Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 Dứt khoát với tình cũ

- Được rồi, nhưng mà anh tìm tôi có việc gì chứ?

Thiên Minh nghe tôi hỏi thì ngập ngừng nói.

- Chỉ là muốn nhìn thấy em một lát.

Tôi chấm hỏi??? Thiên Minh cũng có một mặt như thế này à, anh ta nói thế thì tôi biết tiếp tục nói thế nào.

Nhưng rất may, không cần tôi ra tay, Lục Nguyên đã lạnh nhạt lên giọng.

- Vậy nãy giờ cũng đã thấy cô ấy rồi, giờ chắc cũng đến lúc anh nên về rồi chứ?

Wow tôi phải cho Lục Nguyên một triệu like, iu iu ngàn lần.

Thiên Minh bị câu nói của Lục Nguyên làm cho cứng họng, đành ngụm ngùi ra về.

Nhìn anh ta như thế cũng hơi tội, nhưng thôi kệ, đỡ phiền phức biết bao nhiêu.

Đói rồi, vào bếp kiếm cái gì ăn thôi.

Tôi vào bếp nấu hai đĩa mì sốt bò bằm, làm xong đặt lên bàn ăn rồi đi kiếm Lục Nguyên.

Nãy giờ không thấy anh xuất hiện, không biết là đi đâu mất rồi

Tôi dô phòng anh kiếm mà không thấy nên lại ra phòng khách kiếm thử cũng chẳng thấy đâu.

Bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch ờ ngoài cửa thì đi ra, liền thấy Lục Nguyên đang nghiêm túc nghiên cứu cánh cửa, chính xác là chỗ nhập mật khẩu.

- Anh đang làm gì thế?

Lục Nguyên nghe thấy liền ngước mặt lên nhìn tôi, sau đó lại quay xuống tiếp tục vừa làm vừa trả lời.

- Đổi mật khẩu, em muốn đặt mật khẩu mới là gì?

Thì ra là đổi mật khẩu, nhưng có cần thiết nghiêm túc và ngay bây giờ không.

- Em thấy để mật khẩu cũ cũng được mà, sau lần này chắc Thiên Minh sẽ không làm vậy nữa đâu.

Tôi xong tôi còn vui vẻ tặng cho Lục Nguyên một nụ cười ngọt ngào. Thế nhưng có vẻ như anh không vui với lời vừa rồi, mày hơi nhíu lại, giọng lạnh lùng nói.

- Em là con gái, nên cẩn thận cảnh giác thì hơn. Không nên dễ dàng tin người như vậy, đặc biệt là đàn ông. Vẫn nên đặt mật khẩu mới đi.

Sao tôi nghe ra trong giọng nói của anh có sát khí, việc Thiên Minh đến nhà tôi khiến anh tức giận vậy à. Tôi cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ, liền nổi hứng hỏi.

- Vậy em cũng không nên tin tưởng anh à? Anh không phải đàn ông đó sao.

Lục Nguyên cứng họng nhìn tôi một lúc rồi nhìn xuống cửa tiếp tục nghiên cứu, hình như còn nói nhỏ cái gì đó.

- Ông đây có thể giống những người đàn ông đó sao? Hơn nữa, nhìn cái tên Thiên Minh rõ ràng là cố tình, chia tay rồi còn đến kiếm làm gì? Không đứng đắn. Chỉ có cô ngốc như em mới tin mấy lời đó.

Tuy anh nói nhỏ nhưng tôi cũng loáng thoáng nghe được. Tôi phải nhịn không thì đã bật cười thật lớn, sao Lục Nguyên có thể đáng yêu thế chứ. Không trêu anh nữa, tôi liền nói.

- Đúng là không an toàn. Vậy đổi đi, anh thích lấy mật khẩu gì cũng được, đổi xong thì vào ăn tối, em làm xong rồi.

Nói xong tôi đi vào bàn ăn đợi, một lúc sau Lục Nguyên cũng xuất hiện, ngồi vào bàn ăn, anh lên tiếng.

- Mật khẩu là 3710.

Con số này là tượng trưng cho cái gì thế nhờ, tôi bắt đầu tò mò hỏi.

- 3710 là con số của cái gì thế?

Anh nhìn tôi sau đó cười quỷ dị đáp.

- Bí mật.

Thật mất hứng, tôi nhíu mày nhìn anh đang đắc ý cười tươi. Bí mật, vậy để dành gặm nhấm một mình luôn đi, không cần nói nữa, thấy ghét.

Ăn tối xong tôi lại về phòng, nên giường và làm một giấc mơ đẹp thôi.

...

Nửa đêm

Tiếng điện thoại vang lên khiến tôi tỉnh giấc, mơ màng cầm điện thoại nhận cuộc gọi.

- Alo, tôi là Ninh Thành, bạn của Thiên Minh, hiện tại cậu ấy đang ở quán rượu, cô có thể đến xem cậu ấy một chút không?

Lúc này tôi đã tỉnh táo hơn chút, có chút khó chịu khi bị cắt ngang giấc ngủ.

- Anh ta say thì cậu đưa về đi, gọi cho tôi làm gì.

Anh bạn kia có lẽ rất thân với Thiên Minh nên vẫn kiên trì nhẹ nhàng nói.

- Tôi biết hai người đã chia tay, gọi làm phiền cô cũng không phải, nhưng cũng hết cách. Tôi ngăn cản mà cậu ấy vẫn uống tiếp, hơn nữa cũng chẳng chịu về cùng tôi.

Cơn buồn ngủ lại bắt đầu ập đến, tôi liền nói ngắn gọn.

- Cậu còn không ngăn được thì tôi đến có tác dụng gì chứ.

Ninh Thành nghe thế liền nhanh chóng đáp.

- Lời cô nói chắc chắn cậu ấy sẽ nghe, tôi biết lúc trước là Thiên Minh có lỗi với cô, nhưng hiện tại cậu ấy sống cũng chẳng tốt lành gì, cậu ấy đã rất hối hận và vẫn còn yêu cô rất yêu. Cô có thể vì chút tình nghĩa trước kia mà đến khuyên cậu ấy được không, chứ cậu ấy còn uống nữa thì chắc phải nhập viện rửa ruột mất.

Tôi cũng đâu phải sắt đá, nghe mấy lời tâm tình của Ninh Thành liền có chút mủi lòng, hay là đến xem anh ta thế nào rồi về. Nghĩ xong, tôi liền nói với Minh Thành.

- Được, tôi sẽ đến.

Nhận lời rồi thì đi thôi, tôi thay một chiếc váy dài, mặc thêm chiếc măng tô bên ngoài, lấy túi xách, khẩu trang rồi đi.

Nhận lời rồi thì đi thôi, tôi thay một chiếc váy dài, mặc thêm chiếc măng tô bên ngoài, lấy túi xách, khẩu trang rồi đi.

Vừa ra tới phòng khách liền đụng trúng Lục Nguyên. Anh nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lên tiếng.

- Muộn thế này rồi em còn định đi đâu?

Đột nhiên tôi thấy có hơi chột dạ, nghe Lục Nguyên hỏi mà không biết nên nói thế nào. Hệt như kiểu đang chuẩn bị lén đi mà bị bạn trai phát hiện.

Ùi, có vẻ là do tôi nghĩ nhiều rồi, mắc gì tôi phải sợ chứ, anh ấy cũng đâu phải bạn trai tôi. Thế là tôi đáp lời ngắn gọn.

- Em ra ngoài một lát rồi về liền.

Tuy đã nói là không có gì phải rén, nhưng lúc nói ra vẫn chỉ dùng một câu cho qua loa chuyện.

Ấy vậy mà Lục Nguyên đâu dễ dàng bỏ qua, anh kéo tay tôi lại khàn giọng hỏi.

- Khuya rồi, ra đường rất nguy hiểm, có chuyện gì sáng rồi hãy đi.

Bàn tay anh nắm lấy tay tôi có chút nóng, tôi cũng nhận ra sự bất thường trong lời nói của anh, liền quay lại nhìn.

Lúc nãy hơi tối nên không thấy rõ, nhưng giờ anh quay mặt ra hướng sáng, tôi liền giật mình khi thấy gương mặt anh đỏ rực, mồ hôi lạnh còn tấm lấm trên mặt, môi anh cũng rất đỏ, hình như anh còn thấy khó chịu nên hơi nhíu mày lại.

Tôi lo lắng tiến lại gần, đưa tay lên trán anh sờ thử, nóng, thật sự quá nóng, không lẽ anh bị sốt rồi.

- Lục Nguyên, người anh nóng quá. Anh bị sốt sao?

Lục Nguyên vẫn thong thả đáp lại.

- Chắc là vậy, anh cũng không biết.

Tôi thở dài một hơi, người đàn ông này thật là, bị bệnh cũng không biết, tôi lo lắng liền nói.

- Em đưa anh đến bệnh viện.

- Không cần, anh không muốn đến bệnh viện, uống một viên thuốc hạ sốt là không sao rồi.

Tôi nhìn anh vẫn bình tĩnh như thế, lại nghĩ đến giờ này đến bệnh viện cũng rất phiền phức.

- Vậy được, anh vài phòng nằm nghỉ trước đi, em lấy thuốc với nước cho anh.

Lục Nguyên gật đầu, ngoan ngoãn quay về phòng.

Tôi lấy thuốc với nước ấm rồi tiến vào phòng của anh.

Lục Nguyên vừa thấy tôi vào liền ngồi dậy, anh nhận lấy thuốc bỏ vào miệng rồi đến nước.

Uống xong, tôi đỡ anh nằm xuống, sau đó chuẩn bị rời đi.

Vừa mới xoay người thì đột nhiên Lục Nguyên lắm lấy tay tôi kéo lại.

- Em đi đâu thế?

Thấy Lục Nguyên sốt ruột sợ tôi đi mất, khiến trong lòng tôi có một vài cảm xúc mới lạ, có lẽ là vui mừng.

- Em về phòng thay đồ, mặc đồ này có chút nóng.

Lục Nguyên nghe tôi nói thế thù ngạc nhiên, trong mắt lóe nên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh liền biến mất, anh hỏi tiếp.

- Em không ra ngoài nữa sao?

- Ừ, không đi nữa, ở nhà chăm anh.

Nói xong tôi nở một nụ cười ngọt ngào rời đi.

Thay đồ xong trở lại, thấy anh đã nhắm mắt ngủ, tôi an tâm một chút.

Lại đến nhà tắm pha một thau nước ấm lau mặt cho anh.

Lau xong lại ngồi bên giường nhìn anh ngủ, bắt đầu ngắm nhìn rồi suy nghĩ.

Rõ ràng Lục Nguyên cũng có ý với tôi, vậy mà đến giờ anh ấy vẫn chưa có động thái gì.

Anh ấy không thích Thiên Minh đến gần tôi, cũng cố tình không cho tôi ra ngoài gặp. Vừa nãy cuộc điện thoại kia rõ ràng anh đã nghe thấy, nhưng lại giả vờ như không biết.

...

5 phút trước khi tôi quay lại, tôi đã gọi điện thoại cho Ninh Thành, kêu đưa điện thoại cho Thiên Minh. Tôi nói vài lời với anh ta.

- Thiên Minh, là tôi, Mộc Nhiên.

Đầu dây bên kia vừa nghe giọng tôi liền có chút vui mừng, hứng khởi vội vàng đáp lại.

- Mộc Nhiên, cuối cùng en cũng chịu nói chuyện với anh.

Nghe câu này cùng giọng điệu liền biết người này là đang ủy khuất, nhưng anh ta ủy khuất thì liên quan gì đến cô. Mộc Nhiên chẳng thèm bận tâm, liền lên tiếng nói vào trọng điểm.

- Chúng ta đã chia tay rồi, anh cần thiết gì phải tự hành hạ chính mình. Đây chính là do anh lựa chọn, cho nên dù có hối hận thì cũng phải chịu. Thế nên, dù cho hôm nay anh có uống đến chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn về phía anh, chúng ta không thể nữa rồi.

- Hơn nữa, không phải không có tôi thì anh sẽ chết, sự thật chứng minh trong hơn 10 tháng vừa rồi, anh vẫn sống tốt đấy thôi. Dừng lại việc làm ngu ngốc này đi, còn có rất nhiều người quan tâm anh, đừng khiến họ lo lắng thêm.

Kết thúc cuộc gọi nó, tôi liền đi về phía phòng Lục Nguyên, đột nhiên tôi phát hiện có bóng người vừa vụt qua. Trong nhà chỉ có tôi và Lục Nguyên, không phải anh ấy thì còn ai.

Vậy mà cố tình giả vờ ngủ. Tôi lại tiếp tục nghĩ.

Lục Nguyên cũng rất biết quan tâm chăm sóc. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở việc âm thầm, anh chưa từng trực tiếp nói yêu tôi.

Hay thật ra chỉ toàn do tôi tự suy diễn, suy mấy vấn đề này lại khiến tôi vô cùng nhức đầu.

Nhìn chàng trai ngủ say trước mặt, đẹp trai, giỏi giang, biết cách chăm sóc người khác. Nhưng đến bận bây giờ vẫn chưa có bạn gái, đúng là kì lạ.

Tôi vô thức sờ lên mặt anh, mắt, mũi, miệng, đều rất tinh xảo, khiến tôi bị thu hút, đắm chìm.

Sáng sớm hôm sau, tôi mệt mỏi mở mắt, phát hiện bản thân nằm trên giường, phía bên cạnh còn có Lục Nguyên.

Tôi giật mình dịch người ra xa, nhưng lại bị cánh tay ngay eo giữ lại. Anh cũng thức dậy rồi, hiện tại còn đang nhìn tôi không dời mắt.

Mặt tôi bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ, nhỏ giọng nói.

- Anh bỏ em ra trước được không?

Lục Nguyên vẫn không thả tay, giọng điệu tự nhiên đáp.

- Không muốn.

Rồi xong, tôi đứng hình luôn, anh ấy nói vậy là có ý gì.

- Anh...anh nói gì thế. Còn không mau bỏ ra.

Lục Nguyên vẫn không hề có ý định làm theo, đã thế anh còn dùng lực kéo tôi lại gần, sau đó ghé mặt anh sát mặt tôi, giọng điệu ngả ngớn nói.

- Em đang sợ anh sao?

Tôi cứng miệng, nhanh chóng đáp.

- Không có.

Anh nhìn tôi, rồi nở một nụ cười đắc ý, nhỏ giọng nói nhỏ.

- Thế sao em lại run thế này?

Anh bắt lấy bàn tay vì đang hồi hộp mà run lên từng hồi của tôi.

Hết đường chối, nhưng đây không phải sợ mà là hồi hộp đấy, anh biết không, tự dưng mới sáng sớm mà làm ra mấy hành động này, thật kì lạ.

Anh cố tình trêu tôi, khiến tôi thẹn quá hóa giận, đẩy mạnh anh ra, muốn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com