Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115: Sinh tử cận kề

Trong Bình Phủ, Tiểu Phụng không biết tình hình ở bên ngoài, lo lắng đi qua đi lại.

Liên Ngộ ngồi trên ghế lần chuỗi, giương mắt nhìn nàng đi tới đi lui không hề có mục đích, đang định kêu nàng qua chỗ chàng ngồi xuống niệm Phật, bỗng cửa nhà đột nhiên bị đá ra.

Vạn Thiên Thành dẫn đầu cõng người đi vào, Trần Thiên Tướng, Giác Sinh cùng đám võ giả vây quanh. Sau đó A Kiều mặc chiến bào dính máu cùng mọi người theo sau vào.

Tiểu Phụng nhìn thấy cảnh này không khỏi sửng sốt. Liên Ngộ từ trên ghế ngồi đứng dậy, bước vội tới, hỏi: "Ai bị thương?"

Trần Thiên Tướng tay trái che vết thương đang chảy máu trên cánh tay phải của mình, đôi mắt đỏ hoe nói: "Sư phụ, sư phụ."

Đến khi mọi người vội vã đổ xô vào phòng, la hét ầm ĩ, Tiểu Phụng mới phản ứng lại, hớt hãi chạy vào. Chỉ thấy nhóm đại phu đang xử lý vết thương, liên tục nói: "Vết thương này không nghiêm trọng đâu."

Dứt lời liền nhận lấy băng gạc, cầm máu cho vết thương. Sau đó, đại phu xé y phục trước bụng La Huyền, nói: "Vết thương trên bụng hơi sâu." Sau đó nói nhanh: "Xâu kim."

Tiểu dược đồng bên cạnh xâu kim rồi đưa cho đại phu. Đại phu nhanh chóng đem vết thương khâu lại.

Có lẽ cơn đau đã đánh thức La Huyền từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn cố chịu đau, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy hắn được mọi người đỡ ngồi trên ghế dài, trên lưng có một mũi tên vẫn chưa được gỡ bỏ.

Vị đại phu già nói: "Đây là một mũi tên đặc biệt của Bắc Mông, nó rất nặng, đầu mũi tên sắc nhọn, có móc câu không thể rút ra được." Sau khi khâu xong mũi cuối cùng, ông ta nhanh chống xử lý những vết thương khác.

Tiểu Phụng xuyên qua đám người nhìn La Huyền, La Huyền cũng nhìn thấy nàng, tầm mắt hắn đã trở nên mơ hồ, nhưng hình dáng của Tiểu Phụng hắn nhìn rất rõ ràng, sắc mặt nàng tái nhợt, cơ thể đang run lên.

La Huyền đau thấu tim.

Trần Thiên Tướng được Dư Anh Hoa đỡ đứng một bên, nhìn thấy chỗ trúng tên trên người La Huyền không ngừng chảy máu, y nói: "Đại phu, xử lý mũi tên này nhanh lên."

Đại phu nhìn thoáng qua, nói: "Không vội."

Động tác của ông rất nhanh, nói: "Lâm tướng quân, thương thế của ngươi cũng phải xử lý."

Những đại phu khác vừa tới đã bắt đầu xử lý vết thương cho A Kiều, ngay cả vết thương trên cánh tay Trần Thiên Tướng cũng được xử lý.

Lúc này đại phu đã xử lý xong những vết thương lớn nhỏ khác trên người La Huyền. Ông nhìn mũi tên ở sau lưng La Huyền, nói: "Tên đâm quá sâu, kề vào trái tim, nếu như rút ra, nhất định trái tim tan vỡ, tổn thương tâm mạch chủ, nếu không cẩn thận đem mũi tên cùng thịt rút ra, không thuốc nào cứu chữa được."

Trần Thiên Tướng khẩn trương nói: "Vậy làm sao bây giờ?

Đại phu thở dài nói: "Không thể nhổ được, ta cũng lực bất tòng tâm, một khi trúng tên này, chỉ có con đường chảy máu mà chết thôi."

Nghe xong lời này, mọi người võ lâm khiếp sợ vô cùng.

Tiểu Phụng tựa như rơi xuống hầm băng, nàng cứ như vậy, xa xa nhìn La Huyền không nhúc nhích.

Trần Thiên Tướng nhào qua, quỳ gối dưới chân đại phu, nói: "Ngươi cứu sư phụ ta."

Đại phu bất đắc dĩ nhìn A Kiều, nói: "Trước kia trong quân có người trung loại tên này, sau khi được cứu trở về, cũng không qua khỏi, Lâm tướng quân..."

Thiên Tướng vội vàng quay đầu nhìn A Kiều, A Kiều nhìn thoáng qua Tiểu Phụng, nói: "Đúng là như vậy."

Trần Thiên Tướng nhìn La Huyền, La Huyền cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nhưng đầu óc lại vô cùng minh mẫn, hắn nói: "Vậy dùng nội lực từ phía trước đẩy ra thì thế nào?"

Đại phu cân nhắc nói: "Mũi tên trước là xuyên ngực mà qua, nhưng mũi tên này của ngươi lại đâm thẳng lên, chắc chắn mắc kẹt ở xương sườn, làm tổn thương phổi, mạch chủ phía trước bị tổn hại, không thể cầm máu được."

La Huyền cắn răng, quyết liều một phen: "Vậy lợi dụng nội lực mở một khe hở từ xương sườn thì sao?"

Đại phu do dự nói: "Cái này... chưa từng có người thử qua..."

La Huyền khẩn thiết nói: "Dù sao cũng phải thử một lần."

Đại phu nhìn về phía A Kiều, A Kiều cũng cảm thấy điều này không thể tưởng tượng nổi, nhưng đó là hy vọng cuối cùng, y nói: "Thương quân y, nghe lời La đại hiệp."

Đại phu kia liền nói: "Trước tiên chuẩn bị Ma Sôi Tán đi."

Ông đã vậy, coi như đã đồng ý.

La Huyền nhìn về phía Giác Sinh, nói: "Mong đại sư giúp ta."

Giác Sinh chưa kịp trả lời, ngoài cửa có tiếng người vọng vào: "Để ta."

Người trong võ lâm nghe được thanh âm này, đều quắc mắt trợn trừng, lạnh lùng nhìn người nọ đang khoan thai đi vào.

Nguyên lai người này không ai xa lạ, chính là Lạt Ma Gia Ương.

La Huyền vừa thấy là gã, liền gật đầu, nói: "Vậy làm phiền Lạt Ma. Luận nội lực thâm hậu, Gia Ương càng tốt hơn. Hơn nữa hắn là người không có thất tình lục dục, ra tay vững vàng hơn."

Trần Thiên Tướng vội vàng chắn trước người hắn, nói: "Sư phụ, hắn..."

La Huyền lập tức ngắt lời y: "Thiên Tướng!"

Trần Thiên Tướng đỏ mắt, không dám cãi lệnh thầy.

La Huyền nhìn mọi người, nói: "Chư vị, ta muốn cùng đồ nhi của ta nói vài câu."

Mọi người nhao nhao thở dài, lần này không có cơ hội sống sót, thầy trò họ đương nhiên phải dặn dò vài câu.

Mọi người lui về phía sau rời đi, cha của Dư Anh Hoa nhìn nàng một cái, sau đó cũng theo nhóm người ra ngoài.

Lúc A Kiều rời đi, y nhìn thấy ánh mắt của nàng đã dại ra, A Kiều mím môi, nói với La Huyền: "Mũi tên này do Hàn Thời Ung bắn ra, ta đã giết hắn rồi."

La Huyền gật đầu, A Kiều cam đoan nói: "Núi Ái Lao ở Tây Nam, nhất định không việc gì."

La Huyền miễn cưỡng tươi cười.

A Kiều nói, âm vang hữu lực, người ngoài cửa đều nghe thấy, nhao nhao bàn tán, nói núi Ái Lao nhất định vẫn là môn phái đứng đầu.

Liên Ngộ nhìn thầy trò La Huyền, trong lòng không khỏi sót xa, Thành Nhân gắt gao đỡ chàng, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

La Huyền không nói gì, ánh mắt dán chặt trên người Tiểu Phụng.

A Kiều đóng cửa lại, thấy Liên Ngộ được Thành Nhân đỡ ngồi xuống bậc thềm, Giác Sinh đại sư vẻ mặt sầu muộn ngồi cạnh bên. Gia Ương đứng một bên như thể chuyện không liên quan đến mình. A Kiều lắc đầu nói vơi mọi người: "Cấc vị đều có thương thế trong người, qua phòng bên cạnh băng bó một chút đi."

Mọi người lo lắng trùng trùng, nhưng cũng không cách nào, liền để cho quân sĩ dẫn đi đến phòng bên.

Lại nói đến người trong phòng, Trần Thiên Tướng quỳ xuống bên cạnh La Huyền, Dư Anh Hoa cũng quỳ xuống.

La Huyền nói với Trần Thiên Tướng: "Nếu ta không còn ở đây, ngươi phải nhớ hai điều này. Thứ nhất là đóng cửa núi Ái Lao, không tham gia võ đạo nữa. Những năm gần đây, mặc dù các môn phái Võ Lâm ngoài mặt đều tôn trọng núi Ái Lao của chúng ta, nhưng mọi thứ đều không chắc chắn sau khi ta đi, vì vậy tốt nhất nên đóng cổng núi. Thứ hai, ngươi biết ta đặt nội công tâm pháp của núi Ái Lao ở đâu, nếu có duyên thì có thể tìm được một đứa trẻ có tư chất tốt để nó kế thừa."

Trần Thiên Tướng lệ rơi đầy mặt, đồng ý.

La Huyền thở dài: "Ta và ngươi tuy là thầy trò, nhưng tình cảm giống như tình cha con, ta không thể đợi đến ngày làm chủ hôn cho ngươi."

Trần Thiên Tướng bật khóc, Dư Anh Hoa cũng đã khóc.

La Huyền lại nói: "Nếu có chuyện gì xảy ra với ta, ta sẽ để lại Ngãi Phục đao cho ngươi. Ta chưa dạy ngươi cách sử dụng Ngãi Phục đao, vì vậy hãy để Đoàn Sư phụ dạy cho ngươi."

Trần Thiên Tướng bật khóc, sau khi La Huyền ra chỉ thị cho Trần Thiên Tướng, hắn đưa mắt nhìn Tiểu Phụng, theo ánh mắt của hắn, Trần Thiên Tướng gọi nàng qua.

Tiểu Phụng nhìn Trần Thiên Tướng đang khóc như kẻ ngốc, trên mặt không có chút biểu cảm nào, chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, cử động cũng không đứng dậy được.

La Huyền nhìn nàng, Tiểu Phụng giật mình ngã xuống đất, sau đó nàng bò tới chỗ La Huyền, lòng hắn càng đau đớn, hắn muốn vươn tay kéo nàng lên, nhưng lại không thể, hắn bây giờ không thể làm gì cả.

Tiểu Phụng bò tới, cuối cùng nắm được tay của hắn, La Huyền mở miệng, Tiểu Phụng dẫn đầu nói: "Người nhất định sẽ vượt qua."

La Huyền nắm tay nàng, nói: "Hứa với ta một chuyện."

Tiểu Phụng lắc đầu.

La Huyền tiếp tục: "Học y cho tốt, y thuật của núi Ái Lao đều trông cậy vào ngươi."

Tiểu Phụng lắc đầu nói: "Người nhất định phải sống, nhất định phải nhìn ta. Không phải người nói muốn xem ta sao? Người đã hứa với Giác Sinh, hứa với Võ Lâm nhân sĩ."

La Huyền đau lòng nói: "Mọi người đều phải chết."

Tiểu Phụng vặn lại: "Nhưng không phải bây giờ." Sau đó nàng nói: "Người phải sống, nếu không ta sẽ làm đảo lộn giới Võ Lâm, ta sẽ giết tất cả những người đã sát hại nương ta."

Nghe xong lời của nàng, La Huyền khó chịu che ngực. Tiểu Phụng bướng bỉnh nhìn hắn, La Huyền khẽ rũ mắt, buồn bã nói: "Đến lúc đó ta chết rồi, không còn ai có thể khống chế, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn."

Nghe hắn nói đến chữ "Chết", Tiểu Phụng trong lòng kích động, hung hăng nói: "Người cố chịu một chút, sẽ không sao đâu. Người chính là đại anh hùng, người lợi hại như vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

La Huyền im lặng, lúc này, đại phu ở bên ngoài gõ cửa, thúc giục: "Nhanh lên."

La Huyền thở dài nói: "Được rồi, đều ra ngoài đi."

Trần Thiên Tướng ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.

Việc chữa trị không thể chậm trễ, Tiểu Phụng máy móc đứng dậy đi ra ngoài, đi được hai bước, nàng quay người lại liền nhìn thấy La Huyền nõn duỗi ra, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Trái tim nàng như bị người ta xé nát, cảm giác đau nhói khiến nàng gần như ngã quỵ.

Tiểu Phụng lao vào, nắm lấy tay La Huyền áp lên má mình, khóc nói: "Ta sẽ không trả thù, cũng sẽ không làm hại giới võ lâm, ta sẽ làm bất cứ điều gì người muốn ta làm, chỉ cần người muốn, ta đều sẽ làm, người muốn ta học y, ta sẽ học y. Chỉ cần người ở đây."

Tiểu Phụng khóc nức nỡ, khiến La Huyền càng thêm đau lòng, hắn sờ lên khuôn mặt non nớt của nàng, nói: "Ngoan ngoãn nghe lời."

Hắn cố gắng mỉm cười lần nữa, nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã trưởng thành, sau này sẽ thành thân..."

Thành thân này, La Huyền không nói thêm nữa, nói: "Đi ra ngoài."

Trần Thiên Tướng kéo Tiểu Phụng đứng dậy, La Huyền vẫn luôn dõi mắt theo nàng.

Sau khi Tiểu Phụng bị kéo ra ngoài, La Huyền không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu.

Dư Anh Hoa lo lắng nhìn La Huyền rồi vội vàng chạy ra ngoài.

...

La Huyền mặc đồ đen ngất đi, tỉnh lại trong phòng Nhiếp Tiểu Phụng đang nhìn hắn.

La Huyền mặc đồ đen trong lòng đau đớn không đứng dậy được, khó khăn nói: "Sao vậy?"

Nhiếp Tiểu Phụng lẩm bẩm: "Ngươi thanh niên đã xảy ra chuyện rồi."

La Huyền mặc đồ đen sửng sốt.

Nhiếp Tiểu Phụng lo lắng nói: "Đây là phản ứng dây chuyền. Nếu có chuyện gì xảy ra với ngươi khi ngươi còn trẻ, ngươi sẽ phản ứng tương ứng."

La Huyền mặc đồ đen đột nhiên hiểu ra, nói: "Chẳng lẽ lần đó là vì nàng sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng gật đầu.

La Huyền mặc đồ đen, cau mày nói: "Đây là một phản ứng xấu đối với việc chúng ta đến đây."

Nhiếp Tiểu Phụng đứng lên nói: "Ta làm một ít thuốc cho ngươi, đưa cho ngươi."

La Huyền mặc đồ đen nhìn đi chỗ khác, lại nghĩ đến phản ứng này. Không biết trong đầu nghĩ đến điều gì, nhưng khi Nhiếp Tiểu Phụng mang thuốc tới, La Huyền mặc đồ đen nhìn thấy nàng, đột nhiên dời ánh mắt đi.

Nhiếp Tiểu Phụng kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại kỳ quái như vậy?"

La Huyền mặc đồ đen ho khan một tiếng, lại che ngực.

Nhiếp Tiểu Phụng vội vàng đưa thuốc cho hắn, chu đáo đặt một chiếc gối cho hắn nằm thoải mái, cằn nhằn nói: "Bây giờ ta phục vụ ngươi như thế này, ngươi phải nhớ kỹ, nếu có chuyện gì xảy ra với ta, ngươi phải tử tế như vậy, hết lòng chăm sóc cho ta. Bây giờ chúng ta là con châu chấu trên cùng một đường, ngươi không thể mặc kệ ta."

Nói đến đưa thuốc cho La Huyền mặc đồ đen, hắn uống xong liền không nói chuyện nữa, Nhiếp Tiểu Phụng cau mày nói: "Có chuyện gì cứ nói đi."

La Huyền mặc đồ đen thản nhiên nói: "Không."

Nhiếp Tiểu Phụng bưng bát nói: "Muốn đi vệ sinh? Cần ta giúp không?"

La Huyền mặc đồ đen bị nghẹn, luôn miệng nói: "Không, không phải."

Nhiếp Tiểu Phụng không kiên nhẫn nói: "Vậy ngươi làm sao có vẻ khó xử thế?"

La Huyền mặc đồ đen sợ nàng lại nói nhảm nên vội vàng nói: "Ta chỉ nghĩ xem liệu chúng ta có bị ảnh hưởng bởi sự phát triển của mối quan hệ giữa họ hay không."

Nhiếp Tiểu Phụng chớp mắt, phải không? Sau đó Nhiếp Tiểu Phụng đặt bát xuống, nhìn chằm chằm La Huyền Đan mặc đồ đen, nói: "Cho nên, hiện tại ngươi rất thích ta?"

Lão giả áo đen đỏ mặt. Sao Nhiếp Tiểu Phụng có thể hỏi chuyện này?

Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy có chút thú vị, lần nữa tới gần hắn, La Huyền mặc đồ đen khó chịu nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Nhiếp Tiểu Phụng nghiêm túc nói: "Lúc này, tiểu tử ngươi thích tiểu ta, ngươi hiện tại rất thích ta. Hãy nói nhanh cho ta biết, ngươi có cảm nhận được không?"

Nhiếp Tiểu Phụng hai mắt sáng rực, La Huyền mặc đồ đen sợ hãi nói: "Không có."

Nhiếp Tiểu Phụng sau đó tự tin nói: "Ta nói cho ngươi biết, ta không có bị chính mình lúc nhỏ ảnh hưởng, ta nhìn già trẻ đều khó chịu, ta còn tưởng chúng ta khác nhau, hóa ra cũng giống nhau."

La Huyền mặc đồ đen sửng sốt, Nhiếp Tiểu Phụng nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi." Nói rồi cầm bát rời đi, miệng lẩm bẩm: "Sao chàng thiếu niên lại xui xẻo như vậy."

Nhiếp Tiểu Phụng chuẩn bị ra khỏi phòng, đột nhiên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy La Huyền mặc đồ đen phun ra mấy ngụm máu, sau đó...

Nhiếp Tiểu Phụng trên mặt cắt không còn máu.

Chiếc bát trong tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Nàng chậm rãi bước tới nhìn trên giường, mùi máu tươi vẫn còn đó, máu hắn vừa nôn ra.

Nhưng còn người nôn ra máu thì sao? Đâu rồi?

Trên giường không có bóng người.

Nàng trơ mắt nhìn La Huyền mặc đồ đen đột nhiên biến mất trước mặt mình.

Nhiếp Tiểu Phụng từ trước đến nay hận La Huyền mặc đồ đen, nhưng nàng chưa bao giờ muốn hắn chết.

Làm sao hắn không muốn nàng chết, giống như nàng muốn hắn chết!

Nhưng bây giờ, nàng hiểu, nhiệt huyết tuổi trẻ đã phai nhạt, quan hệ bây giờ cũng nhạt như nước.

Sau khi La Huyền mặc đồ đen đột nhiên biến mất, nàng hiểu rằng nàng thực sự không muốn hắn chết!

Nhiếp Tiểu Phụng chạm vào giường, hơi ấm còn sót lại trên giường, nhưng người kia đã không còn nữa!

Không chết, nhưng chưa từng tồn tại!

Nếu La Huyền hiện tại chết, hắn đương nhiên sẽ không tồn tại.

Nhiếp Tiểu Phụng vốn tưởng rằng nàng sẽ rời đi trước hắn, nhưng lão già xấu xa này lại đi trước nàng. Hắn dám đi trước nàng.

Hiện tại hắn đã không còn, Nhiếp Tiểu Phụng tồn tại có ý nghĩa gì?

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn trên giường, không biết phải làm sao.

Nàng nhìn đi nơi khác, muốn hòa hợp với hắn, nhưng hắn đã biến mất.

.....

La Huyền nắm tay nàng nói: "Hứa với ta một điều."

Tiểu Phụng lắc đầu, La Huyền tiếp tục: "Học y cho tốt, y thuật của núi Ái Lao đều trông cậy vào ngươi."

Tiểu Phụng lắc đầu nói: "Ngươi nhất định phải sống, nhất định phải nhìn ta. Không phải ngươi nói muốn xem ta sao? Ngươi đã hứa với Giác Sinh và Võ Lâm."

La Huyền đau lòng, nói: "Mọi người đều phải chết."

Tiểu Phụng vặn lại: "Nhưng không phải bây giờ." Sau đó nàng nói: "Người phải sống, nếu không ta sẽ làm đảo lộn giới Võ Lâm, ta sẽ giết tất cả những người đã sát hại nương ta."

Nghe xong lời của nàng, La Huyền khó chịu che ngực.

Cái khúc này, Tiểu Phụng nên nói là, sau khi ngươi chết ta sẽ cưới A Kiều, cùng A Kiều song túc song phi, sau đó cùng chàng báo thù cho nương ta, khiến giới Võ Lâm điên đảo.

Để xem, để xem! La Huyền còn dám chết hay không!

Ha ha! Ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com