Chap 32
*Krist*
Đóng phim hóa ra rất mệt !!!
Phải nhớ lời thoại, nhớ vị trí, còn phải đứng giữa một đống dụng cụ và nhân viên xung quanh biểu hiện cảm xúc như thể mình đang trong một hoàn cảnh thơ mộng hoặc lâm li nào đó, tôi cảm thấy như mình sắp kiệt sức đến nơi. Đã vậy, mỗi khi được nghỉ giữa các phân cảnh, thay vì có thể tìm một chỗ để yên tĩnh nghỉ ngơi, thậm chí là đánh một giấc, tôi lại bị kéo tới lều của Nana, lấy lý do là cùng nhau tập thoại, thật ra là để tạo đề tài. Không biết bên tuyên truyền đã lựa chọn, chỉnh sửa góc chụp thế nào, chứ ai ở cùng chúng tôi trong khoảng thời gian ấy đều chỉ có thể thấy được hai cái bóng vật vờ, nhìn nhau mệt đến không buồn nói.
Là người càm ràm P’Sing về việc không được lơ là liên lạc nhưng chính tôi lại là người không còn thời gian để trả lời những tin nhắn của anh ấy. Tôi thường về đến phòng vào lúc nửa đêm hoặc gần sáng, chỉ kịp nhắn tin thông báo một câu với P’Sing là đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Video call đã trở thành một nhiệm vụ bất khả thi với chúng tôi. P’Sing cũng rất bận, có lần anh ấy đã tăng ca liên tục một tuần liền, khi nhắn tin không nhịn được than thở một câu “nhìn máy tính lâu đến mức mắt khô nhức và đỏ bừng cả lên, chỉ muốn chạy đi ôm em một cái” – nghe thật uất ức ! Tôi cũng rất muốn bay về an ủi anh ấy nhưng không thể nói ra, anh ấy thế nào cũng lại trêu chọc tôi mất.
Hôm nay cuối cùng cũng có một ngày có thể kết thúc quay sớm, vừa ra xe của công ty, tôi vội vã kiểm tra tin nhắn nhưng không thấy thông báo mới nào, bèn tự mình nhắn qua hỏi thăm trước:
“P’Sing, hôm nay em được về sớm này. Anh đã xong việc chưa ?”
P’Sing đang ở chế độ offline. Tin nhắn hôm qua anh ấy nói đã hoàn thành xong dự án cuối cùng của tháng này rồi, sẽ rảnh rỗi một thời gian, chắc giờ này còn đang ngủ bù. Tôi khe khẽ huýt sáo, mở tài khoản phụ, lén kiểm tra một lượt những bài đăng gần đây trên insta của anh ấy và studio. Ngoài quảng bá sản phẩm, P’Sing gần đây không đăng gì về cuộc sống thường ngày cả. Chỉ khoảng một tuần trước, anh ấy đăng một tấm hình dàn cây ngoài ban – công lúc sáng sớm, không viết cap. Studio thì có thể tìm được hai tấm hình chụp xa xa khi P’Sing đang làm việc. Dáng khom người bấm máy của anh ấy ngầu hết sức, tôi nhìn mà tủm tỉm cười.
- P’Krist, anh đang cười gì thế ? – N’Tae liếc nhìn sang phía tôi.
- Hả ? À, mấy video hài hước ấy mà.
- Có cái gì buồn cười à ? Cho em xem với.
- Anh lướt qua mất rồi.
- Thế à ~
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt “anh lại định lừa con nít chứ gì ?” nhưng tôi đã học được tuyệt kỹ của P’Sing – vờ như không biết – chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
- Mà … - tôi nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, nhận ra đường về hôm nay có vẻ khác lạ – đường này không phải đường về khách sạn đúng không ?
- Vâng, phải đi đón một người nên đi vòng đường này rồi quay lại khách sạn ạ.
- Mae Yui xuống à ? Có chuyện gì thế ? Sao anh không thấy thông báo gì cả ?
- Không phải mae Yui ạ.
Vừa nói, N’Tae vừa hướng dẫn tài xế rẽ xuống tầng hầm của một nhà hàng, sau đó tìm đến vị trí đỗ trên một tin nhắn nào đó. Tôi còn chưa kịp hỏi xem rốt cuộc người phải đón là ai, cửa xe đột ngột mở “xoạch” ra, một người đàn ông đội mũ đen kéo sụp xuống nhanh chóng chui vào, xe lập tức quay đầu trong sự ngỡ ngàng không nói nên lời của tôi. P’Sing cởi mũ ra, cười tự nhiên như thể đã được mời đến từ trước vậy:
- May quá, anh vừa đến nơi, không phải chờ lâu lắm đã thấy N’Tae báo em xong việc rồi.
Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì vào lúc này, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh ấy. P’Sing thấy thế thì phì cười:
- Làm sao thế ? Thấy anh ngạc nhiên lắm à ?
Tôi véo lấy cái má đã hơi hóp vào kia, kìm tiếng rít gào:
- Anh giỏi nhỉ ? Mua chuộc trợ lý của em lúc nào thế ?
P’Sing nhăn mặt, cầm lấy hai tay tôi gỡ ra:
- Ai bảo em bận quá, anh nhắn tin toàn không trả lời.
- Vậy anh đến cũng phải báo em một tiếng chứ ?
- Cho em bất ngờ mà.
Nụ cười đẹp trai của anh ấy lại khiến tim tôi đập loạn lên, dù vẫn ra vẻ đe dọa nhưng môi thì không kiểm soát được mà ngoác rộng sang hai bên. N’Tae ngồi ghế lái phụ nhắc nhở:
- Có chuyện gì về khách sạn rồi hẵng nói. P’Sing cũng đội mũ lên đi, em sẽ đi cùng các anh lên phòng.
Lúc này, tôi mới nhớ ra là mình còn đang ngồi trong xe với hai người khác. N’Tae thì không phải nói nhưng chú tài xế …. Chú ấy đang rất chuyên nghiệp mà chăm chú nhìn đường, làm như hoàn toàn không nghe, không thấy gì hết. Tôi vỗ vỗ lên lưng ghế, cảm ơn chú:
- Chú Ben, cảm ơn chú đã đến đón bạn cháu ạ.
Chú Ben ra dấu ok rồi tiếp tục công việc lái xe trầm mặc của mình. Tôi liếc nhìn P’Sing, mỉm cười.
Chúng tôi xuống xe ở sảnh khách sạn, nhận chìa khóa phòng ở quầy lễ tân rồi lên phòng như bình thường. N’Tae ở lại khoảng 10 phút, vờ như cần trao đổi công việc rồi mới về phòng em ấy.
Chỉ còn lại hai người, P’Sing ngay lập tức quẳng mũ sang một bên, nằm thẳng xuống giường. Tôi vội kéo anh ấy dậy, đẩy vào nhà vệ sinh:
- Mau đi tắm đi, người anh toàn mồ hôi và bụi bẩn thôi.
Anh ấy còn dùng dằng một lúc, nói rằng rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi nhưng tôi thì không thể chấp nhận chuyện giường mình sẽ toàn là bụi đất được:
- Bụi sẽ làm em bị ho đó P’.
Cuối cùng, P’Sing cũng chịu rề rà bước vào phòng tắm, hơn ba mươi phút sau mới bước ra. Tôi đã tẩy trang xong từ lâu, khắp người đều khó chịu dấp dính.
- Sao anh lâu thế ?
- Không tắm thì em nói, tắm xong em cũng cằn nhằn, sao mà khó tính thế hả ?
P’Sing vò đầu tôi phàn nàn. Tôi tránh khỏi tay anh ấy, vừa đi vừa lột đám quần áo đã ướt nhẹp mồ hôi:
- Em nóng chết lên được. Anh mà còn chưa ra là em vào lôi ra rồi đấy.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới, vuốt qua eo tôi cùng tiếng cười trêu chọc:
- Thì em cứ vào đi. Chúng mình tắm chung được mà.
Tôi véo lấy cái tay kia, lườm anh ấy rồi đi vào phòng tắm.
Dội sạch mồ hôi đúng là sảng khoái. Khi tôi bước ra, P’Sing đang nằm trên giường xem điện thoại. Anh ấy thấy tôi đã thay xong đồ liền dang rộng hai tay, ra hiệu mau đến đây. Tôi quẳng khăn lau tóc sang một bên, nhào vào ngực anh ấy, hít sâu mùi hương sữa tắm y hệt mình:
- Anh ở lại bao lâu ?
- Ba ngày. Tiện đi thăm bạn luôn, sau đó sẽ về Bangkok chờ em.
- Thì ra là thăm bạn tiện đường à ?
- Không phả, là tiện đường thăm bạn… Dạo này tin tức toàn là em và Nana, nhắn tin thì chẳng thèm trả lời.
P’Sing vùi mặt vào tóc tôi, giọng oán trách nghe nghèn nghẹn trong khoang mũi. Tôi ngước nhìn anh ấy, cười tít mắt:
- Ai trước đây hiểu biết lắm cơ mà ? Còn khuyên em là phải biết cân nhắc.
- Giờ hối hận lắm luôn đấy.
Tôi phì cười, vươn người lên cọ cọ vào chiếc mũi thẳng tắp:
- Đáng đời.
P’Sing nhìn sâu vào mắt tôi, trong mắt anh ấy là một màu đen dịu dàng vô tận. Hơi thở chúng tôi dần hòa vào nhau, hai cánh tay vòng qua cổ, da thịt lại nóng bừng lên dưới lớp quần áo.
P’Sing giúp tôi cởi chiếc áo phông chỉ vừa mới mặc lên, thì thầm bên tai:
- Vậy phạt anh cả tối nay đều phải cấm túc nhé ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com