Chương 41: Người phụ nữ đứng trước mộ Mị Nương
Nhiếp Tiểu Phụng xuyên qua màn ly* nhìn bia mộ của Nhiếp Mị Nương, cảm giác bi thương cùng bất lực dâng lên khóe miệng, nàng vén tầm màn ra, quỳ xuống trước mộ, sờ vào dòng chữ lạnh lẽo khắc trên đá, nàng bật khóc.
(cái nón có rèm phủ xuống che khuôn mặt)
"Nương, đời này của con, nhất định người nhìn thấy được phải không? Tuy rằng con thất bại nhưng con đã báo được thù cho người. Con đã gầy dựng lại Minh Ngục, hoàn thành tâm nguyện của người rồi, nhưng là, con không biết vì sao lại trở về mười tám năm trước, nếu như có thể lựa trọn, con tình nguyện trở về thời điểm có nương bên cạnh, lại nhìn thấy người, ngăn cản người đi tìm Giác Sinh, cũng để cho con không bao giờ gặp La Huyền."
Nhiếp Tiểu Phụng không kiềm chế được, khóc nói: "Trong khoảng thời gian này, con đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện, con nghĩ, nếu như, ngày đó chúng ta rời khỏi Thiếu Lâm, người còn sống, thật tốt biết bao! Con không phải bơ vơ một mình, cho dù mệt mỏi, cực khổ hay rơi vào hiểm cảnh, con cũng nguyện ý cùng người phiêu bạt, chứ không phải giống như bây giờ..."
Nhiếp Tiểu Phụng dùng đá lửa thắp nhang và đèn, sau đó đốt giấy tiền vàng, cúi đầu thì thầm: "Nương, con hối hận rồi, con rất hối hận..." Nàng ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập hối hận và đau khổ: "Con hối hận hết thảy cùng La Huyền."
Ngọn lửa khẽ bùng lên, Nhiếp Tiểu Phụng bỏ thêm giấy vàng bạc, nước mắt trên mặt thi nhau rơi xuống: "Con hối hận đến mức không khống chế được tự sát."
Nhiếp Tiểu Phụng rót một chén rượu, đổ trước bia mộ, vẻ mặt chết lặng, âm trầm, tàn nhẫn nói: "Đôi khi, con muốn tự sát! Cũng muốn giết chết bản thân ngu ngốc, và ngây thơ kia."
Khóe miệng nàng cong lên, lại trở nên ôn nhu, nói: "Nhưng con không nỡ, sau ngần ấy năm, chỉ có tám năm này lầ khoảng thời gian hạnh phúc và hy vọng nhất đối với con."
Nhiếp Tiểu Phụng bỏ thêm giấy vào lò lửa nhỏ, lệ vẫn còn đọng quanh khóe mắt nàng: "Con muốn nàng tiếp tục vui vể, cho nên con đến gặp nàng, muốn ngăn cản nàng cùng La Huyền ở bên nhau. Con biết, cho dù con có ngăn cản nàng thế nào, nàng vẫn sẽ thích La Huyền. Nàng quá cố chấp, chỉ nhìn chút ấm áp La Huyền mang lại cho nàng, không tin La Huyền sẽ đem đến cho nàng đau đớn cùng tổn thương."
Nhiếp Tiểu Phụng lại rót thêm chén rượu, bất đắc dĩ mà chờ mong nói: "Nương, nếu như nương còn sống, người nói cho con biết, con phải làm sao đây? Làm sao mới có thể để nàng buông tay?"
Ngọn lửa dần dần yếu đi, một chén rượu được rót ra.
Giữa hai đầu mày của Nhiếp Tiểu Phụng nhuốm đầy vẻ bối rối: "Con phải làm sao bây giờ? Nàng đang dần bước vào con đường không thể quay đầu lại, bị bỏ rơi, bị hận thù dày xéo, không dám yêu ai, chỉ có thể giết chóc, không có một chút tình cảm, trở thành cái xác không hồn."
Giấy vàng trong lò đã cháy hết, tro tan bay như bướm đen. Nhiếp Tiểu Phụng lại rót thêm chén rượu rải xuống đất, rượu thấm vào đất, sự bối rối của nàng cũng theo rượu mà chảy đi.
Nàng quỳ ba lạy rồi đứng dậy, như thể đã hạ quyết tâm, nói: "Con đã nghi thông rồi, bằng mọi giá không thể để chuyện cũ tái diễn, con không biết điều này có đúng không, nhưng hiện tại con chỉ có thể cố gắng hết sức của mình. Nếu con thất bại, con chỉ có thể để mọi đau khổ kết thúc trước khi nó bắt đầu."
Nhiếp Tiểu Phụng im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, khẽ nuốt nước mắt vào trong cổ họng. Cố nén đau thương vào trong, thấp giọng nói: "Hy vọng nương sẽ không trách con, con làm như vậy là vì tốt cho người."
Nhiếp Tiểu Phụng đứng trước mộ, nàng đã giết quá nhiều người, không ngờ cuối cùng lại tự sát. Nàng đưa tay chạm vào bia đá, hy vọng nương sẽ hiểu cho nỗi đau của nàng, nàng thực sự không muốn sống cuộc đời lạnh lẽo, cô độc và đau khổ như vậy nữa.
Có lẽ nàng đã không còn đủ dũng khí nữa rồi.
"Mị Nương?" Giọng nói ngập ngừng mang theo ngạc nhiên vang lên từ phía sau.
Nhiếp Tiểu Phụng nghe thấy, giữa hai đầu lông mày đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, ánh mắt cũng vì hận mà trở nên sắc như dao dâm vào người vừa đến.
Giác Sinh!
Giác Sinh nhìn thấy một người đàn ông dưới chân núi, trong lòng đã cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì chưa từng có ai đặt chân đến đây. Tại sao năm nay lại có người đến vào ngày giỗ của nàng? Nếu có người đến, hẳn là Tiểu Phụng và La huynh. Cho nên ông vội vàng chạy lên núi, quả nhiên thấy một người, thấy được Mị Nương đã chết!
Trong lòng Giác Sinh dấy lên trăm ngàn cảm xúc phức tạp, ông bước lại gần vài bước.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn ông, sự hận thù trong ánh mắt của nàng quá rõ ràng.
Giác Sinh đè xuống đau xót trong lòng, nhìn kỹ người đối diện. Khuôn mặt của nàng hơn một nữa giống Mị Nương, Mị Nương hồi xưa rất đẹp, nhưng người phụ nữ này còn đẹp hơn Mị Nương của ông.
Giác Sinh dấu sự kinh ngạc trong đáy mắt, hỏi: "Cô là ai? Tại sao cô lại giống Mị Nương đến vậy?"
Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng nhìn cha mình, là ông, chính là người đã giết chết nương của nàng.
Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này!
Nhưng dù có hận Giác Sinh đến mức nào đi nữa, nàng cũng không giết ông, vì nương không muốn ông chết.
Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng thu hồi ánh mắt, không để ý đến ông nữa.
Giác Sinh nhìn đóng tro giấy, nhang, đèn và rượu được đặt trước mộ, rõ ràng là người phụ nữ này đến bái tế Mị Nương.
Nàng ấy giống Mị Nương như vậy, rốt cuộc có quan hệ gì với nàng?
Ông bước tới hai bước, hỏi: "Tại sao cô đến bái tế Mị Nương?"
Nhiếp Tiểu Phụng cười khẩy, đáp: "Ông là một nhà sư, có thể đến bái tế, tại sao ta lại không thể đến?"
Khuôn mặt hiền từ của Giác Sinh trước sau vẫn vậy, nhưng khi nghe nàng hỏi, trên mặt ông lộ vẻ buồn, nói: "Nàng là cố nhân của ta, nên tự nhiên sẽ đến."
Nhiếp Tiểu Phụng lại cười, giễu cợt: "Cố nhân? Vậy thì ông có thể ở lại nói chuyện với nàng." Nói rồi định rời đi.
Giác Sinh ngăn lại: "Đợi đã, có thể nói cho ta biết cô là ai không?"
Nhiếp Tiểu Phụng không trả lời, trực tiếp rời đi.
Giác Sinh đứng ở trước mộ, nói: "Mị Nương không có họ hàng, cũng không có bằng hữu. Chưa từng có ai đến bái tế nàng, ta thực sự tự hỏi, cô là ai?"
Nhiếp Tiểu Phụng dừng lại, quay lại cười khẩy nói: "Không có họ và bằng hữu? Ông nói nàng không có họ hàng và bằng hữu à?"
Hóa ra Giác Sinh chưa bao giờ coi Nhiếp Tiểu Phụng là con gái của mình! Mà cũng tốt, nàng cũng chưa từng coi ông là cha.
Nhiếp Tiểu Phụng đau lòng nghĩ, thật muốn dùng Thấy Xảo Thoi đâm lên người ông cho hả giận. Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy có chút buồn bực. Lúc trước nàng lừa gạt Giác Sinh, hai đứa con gái ruột của nàng lại muốn giết nàng, đây có xem là nhân quả không?
Giác Sinh thấy nàng chất vấn, càng khẳng định nàng cùng Mị Nương có quan hệ, nhưng càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Cô cùng Nhiếp gia có quan hệ gì?"
Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh, tránh né nói: "Ông sai rồi, nàng còn có một đứa con gái."
Giác Sinh sửng sốt, sau đó căng thẳng nói: "Cô biết Tiểu Phụng?"
Nhiếp Tiểu Phụng bĩu môi, khinh thường nói: "Trước khi chết, nàng đã nhờ ông chăm sóc con gái mình thật tốt, nhưng ông lại ném con gái mình cho người khác trong chớp mắt. Đã vậy thì còn làm bộ quan tâm đến còn gái nàng làm gì?"
Sự oán hận và mỉa mai như vậy, cộng thêm vẻ ngoài giống Nhiếp Mị Nương, khiến cho trái tim Giác Sinh thắt chặt, ông không khỏi chạm vào tấm bia đá, tự bào chữa: "Ta lúc đó là một tội đồ, bất đắc dĩ mới giao Tiểu Phụng cho La huynh, nhờ huynh ấy dạy dỗ nàng."
Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh một tiếng, thật là bất đắc dĩ? Ai mà không bất đắc dĩ?
Nhiếp Tiểu Phụng lại chế giễu: "Bỏ mặc con gái mình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng là bất đắc dĩ?"
Giác Sinh vẻ mặt ôn hòa, chắp tay nói: "Ta tin tưởng La huynh sẽ dạy dỗ Tiểu Phụng nên người."
Nhiếp Tiểu Phụng nghe ông nhắc đến La Huyền thì tức giận hỏi: "Ông tin tưởng hắn đến vậy sao?"
Giác Sinh tự tin nói: "Ta quen biết hắn nhiều năm như vậy, La huynh là người chính trực, ghét giết chóc, hắn coi trọng tình bạn và giữ chữ tín, là người quân tử hiếm có trên đời. Huynh ấy đã hứa với ta sẽ dạy dỗ Tiểu Phụng thật tốt, chắc chắn huynh ấy sẽ làm được."
Cho dù người phụ nữ này biết Tiểu Phụng cũng không sao, chỉ bằng võ công của La huynh, không có ai có thể làm hại Tiểu Phụng.
Nghĩ như vậy, lo lắng và bất an trong lòng như được buông xuống, ông bình tĩnh lại nhìn nàng.
Nhiếp Tiểu Phụng chit cảm thất buồn cười, ông tin tưởng La Huyền đến vô điều kiện như vậy. Chẳng trách năm đó, ông không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ đó là lỗi của nàng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com