Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 - Kẻ Đột Nhập

Bách Phong Linh liếc mắt qua Sở Vĩnh Trung thì thấy hắn cũng đang nhìn lại nàng dò hỏi ý tứ. Đến một kẻ không biết võ công như nàng còn có thể nhận ra được có điều kỳ lạ thì làm sao một cao thủ như Sở Vĩnh Trung không nhìn ra được.

Hai người ngầm hiểu ý nhau. Bách Phong Linh gật đầu nhẹ với Sở Vĩnh Trung, rồi ra dấu cho Tiểu Lan cùng mình lùi lại phía sau. Tiểu Lan thấy tiểu thư cư xử kỳ lạ, nhưng cũng biết điều, không nói gì mà lui ra xa.

Sở Vĩnh Trung nhẹ nhàng rút chủy thủ trong tay áo, chậm rãi tiến về phía phòng bếp nhỏ trong góc tiểu viện.

Sở Vĩnh Trung vừa đến gần thì một bóng đen từ góc viện bỗng chợt nhảy ra, lao về phía hắn. Sở Vĩnh Trung mặt không đổi sắc, không cần dùng tới chủy thủ mà nhanh chóng giơ chân lên, đá một cước thật mạnh vào giữa bụng của bóng đen.

Bóng đen bay ngược về phía sau, thân đập vào tường, phun ra một búng máu xong liền ngất đi. Sở Vĩnh Trung thấy hắn ngất, bèn dừng tay, nhìn về phía Bách Phong Linh chờ nàng ra chỉ thị.

Trộm cắp gì mà yếu vậy? Mới đạp một cái thôi mà! Hay là lực đạo của Sở Vĩnh Trung hơi mạnh?

Bách Phong Linh mím môi suy nghĩ, vừa đến gần kẻ đột nhập. Nàng cũng hơi hơi đoán ra được thân phận kẻ này rồi. Những quan viên vừa rồi đi ngang qua hẳn là đang tìm hắn. Kẻ này là một mối họa cho nàng và cả Bách gia. Nàng vốn đang sống rất yên ổn, không thể tự dưng đi rước họa vào thân mình được.

Đang định sai Sở Vĩnh Trung ném tên này ra ngoài đường, Bách Phong Linh lại vô tình đưa mắt nhìn kĩ tiểu tử kia một lần.

Kẻ này chắc cũng chỉ tầm tuổi nàng, hẵng còn là một tiểu nam hài mặt búng sữa. Thân thể hắn bây giờ lại còn đang chồng chất vết thương lớn nhỏ. Thảo nào vừa đạp nhẹ cái đã ngất.

Bách Phong Linh nàng không đành lòng làm hại một tiểu hài tử. Thở dài một tiếng, nàng nói với tiểu Lan: "Đem hắn vào nhà, bôi thuốc cho hắn, chờ hắn tỉnh lại thì đuổi đi."

Nói xong, Bách Phong Linh quay người về phòng. Cả một ngày đi dạo, nàng hiện tại rất đang mệt mỏi. Tiểu Lan thấy tiểu thư vứt bỏ trách nhiệm cho mình thì nhìn về phía Sở Vĩnh Trung cầu cứu. Sở Vĩnh Trung cũng không thèm nhìn lại nàng, nhún vai một cái rồi cứ thế bỏ đi. Việc vặt này không đến lượt hắn làm.

Tiểu Lan thở dài, lẩm bẩm: "Tiểu Lan thực khổ sở", rồi lấy hết sức bình sinh kéo lê nam nhân đang nằm bất tỉnh dưới đất vào phòng bếp, lại đi lấy chút kim sang dược giúp hắn thoa thuốc.

***

Sáng hôm sau, Bách Phong Linh tỉnh dậy muộn. Nàng nhẹ nhàng vươn vai bước xuống giường. Đêm qua nàng ngủ rất ngon, cũng không gặp ác mộng, có lẽ là bởi cả ngày hôm qua đã đi lại mệt mỏi rồi. Vừa ra tới cửa, chưa kịp mở cửa phòng thì Bách Phong Linh đã nghe thấy tiếng Tiểu Lan đang lẩm bẩm nói chuyện với ai đó.

"Ngươi còn không mau đi đi, tiểu thư đã nói ngươi tỉnh dậy phải đi ngay. Tiểu thư nhà ta làm việc tốt không cần ngươi cảm ơn hay báo đáp gì hết. Tiểu thư dậy mà thấy ngươi vẫn còn ở đây nhất định sẽ tức giận trách mắng ta."

Bách Phong Linh nhướn mày, đẩy cửa bước ra. Trước cửa phòng nàng, tiểu nam hài đêm qua đang quỳ gối mím môi trước cửa. Người nam hài này toàn vết thương, nhưng vẫn gắng gượng thẳng lưng quỳ ở đó.

Thấy nàng bước ra, tiểu nam hài vội dập đầu với nàng rồi mở miệng:

"Tiểu thư thấy tại hạ ẩn nấp trong viện, không những không đuổi giết mà còn cứu trị cho ta, tại hạ hết lòng lấy làm cảm kích. Tại hạ là kẻ mồ côi không có chỗ để đi, vốn chỉ định vào trộm chút đồ ăn, giờ tại hạ muốn làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, xin tiểu thư thu nhận ta."

Bách Phong Linh nghệt mặt, tự hỏi người đại lục này có vấn đề gì vậy, sao cứ thích phải làm trâu làm ngựa cho người khác. Hồng Phượng ngày trước cũng thế, nam hài này giờ lại cũng vậy.

Nhìn nam hài đang dập đầu trước mặt, nàng lạnh lùng hừ một tiếng:

"Chu công tử, nếu công tử muốn cảm ơn ta thì hãy đi ngay đi. Quan phủ mà kiểm tra ra, bổn tiểu thư không gánh vác nổi tội danh che giấu cho tộc nhân của kẻ phản quốc này đâu."

Tiểu Lan nghe thấy thế, mồm há hốc, vẻ mặt sợ hãi. Sở Vĩnh Trung ánh mắt lóe lên đầy sát khí, tay phải lại rút chủy thủ ra.

Nam hài đang quỳ nghe thấy thế bỗng giật mình, trợn mắt nhìn nàng:

"Ngươi ... sao ngươi biết ta họ Chu?"

Nghe thấy câu sau của nàng, Chu Thái An lại giận giữ quát:

"Cha ta không có cấu kết với người Tấn. Cha ta là bị oan." Nói xong, hắn liền bật khóc hu hu, nước mắt nước mũi chảy dài.

Bách Phong Linh giật mình, nam hài này không phải vừa nãy còn cứng rắn lắm sao, sao giờ lại lăn ra khóc thế này? Hắn làm nàng cảm thấy như mình đang bắt nạt hài tử. Bách Phong Linh không biết phải làm sao, bèn ngồi xuống, vỗ vỗ vai hắn, miễn cưỡng dỗ:

"Được rồi, tiểu tử đừng khóc nữa, ngoan nào! Ta biết cha ngươi không có phản quốc, là bị người hãm hại."

Tiểu Lan và Sở Vĩnh Trung đứng ở một bên, nhìn vào cảnh một nữ hài xoa xoa vỗ vỗ một nam hài cùng tuổi lại còn nói ngoan ngoan, mặt nghệt ra.

Chuyện Chu gia án mấy ngày này ở đế đô ai ai cũng bàn tán, Bách Phong Linh không muốn biết cũng phải biết.

Chu Đề đốc thông đồng với Tấn quốc, lên kế hoạch ám sát Nhị hoàng tử, cuối cùng lại bị Nhị hoàng tử phát hiện. Hoàng đế Trịnh quốc là Tân Chính vương biết tin đương nhiên tức giận, ban chiếu xử Chu gia chu di tam tộc ngay tại chỗ.

Chuyện này, người thông minh nhìn vào đều có thể hiểu Chu gia chỉ là một con cờ được đưa ra để thí trong cuộc chiến tranh ngôi vị của hoàng tộc. Một gia tộc như thế, đang yên đang lành đi bán nước làm cái gì?

Tân Chính vương càng ngày sức khỏe càng đi xuống, hai vị hoàng tử đấu tranh với nhau cũng ngày càng trở nên kịch liệt. Hai năm nay, không biết bao nhiêu quan viên, bao nhiêu gia tộc đã ngã xuống trong cuộc đấu tranh này rồi. Sóng ngầm của Lạc An thành càng ngày càng lớn, kẻ bị kéo vào chuyện này càng ngày càng nhiều.

Chu gia gia chủ là kinh thành Đề đốc, vốn là chánh nhị phẩm võ quan, trong tay cai quản một doanh binh mã của kinh thành. Chu Đề đốc là người chính trực, trước giờ không ham mê quyền lực hay tiền tài, nên vẫn mãi đứng ở phía trung lập, không theo phe bất kỳ vị hoàng tử nào. Chuyện hắn bị các hoàng tử hợp mưu trừ bỏ cũng là lẽ tất nhiên, không sớm thì muộn cũng phải xảy ra.

Vừa nghe thấy lời Bách Phong Linh nói, tiểu nam hài ngừng khóc, bật dậy kéo tay áo nàng, vừa lôi vừa nói:

"Ngươi cũng biết sao? Vậy ngươi cùng ta đi diện thánh, minh oan cho cha ta, mau."

Bách Phong Linh cười khổ, nói với nam hài:

"Ngươi ngốc sao? Ta chỉ là một tiểu nữ hài mười ba tuổi, lời ta cũng không có chứng cứ, nói ra thì ai tin đây. Ngươi và ta vừa tới cửa hoàng cung, chỉ sợ sẽ ngay lập tức bị quân lính bắt lại, nói gì tới chuyện gặp vua. Lại nói, hôm nay là ngày xử quyết, tới giờ này hẳn là mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi."

Chu Thái An nghe thấy thế, người mất hết sức lực ngã quỵ xuống. Hắn lại tiếp tục khóc, tiếng nức nở còn lớn hơn trước. Bách Phong Linh lần này không ngăn cản nữa, cứ để hắn ngồi đấy khóc. Chứ bây giờ nàng chỉ cần lôi hắn ra gần cửa phủ là dân chúng chắc chắn sẽ xúm lại xem ngay. Lúc đó thì Bách gia sao có thể thoát khỏi liên lụy.

Chu Thái An khóc cả canh giờ, từ khóc rống đến lúc hắn khàn cả tiếng chỉ có thể thút thít trong mũi. Hắn khóc đến độ nước mắt chảy ra hết, ngất đi ở giữa sân viện của nàng. May là sân viện của Bách Phong Linh nằm ở góc hẻo lánh, không thì chắc người Bách gia đã kéo tới nườm nượp nãy giờ rồi.

Thở dài một tiếng, Bách Phong Linh nói với thủ hạ:

"Vĩnh Trung, lại đưa hắn vào nghỉ ngơi. Tiểu Lan, nấu cho hắn bát canh nóng, để hắn tỉnh dậy ăn lấy sức."

Tiểu Lan ngờ vực hỏi: "Tiểu thư, không phải chúng ta nên vứt hắn ra ngoài đường sao? Hoặc là giao cho quan nhân cũng được."

Bách Phong Linh quay đi, bỏ lại một câu "Không vứt nữa" khiến tiểu Lan không hiểu đầu của tiểu thư mình lại đang chứa cái gì. Tên này là một mối họa đó nha! Tiểu thư bình thường lạnh lạnh nhạt nhạt, trừ nô tỳ thân cận là nàng ra, tiểu thư có biết thương hại ai bao giờ đâu. À, còn có Hồng Phượng tỷ.

Ài! Cuối cùng lại là tiểu Lan nàng chịu khổ. Tiểu tử thối tha này sau này chín phần mười sẽ được tiểu thư thu nhận vào dưới cánh rồi. Nàng lại phải nấu cơm thêm cho một miệng ăn.

Mấy canh giờ sau, Chu Thái An cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn không tiếp tục khóc nữa mà cứ nằm đó nhìn chằm chằm vào trần nhà. Bách Phong Linh được Tiểu Lan thông báo hắn đã tỉnh, bèn đi đến bên giường hắn. Nàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi tên gì?"

"Chu Thái An" - Tiểu nam hài đáp, giọng vẫn còn đang lạc đi vì trận khóc lóc.

"Biết võ công sao?"

Hắn gật. "Biết!"

"Chu Đề đốc là gì của ngươi?"

"Phụ thân ta."

"Muốn báo thù sao?"

Mắt của Chu Thái An lúc này mới lóe lên, nhìn sang Bách Phong Linh, đáp một cách dứt khoát. "Muốn! Ta muốn!"

Bách Phong Linh cũng hào sảng trả lời hắn:

"Được! Đi theo ta. Ta giúp ngươi."

Bách Phong Linh nàng dù không muốn dây dưa vào tranh đấu hoàng quyền, nhưng vẫn quyết tâm giúp tiểu tử này. Bởi vì nàng nhìn thấy bản mình ở trong hắn. Chuyện xưa, lại là chuyện kiếp trước, nàng cũng muốn quên đi, nhưng mà ký ức khắc sâu như vậy nói quên cũng không phải dễ. Thù giết cha giết mẹ, làm gì có đứa con nào mà không muốn tự tay mình đi trả.

Chu Thái An nghe được lời nàng, lập tức ngồi bật dậy, quỳ xuống dập đầu trước mặt Bách Phong Linh:

"Tiểu thư!"

Bách Phong Linh ngạc nhiên hỏi hắn: "Ngươi dám tin là ta sẽ giúp được ngươi sao, dẫu sao thì ta chỉ là một tiểu nữ nhân thôi?"

Chu Thái An không ngần ngại đáp:

"Ta mới vừa gặp tiểu thư đã thấy người có khí chất của kẻ làm việc lớn, khí chất ấy còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân ta gặp. Nếu tiểu thư nói là người làm được, ta tin!"

Bách Phong Linh bật cười, không biết tên tiểu tử này học thói nịnh hót ở đâu vậy. Nàng vui vẻ nói với hắn:

"Được! Nếu ngươi đã tin ta thì ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng. Từ mai, theo ta học cách dịch dung, kẻo ra đường lại bị quan phủ bắt. Chờ ngươi học được rồi, sau này ngươi hãy theo Vĩnh Trung học võ công, hắn rất giỏi. Còn nữa, khi tiểu Lan ra ngoài làm việc, ngươi hãy đi theo bảo vệ nàng ấy cho ta."

Chu Thái An đầu tiên là nhìn Sở Vĩnh Trung đầy ngờ vực. Hắn là công tử gia nhà tướng, cha hắn là Đề đốc, còn phải theo học một tên thị vệ nho nhỏ của một phủ thương nhân nho nhỏ sao?

Từ từ. Còn vấn đề lớn hơn nữa! Hắn lại nhìn về phía tiểu Lan. Vị tiểu thư này lại còn muốn hắn giúp một tỳ nữ ra ngoài chạy vặt.

Dù trong lòng nghĩ vậy, Chu Thái An vì bảo vệ tính mạng của mình vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

***

Nếu muốn nói đến võ công của Sở Vĩnh Trung, lại phải nói về chuyện bảy năm trước, ngày ấy Bách Phong Linh còn mới sáu tuổi, còn Sở Vĩnh Trung mười một tuổi.

Còn nhớ, hôm ấy trời xanh mây trắng trong lành, Bách Phong Linh ngồi trong viện của nàng chăm chú đọc "Phong Vũ sử ký toàn thư" - cuốn văn thư giới thiệu sơ lược về lịch sử các quốc gia của Phong Vũ đại lục. Lúc đấy, Sở Vĩnh Trung cũng đang ở trong sân của tiểu viện, chăm chú múa kiếm gỗ.

Bách Phong Linh còn bé, cầm cuốn sách to gấp mấy lần mặt mình một hồi liền mỏi tay. Cứ đọc được một vài trang thì nàng lại phải bỏ sách xuống để cho cánh tay được nghỉ ngơi. Khi Bách Phong Linh liếc mắt nhìn qua Sở Vĩnh Trung đang luyện kiếm, nàng liền thấy có gì đó kỳ lạ, bèn nhăn mày ngồi đăm chiêu suy nghĩ.

Sở Vĩnh Trung luyện kiếm xong, quay lại thấy tiểu thư đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt sâu xa, bèn đỏ mặt hỏi:

"Tiểu thư cần nô tài làm gì sao?"

Bách Phong Linh không trả lời câu hỏi của hắn, mà bỗng hỏi ngược lại:

"Ngươi vào Bách phủ từ lúc nào?"

Sở Vĩnh Trung cung cung kính kính đáp lời:

"Bẩm tiểu thư, năm nô tài tám tuổi đã được Bách phủ mua vào. Ban đầu, quản gia chỉ có ý cho nô tài làm chân chạy việc trong phủ, nhưng sau đó thấy nô tài có năng khiếu học võ, quản gia bèn chỉ định người dạy nô tài tập vài chiêu kiếm, rồi giao cho tiểu thư làm hộ vệ."

"Phụ mẫu ngươi đâu?" Bách Phong Linh lại hỏi.

Một tia sát khí lóe lên trong mắt Sở Vĩnh Trung, dù chỉ thoáng qua nhưng Bách Phong Linh vẫn nắm bắt được. Nàng chớp mắt. Hỏi trúng rồi sao?

"Bẩm, phụ mẫu đã mất từ khi nô tài còn nhỏ." - Sở Vĩnh Trung trả lời.

Bách Phong Linh không nói gì một lúc lâu, cúi đầu xuống nhâm nhi trà, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn, hỏi:

"Tập kiếm chăm chỉ như vậy là muốn báo thù cho phụ mẫu sao?"

Sở Vĩnh Trung giật mình, luống cuống đáp:

"Nô tài không có ... thù gì chứ ... phụ mẫu nô tài là mất vì bệnh nặng. Tiểu thư hiểu nhầm rồi. Nô tài luyện kiếm là để làm tròn chức trách bảo vệ tiểu thư người."

Bách Phong Linh mỉm cười, lại nói:

"Theo ta lăn lộn đi, sau này ta giúp ngươi báo thù." Cũng là tiểu hài tử, mang thù trong người lâu thật sự không tốt.

Sở Vĩnh Trung ngẩn người, không biết nói sao cho phải. Một nữ tử sáu tuổi còn muốn bảo hắn theo nàng lăn lộn?

Bách Phong Linh cầm cuốn sách lên tiếp tục đọc. Từ đằng sau cuốn sách dày cộm, tiếng nàng lại vang lên:

"Nhìn khí chất của ngươi, chắc chắn không phải khí chất mà một tiểu tử con nhà bá tánh tầm thường có được. Khẩu âm của ngươi nghe kĩ cũng không giống người Trịnh quốc."

Theo phân tích của vi xử lý trong đầu nàng, khẩu âm của hắn giống khẩu âm kinh thành tám mươi lăm, mười lăm phần trăm còn lại thì không rõ.

"Kiếm thuật ngươi tu luyện lại không giống mấy thứ mèo cào mà mấy tên hộ vệ kia luyện, hẳn là từ nhỏ đã có sư phụ chuyên chỉ dạy, lại có võ tịch cao cấp, đúng không?"

Kiếm pháp kẻ này nhanh nhẹn, sắc bén, có vẻ giống mô tả của người luyện nội công trong sách. Bách phủ nhỏ bé đào đâu ra một thiên tài như vậy được chứ?

"Sau này theo ta lăn lộn, cũng không cần tự xưng là nô tài nữa. Chỉ cần ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi."

Sở Vĩnh Trung khiếp đảm, không thể tin nổi một tiểu nữ hài sáu tuổi lại có ánh mắt quan sát sắc bén như thế.

Nữ tử này lớn lên sẽ thành như thế nào chứ? Chẳng lẽ, cuộc đời hắn còn có cơ hội báo thù cho gia tộc, cho phụ mẫu sao?

Từ ngày hôm đó, Sở Vĩnh Trung chính thức chấp nhận Bách Phong Linh là chủ tử, tự hứa sẽ mãi trung thành với nàng. Ý định chờ mấy năm rồi rời khỏi Bách phủ của hắn cũng bị dập tắt.

Nhiều năm sau đó, nghĩ lại quyết định ngày hôm nay, Sở Vĩnh Trung cảm thán, tự thấy đó chính là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời hắn.

Thật ra, đối với Bách Phong Linh, thu phục Chu Thái An và cả Sở Vĩnh Trung ở dưới trướng không phải là một chuyện mà nàng đã trù tính trước. Khoảng trời mà nàng muốn tạo ra không phải một khoảng trời đánh giết mà có được. Bọn họ trên lưng mang thù, một là hoàng tử một quốc gia, còn lại là ai nàng chưa biết. Đây chính là loại rắc rối mà nàng sợ gặp phải nhất.

Nhưng mà, nàng lại không thể bỏ mặc hai người được. Ánh mắt của Sở Vĩnh Trung năm đó, còn có ánh mắt của Chu Thái An năm này, là ánh mắt quen thuộc mà nàng nhìn thấy trong gương suốt nhiều năm ròng rã. Nàng nhìn thấy bản thân mình của nhiều năm trước trong mắt bọn họ.

Năm đó, người khác đưa tay ra giúp đỡ nàng. Hiện tại, nàng đưa tay ra giúp đỡ hai người bọn họ.

Dù chuyện này có đem lại rắc rối cho nàng trong tương lai. Bách Phong Linh nàng chấp nhận.

Vả lại, hai người này kể ra thì cũng rất hữu dụng mà! Thủ hạ dưới tay nàng trừ hai người họ thì cũng chỉ có một tỳ nữ tay yếu chân mềm cùng với một lão bản nương xinh xắn không có khả năng gì đặc biệt.

Cho nên, kẻ thù của Chu Thái An và kẻ thù của Sở Vĩnh Trung, bổn cô nương phải xin lỗi các ngươi trước rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com