Chương 42: Gặp lại Dư Anh Hoa
Con người luôn tin vào những gì họ tin, thay vì tìm ra chân lý sự thật.
Lời của Giác Sinh khiến cho Nhiếp Tiểu Phụng hoàn toàn suy sụp, nàng cảm thấy người này thậm chí còn tệ hơn cả một người xa lạ như A Kiều.
Giác Sinh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, kiêu ngạo rời đi của nàng, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, mới đi đến mộ của Nhiếp Mị Nương, chạm vào tấm bia đá, khuôn mặt tràn ngập cô đơn và thống khổ, lẩm bẩm: "Mị Nương, nàng ta là ai?"
Đáp lại lời ông chỉ là tro giấy bay theo gió.
A Kiều thấy Nhiếp Tiểu Phụng xuống núi thì thở phào nhẹ nhõm, thấy nàng không vui nên cũng không nói gì, im lặng đi theo phía sau nàng.
Nhiếp Tiểu Phụng xuống núi, vào trấn nhỏ, đi đến một quán rượu, gọi hai cân Lê Hoa Bạch, tìm một góc khuất ngồi xuống, cũng không bỏ màn che mặt xuống, đợi tiểu nhị mang rượu lên, tự rót tự uống.
A Kiều thấy vậy, lẳng lặng uống cùng nàng.
Hai người im lặng uống, không ai nói với ai câu nào, một cân rượu của nàng đã cạn, nhưng của A Kiều vẫn chưa hết.
"Đại ca, các người cũng ở đây à?"
A Kiều ngẩng đầu nhìn cô nương mặc quần áo kỳ lạ mà y gặp trên đường quan lộ ở ngoài phủ Giang Lăng, chính là cô nương cướp bánh, cướp thịt, còn cầm roi cười với họ.
Hầu hết những người khách trong quán đều là đàn ông, thấy nàng ăn mặc như vậy, tự nhiên muốn dán mắt vào nàng.
Dư Anh Hoa tất nhiên cảm nhận được, quất mạnh một roi xuống đất, trừng mắt lườm những gã đàn ông thô bỉ đang nhìn mình. Nàng bậc cười khúc khích, nói: "Nếu các ngươi còn nhìn ta lần nữa, ta sẽ móc mắt các ngươi ra cho chó ăn."
Nói xong, Dư Anh Hoa tựa như rất quen thuộc, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nói: "Chúng ta rất có duyên với nhau đó."
A Kiều không đáp, tất nhiên Nhiếp Tiểu Phụng cũng không buồn để ý đến nàng, tiếp tục uống rượu như không có chuyện gì xảy ra.
Dư Anh Hoa móc bạc, đưa cho A Kiều, nói: "Ta trả tiền bánh bao cho ngươi."
Nhìn cánh tay ngọc duỗi ra trước mặt, A Kiều ngượng ngùng nói: "Không cần, coi như đãi cô nương một bữa cơm đi."
Dư Anh Hoa nghe vậy, mắt nàng đảo hai vòng, cười nói: "Được, vậy ta sẽ mời hai người bữa tối này."
Nhiếp Tiểu Phụng không vui, nhìn kẻ thù cũ của mình ngồi ngay trước mặt, nàng cảm thấy tâm tình của mình càng tệ hơn. Nàng đứng dậy, đi đến quầy, ném một đồng bạc lên bàn, nói: "Thanh toán tiền rượu đi, cân thêm cho ta hai cân Lê Hoa Bạch nữa, mang đi."
A Kiều cũng đứng dậy đi theo nàng.
Chủ quán rất nhanh mang rượu ra, A Kiều ôm hai vò rượu vào lòng.
Nhìn Nhiếp Tiểu Phụng chuẩn bị đi, Dư Anh Hoa bực tức hét lên: "Này, tại sao cô vô lễ như vậy?"
A Kiều quay lại, nói lời khách khí: "Chúng tôi còn có việc."
Dư Anh Hoa dậm chân, ba vệ sĩ của nàng đột nhiên xuất hiện, nàng cau mày, hỏi: "Mấy người vẫn theo dõi ta, các người thật đáng ghét."
Dư Anh Hoa muốn đuổi theo A Kiều và Nhiếp Tiểu Phụng, nhưng lúc này lại có hai bóng người xuất hiện trên đường lớn, hét vào mặt nàng: "Ma nữ!"
Nhiếp Tiểu Phụng theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn, lại là Sử Mâu Độn và Vạn Thiên Thành.
Dư Anh Hoa nhìn thấy Vạn Thiên Thành và Sử Mâu Độn, sắc mặt liền không tốt, tức giận mắng: "Đồ hỗn đản, cả ngày đều đuổi theo ta."
Hiện tại đường phố đông đúc, Sử Mâu Độn và Vạn Thiên Thành không dám phạm tội trong thành, Sử Mâu Độn cố ý quát: "Ma nữ Phù Dung Bang, các ngươi ở Trung Nguyên có âm mưu gì?"
Người trên đường thấy có người trong giang hồ đang náo loạn, vội vàng trốn đi, nháy mắt người trên đường chỉ còn lát đát vài người.
Dư Anh Hoa cầm roi đứng sau lưng thị vệ, nói: "Ta ra ngoài dạo phố, các ngươi không có quyền xen vào."
Sử Mâu Độn hiển nhiên không tin, muốn tiến lên bắt người.
Dư Anh Hoa lập tức hét lên: "Phù Dung Bang chúng ta cùng ngươi không thù không oán, các ngươi suốt ngày đuổi theo ta làm gì? Hay là các ngươi thấy ta đẹp, nên mê nhan sắc của ta?"
Sắc mặt của Sử Mâu Độn đen kịt, tức giận nói: "Ma nữ, ác ma ai cũng có thể giết ngươi."
Dư Anh Hoa nhướng mày, chửi lại: "Ngươi là kẻ ngụy quân tử vô liêm sỉ."
Sử Mâu Thuẫn và Vạn Thiên Thành đi tới, Dư Anh Hoa lập tức nói với ba thị vệ: "Giữ bọn chúng lại."
Ba thị vệ tiến lên, Dư Anh Hoa nhảy lên, đi tới chỗ A Kiều và Nhiếp Tiểu Phụng, nói: "Ta đi trước, chúng ta sau này gặp lại."
Dư Anh Hoa nói rồi nhanh chóng rời đi, ba tên thị vệ tự nhiên không thèm để ý đến Sử Mâu Độn nữa, có sơ hở liền tẩu thoát.
Vạn Thiên Thành và Sử Mâu Độn đã nhìn thấy A Kiều và người phụ nữ bên cạnh, nhưng bọn họ đều không ngờ sẽ lại gặp nhau ở đây.
Nhiếp Tiểu Phụng không muốn để ý đến bọn họ, trực tiếp đi thẳng, A Kiều cũng cầm vò rượu đi theo.
Vạn Thiên Thành giật giật khóe miệng, người phụ nữ này thực sự không coi bọn họ ra gì, rõ ràng nhìn thấy gã và sư huynh đi tới, liền đi thẳng, căn bản không muốn nói chuyện với bọn họ.
Gãn đuổi theo phía sau bọn họ, lớn tiếng quát: "Đứng lại."
Nhiếp Tiểu Phụng không hề dừng lại.
Sử Mâu Độn hít một hơi, nhảy lên trước mặt bọn họ, hung hăng nói: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
A Kiều thấy kẻ này không thân thiện, quay đầu lại nhìn gã, lưng thẳng tắp, bình thản hỏi: "Có chuyện gì?"
Sử Mâu Độn tỏ vẻ hung dữ nói: "Ngươi biết ma nữ Phù Dung Bang?"
A Kiều nhìn gã, vẻ mặt khó hiểu, đáp: "Ta không biết nàng."
Sử Mâu Độn cười khẩy nói: "Ngươi không biết nàng, vậy sao nàng ta nói chuyện với ngươi?"
A Kiều biết đây là tai bay họa gió, liền thu hồi bộ dáng ôn hòa, vừa định nói chuyện đã nghe Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Ta cũng nói chuyện với tiểu nhị của quán rượu, ta biết hắn sao?"
Sử Mâu Độn cứng họng, nhưng vẫn cố cãi cùn: "Giảo biện."
Nhiếp Tiểu Phụng khinh thường nói: "Ngươi tìm cớ gây sự, còn nói người khác giảo biện."
Vạn Thiên Thành từ phía sau đi tới, nói: "Sư huynh chỉ muốn hỏi thăm tình hình. Ma nữ kia là người Phù Dung bang, Phù Dung bang là một giáo phái của Ma giáo chuyên trồng cây anh túc. Chúng dùng cây anh túc để khống chế nhiều người, thủ đoạn tàn ác. Bây giờ chúng đến Trung Nguyên của chúng ta, ta không biết chúng có âm mưu gì, trong thời gian này, chúng tôi vẫn đang điều tra."
A Kiều nghe xong, buông xuống sự thù địch với bọn họ.
Y biết cây anh túc là thứ gây hại cho người dân, sử dụng chúng sẽ khiến người ta cảm thấy yếu đuối, vào thời điểm đó, Thủ Hộ Quân không biết tại sao lại có người sử dụng cây anh túc, khiến sức mạnh quân sự của Thủ Hộ Quân suy yếu. Vào điểm đó, đại ca đặc biệt chấn chỉnh lại Thủ Hộ Quân, sợ rằng thứ này lại truyền vào trong quân đội bọn họ...
Sắc mặt A Kiều tốt hơn nhiều, y lịch sự nói: "Chúng tôi thực sự không biết nàng là ai, trên đường quân lộ ngoài Giang Lăng Phủ hôm đó, nàng ta xuất hiện sau khi hai người rời đi, lấy bánh hấp của chúng tôi ăn, sau đó thị vệ của nàng ta đến, đưa nàng ta rời đi."
Sử Mâu Độn biết A Kiều là quân nhân, cho nên không có ý làm khó làm dễ. Thấy y phối hợp, hắn dịu giọng nói: "Người của Ma giáo rất gian trá, hy vọng ngươi cẩn thận với ả ta."
A Kiều gật đầu, Nhiếp Tiểu Phụng đã sớm mất kiên nhẫn, đi trước.
A Kiều vội đuổi theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com