bạn như thế nhỉ - mấy cô bé cùng nhau cười khúc khích.

Tôi chỉ cười trừ, không đáp lại.

Đèn khán đài đột nhiên tắt phụt, sân khấu sáng bừng lên dưới những ánh đèn lấp lánh như sao, một giọng hát trầm ấm, tình cảm cất lên:

"Nhìn lên bầu trời kia

Mà chẳng hề thấy

Vì sao mà em luôn kể rằng

Ngôi sao đẹp hơn tất cả mọi thứ..."

Krist khi ở trên sân khấu thực sự rất chói sáng. Em thu hút mọi ánh nhìn, khiến người ta tin rằng em sinh ra là để dành cho sân khấu. Sự đắm chìm của em lan toả xuống cả hàng ghế khán giả. Tôi nhìn vào những ngọn đèn nhấp nháy như dải ngân hà dập dờn xung quanh, cuối cùng đã hiểu được sự rung động của kết nối cảm xúc, cả ngàn con người cùng nhau tạo nên một không gian tràn ngập đồng điệu và say mê.

Ban đầu, một phần trong tôi đến đây chỉ vì sự tò mò nhưng rồi dần dần bầu không khí xung quanh đã cuốn tôi đi lúc nào không hay. Ánh mắt tôi dán chặt vào từng tiết mục được biểu diễn, nhập tâm như một người hâm mộ chân chính, háo hức chờ đợi những bất ngờ tiếp theo. Nghe tiếng xuýt xoa và cả sụt sịt không dứt của mấy cô nàng xung quanh, tôi không khỏi tự hào. Cuối cùng, tôi cũng hiểu điều Krist vẫn hay nói: "Đứng trên sân khấu cho em cảm giác về sứ mệnh bởi em chợt nhận ra mình hoá ra có thể tác động đến nhiều người đến thế. Đó là gánh nặng, cũng là niềm vinh dự để thúc đẩy em ngày càng tiến lên".

Trong khi tôi vẫn còn đang choáng ngợp trong dòng cảm xúc của chính mình, cô bé bên cạnh khẽ huých tay tôi:

- P'Sing, project chúc mừng của fan bắt đầu rồi. Đứng lên đi anh.

Tôi  thực tình chẳng hiểu điều cô bé nói là gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, bắt chước những người xung quanh đổi màu light stick, giơ cao banner nhũ lấp lánh.

Trên sân khấu, Krist bị staff che mắt lại bằng một miếng vải đen, đứng đối diện với khán đài đã tắt đèn tối thui.

"Có những điều anh đã luôn lặng im

Chờ đến ngày được nói em nghe..."

Không ngờ lại là The Loudest Silence của Getsunova. Tôi bắt đầu cảm thấy số mệnh đúng là giỏi trêu đùa người ta.

"Anh cứ luôn cố, cứ làm mọi thứ, từ rất lâu rồi

Để kết nối những cảm xúc này với em, khiến em hiểu được..."

Krist tháo mảnh vải trên mắt ra, ánh sáng nở bừng trên gương mặt em, đôi mắt lấp lánh.

"Nhưng anh càng hành động, càng có vẻ như em chẳng hề để tâm

Anh càng hành động, những câu hỏi càng nhiều lên trong trái tim này

Đó là sự câm lặng gào thét từ bên trong

Em có từng cảm nhận được không ? Em có thể nghe thấy không ?..."

Krist đặt tay lên trái tim mình, môi mấp máy một chữ "Có". Gương mặt em được phóng to trên màn hình, khiến dàn hoà ca càng như lớn thêm, vang vọng khắp bốn phía. Trong một khoảnh khắc, tôi có ảo giác như ánh mắt chúng tôi đã chạm vào nhau.

"Âm thanh đang bùng nổ trong anh, thét lên rằng Anh Yêu Em".

Cảm giác tim đập thình thịch ấy nhanh chóng lướt đi cùng ánh đèn cao áp. Tôi lại chìm trong bóng đêm còn em đứng dưới vạn đèn sáng chói. Hai thế giới tách biệt và xa lạ. Tôi chìm trong biển người còn em thì nổi bật trên khán đài dành cho mình. Có phải những việc tôi làm sẽ chỉ khiến em bị kéo khỏi nơi em vốn dĩ nên thuộc về ?

Bàn tay tôi ướt đẫm còn trái tim thì lạnh băng. Tôi nghe mình lẩm bẩm giữa tiếng hoà ca vang vọng xung quanh:

- Dù ầm ĩ đến mấy cũng chẳng thể thoát ra, đó chính là câm lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com