Chap 4
"Thả tôi ra!!!"
"Con gái của ba, ngoan nào"
Người đàn ông đó đẩy mạnh con gái mình vào tường, bàn tay dơ bẩn lần mò khắp nơi. Mỗi cái né tránh từ con gái đều làm dâng lên sự thích thú trong ông ta. Mina lúc này, chỉ cảm thấy kinh tởm ông ta rất nhiều, dùng hết sức đẩy ra nhưng không thể. Rồi cô chợt cảm thấy, sức lực trong cơ thể vốn không còn, ông ta quá mạnh. Chết tiệt, nước mắt rơi mất rồi. Mina nhủ thầm rằng đừng yếu đuối trước mặt ông ta, phải mạnh mẽ. Nhưng có lẽ không được rồi, sức nặng cơ thể ông ta đang dần đè lên cô
Xoảng!!!
Chầm chậm mở mắt ra. Mina chỉ thấy ông ta bất động, rồi từ từ ngã xuống nền nhà
"Mina!!! Có sao không?!?"
Mina rụt rè nhìn lên, gương mặt thất thần liền được thay thế. Cô khóc rồi chạy đến ôm chầm người đối diện, câu cổ người ấy không muốn buông ra
"Momo...Momo...tớ sợ...sợ lắm..."
Nhìn cái người ôm chặt lấy mình như vậy, cậu tự dưng rất đau lòng. Momo cảm nhận được, từng giọt nước mắt của Mina đang thấm qua lớp vải, thấm luôn vào da thịt của mình. Xót xa vô cùng, cậu đưa ánh mắt căm hận nhìn người đàn ông đang nằm ngất xỉu giữa sàm nhà kia. Muốn cho ông ta một trận lắm, nhưng Mina đang sợ, không thể để cô ở đây lâu thêm. Thở mạnh một cái, kéo Mina ra khỏi nhà. Cậu vẫn cảm nhận được, cô gái trong lòng vẫn còn run rẩy rất nhiều. Momo cởi nhanh áo khoác của mình khoác vào người cô
"Đừng sợ. Tôi đưa cậu về nhà"
Mina nghe đến đây, không hiểu là có sự hiểu lầm gì, lại bắt đầu hốt hoảng, dùng cả hai tay níu cánh tay Momo lại, liên tục lắc đầu
"Không...không về đó nữa...sợ..."
Momo mím môi, cô gái này, ngày đầu tiên gặp, một sự lạc quan khiến cậu phải ám ảnh. Giờ lại là hình ảnh yếu đuối thế này, Momo cảm thấy bắt đầu ghét nó rồi. Bình tĩnh ôm lấy hai vai cô, nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt đó
"Về nhà tôi, được không?"
Mina khẽ dao động trong đôi mắt, nhìn Momo lâu lắm rồi mới gật gật cái đầu nhỏ của mình. Momo hài lòng, cô gái nhỏ này cũng thật biết nghe lời.
Cả đoạn đường, cô gái bên cạnh bị nỗi sợ chiếm gần hết cả cơ thể. Một từ cũng chẳng dám thốt lên, hoàn toàn vô lực ngã vào người cậu. Ngẫm nghĩ thì trong cái rủi cũng có cái may, nếu thật sự Momo không quay lại kiểm tra tình hình, mọi chuyện có lẽ sẽ rất tệ.
Về đến nhà, cậu cẩn thận đặt Mina xuống giường của mình, lấy chăn đắp lại cho cô ấy.
Mina hoàn toàn mệt mỏi, nên đang ngủ rất sâu. Momo cảm thấy, trên đời này sao có quá nhiều sự bất công? Lại mang những điều đáng sợ và kinh tởm áp đặt lên một cô gái có tâm hồn mỏng manh kia. Momo thở dài một cái, cuộc sống này luôn luôn khiến cậu cảm thấy kinh ngạc.
Nhấc từng bước chân nhẹ ra khỏi phòng. Cậu ngồi phịch xuống cái sofa trong phòng khách. Kéo cái khăn choàng cổ xuống, nhếch môi đầy khinh bỉ khi nhìn thấy vết xăm này. Rồi cậu lại đánh ánh nhìn đi khắp ngôi nhà của mình, một lần nữa bật cười. Những thứ đắt tiền này, cậu không muốn. Những thứ có được từ những đồng tiền dơ bẩn mà ba cậu làm ra, cậu không cần.
Mà cái căn nhà này, cậu không thể bỏ nó đi được. Đây là ngôi nhà mà mẹ cậu thiết kế cho, là di vật cuối cùng mà mẹ để lại. Cho nên dù những đồ vật này, được mua bằng tiền của ông ta, Momo không thích nhưng lại chẳng cách nào bỏ được.
Nhắc đến người mà cậu gọi là ba, lại càng thêm bực bội. Momo không cần con người biến con của chính mình thành một con quỷ như thế này. Đào tạo để rồi lợi dụng. Cả cái hình xăm chết tiệt này nữa. Vốn cậu sinh ra, chỉ là một con rối.
Rồi lại nhìn vào cánh cửa dẫn đến căn phòng có một cô gái đang nằm ngủ. Một người gan dạ dám tiếp xúc và thậm chí là làm bạn với một con quái vật?!? Là người đầu tiên không nhìn cậu bằng cặp mắt đầy khinh bỉ, xa lánh, chán ghét, sợ hãi như những con người ngoài kia.
"Myoui Mina, cậu là ai vậy chứ hả...?"
Sau câu hỏi tự hỏi chính mình, Momo cũng mệt mỏi nằm xuống sofa mà tìm đến giấc ngủ.
----
Mina khẽ cựa mình, mắt chầm chậm mở ra, ánh nắng lập tức chiếu thẳng vào. Cô khó chịu nhíu mày lại, quay lưng về hướng cửa sổ. Một cảm giác lạ lẫm liền dâng lên, mọi đồ vật xung quanh đều không giống thường ngày. Mina từ từ ngồi dậy, là một căn phòng rộng, rất rộng, rộng hơn phòng cô rất nhiều. Nhưng bày trí vô cùng đơn giản, một cái bàn và một cái giường mà cô đang nằm, ngoài ra không còn gì nữa.
"Dậy sớm vậy sao?"
Mina nhìn ra cửa. Cậu đứng đó, tựa người dựa vào cửa, khoanh tay đứng nhìn chằm chằm vào cô. Mina cũng hiểu ra được một chút rồi. Vì hiểu được nên có chút áy náy
"T-tớ xin lỗi..."
Nói rồi vội vàng chống tay muốn ngồi dậy. Momo nhìn thấy, mặt lộ rõ vẻ khó chịu, đi nhanh đến ấn cô lại xuống giường.
"Nằm nghỉ ngơi đi. Tôi mang đồ ăn sáng lên"
Mina đương nhiên vô cùng ngạc nhiên, nhớ gì đó rồi nhìn lên đồng hồ rồi lại nhìn cậu. Khuôn mặt Momo nghiêm túc như vậy, làm cô sợ nha, chỉ lắp bắp nói
"N-nhưng...phải đi học nữa"
Càng về sau giọng càng nhỏ lại. Cái điệu bộ đó làm cậu nhịn cười mệt chết đi được. Cố gắng điều chỉnh giọng nói mình trầm xuống một chút
"Cậu thử bước xuống giường xem"
Biểu cảm của Momo chính xác là doạ chết Myoui Mina rồi. Thôi thì hôm nay cũng không có quá nhiều môn quan trọng, nghỉ một hôm chắc cũng không sao. Lại đụng phải ánh mắt đang lườm mình của Momo, lại sợ sệt chui ngược vào trong chăn, đắp lên chỉ chừa lại đôi mắt.
Momo gật đầu hài lòng. Quay đi lấy đồ ăn sáng cho cái cô ngốc đó, lại bị tiếng như muỗi kêu của cô làm cho đứng lại. Momo quay nhẹ đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục nói. Mina lúc này, cố làm mình mạnh dạng hơn một chút
"Cái khăn choàng cổ...Cậu đã hứa với mình rồi"
Momo nghe thấy quay hẳn cả người lại, cô liền như con rùa rụt cổ, chui vào trong chăn, nhìn cậu với sự sợ hãi. Cậu thở nhẹ ra, kéo khăn choàng cổ của mình xuống, lộ cả hình xăm kia, khẽ hỏi
"Được chưa?"
Mina cười vui vẻ, lộ rõ sự thoả mãn, gật cái đầu nhỏ liên tục, rồi không biết sao lại ngại ngùng quay qua phía bên kia. Momo ở đây, cậu bật cười.
Trước khi đi còn quay lại
"Myoui Mina"
Cô nghe cậu gọi tên mình, quay lại, chạm ngay ánh mắt đó, không hiểu la thể hiện điều gì, nhưng nó làm trái tim cô khẽ rung.
"Cảm ơn cậu"
Rồi Momo xuống dưới lầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com