Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Nàng đánh ta, sư phụ, nàng đánh ta

Liên Ngộ gặp Tiểu Phụng đang loay hoay với thảo dược, nhàn thoại với chàng được vài câu liền muốn đi phòng dược tìm La Huyền. Tiểu Phụng bưng dược liệu đi theo phía sau Liên Ngộ, Liên Ngộ thấy bộ dáng hiếm khi chịu khó của nàng, rất lấy làm vui mừng, nói: "Hiện tại thật đúng là có chút bộ dáng đồ đệ. "

Tiểu Phụng bĩu môi nói: "Ai quy định làm đồ đệ thì phải làm trâu làm ngựa."

Liên Ngộ cười nói: "Sư phụ ngươi chính là dung túng ngươi. Các đệ tử của chùa Vô Tướng không phải trời nắng luyện Tam Phục, thì là ngày đông luyện luyện Tam Cửu."

Tiểu Phụng không muốn làm mất khí thế của núi Ái Lao, nên nàng nói: "Sư phụ ta dạy so với các ngươi đều nghiêm túc hơn."

Liên Ngộ gật đầu nói: "Sư phụ ngươi dạy các ngươi rất dụng tâm. Cho nên các ngươi không nên phụ lòng hắn." Liên Ngộ nhìn nàng muốn rời đi, chợt nhíu mày nói: "Ngươi có phải đã quên một chuyện hay không?"

Tiểu Phụng giả vờ không biết: "Cái gì?"

Liên Ngộ lườm nàng nói: "Kinh thư, ngươi sao chép kinh thư ở đó, ngươi còn chưa chép xong."

Tiểu Phụng quả nhiên giậm chân, nói: "Không đi, ta không thích Chùa Vô Tướng các ngươi."

Liên Ngộ hiểu ra: "Ngươi không thích đàn hương."

Tiểu Phụng nói: "Ta không thích thì sao."

Liên Ngộ nghiêm túc nói: "Sư đồ đối mặt với nhau, phải thật lòng."

Tiểu Phụng buồn bực nói: "Ta không lừa người."

Liên Ngộ thấy nàng tức giận, nói: "Ý ta là có một số việc có thể giải thích với nhau, như vậy sẽ tránh được rất nhiều hiểu lầm."

Tiểu Phụng hơi động lòng, Liên Ngộ thấy nàng nghe vậy, liền nói: "Khi nào thì ngươi chép kinh văn."

Tiểu Phụng hét lớn: "Thương thế của ta còn chưa khỏi."

Liên Ngộ cười nhạt, nói: "Thiên hàng đại nhiệm cùng tư nhân dã, tất trước khổ kỳ tâm chí lao kỳ gân cốt."

(Nghĩa là: "khi trời giao cho người này một nhiệm vụ lớn, trước tiên phải khiến tâm tư, cơ bắp, xương cốt của người đó đau khổ.)

Tiểu Phụng không nghe: "Được, được."

Tiểu Phụng hất tay Liên Ngộ ra rồi chạy đến cửa phòng dược.

La Huyền để Nhiếp Tiểu Phụng ôm mình hồi lâu không nhúc nhích. Khi Tiểu Phụng chạy đến, La Huyền giật mình toát mồ hôi, đẩy Nhiếp Tiểu Phụng ra rất nhanh.

Nhiếp Tiểu Phụng cũng nhìn thấy Tiểu Phụng trước cửa viện, thần sắc cứng đờ một lát, vẫn lạnh lùng như trước.

Liên Ngộ đi theo nàng, thấy nàng bất động ở cửa, dược liệu sấy khô trong tay rơi đầy đất, trong lòng chàng giật mình, nhìn về phía trong sân.

Trong sân La Huyền cùng Nhiếp Tiểu Phụng đứng rất gần. La Huyền có vẻ hơi hoảng loạn.

Trong lòng Liên Ngộ thầm than nhẹ rồi nhìn tiểu nha đầu bên cạnh mình.

Khuôn mặt giống nhau.

Người bên cạnh căng thẳng đến mức hơi run rẩy, như thể sắp lao tới. Liên Ngộ không nghĩ ngợi gì, đưa tay ra đỡ vai nàng nói: "Thuốc đã đổ rồi. Làm đại phu, ngươi nhất định phải trân trọng dược liệu."

Đôi mắt Tiểu Phụng hơi đỏ lên, cảm xúc của nàng sắp nổ tung. Dù hai người nhanh chóng tách ra nhưng nàng vẫn nhìn thấy.

Bả vai bốc đồng bị đè xuống, Tiểu Phụng trong mắt tức giận nhìn qua. Liên Ngộ chậm rãi nói: "Vừa rồi ta đã nói với ngươi cái gì?"

Đôi mắt Liên Ngộ trong trẻo và bình tĩnh, cảm xúc của Tiểu Phụng cũng dừng lại. Liên Ngộ ấm áp nói: "Có thể tránh được một số hiểu lầm."

Đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đó rất gần nàng, sự bao dung và trí tuệ thấm đẫm Phật tánh đã vỗ về cảm xúc của Tiểu Phụng, khiến nàng bình tĩnh lại.

La Huyền chạm vào ánh mắt của Liên Ngộ, đôi mắt của Liên Ngộ đang dò xét nhìn hắn, dường như không thể tin, trong nháy mắt, La Huyền thầm giật mình, Liên Ngộ chỉ sợ là đã đoán được.

Liên Ngộ đoán được La Huyền khó xử, lặng lẽ rời đi.

Liên Ngộ vừa rời đi, La Huyền thở phào nhẹ nhõm, hắn đi tới, nói: "Tiểu Thiện bị phong hàn."

Nói dối, hắn vẫn còn nói dối!

Cảm xúc hòa hoãn của Tiểu Phụng nháy mắt bộc phát, nói: "Phong hàn?"

Khóe miệng La Huyền run lên, Tiểu Phụng lướt qua hắn, nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, nói: "Sư phụ nói ngươi bị phong hàn."

Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng như trước, Tiểu Phụng nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, Nhiếp Tiểu Phụng cũng nhìn lại Tiểu Phụng, cặp mắt trong suốt kia có cái gì, Nhiếp Tiểu Phụng rất rõ ràng, nàng dứt khoát cũng không che giấu chán ghét trong mắt, nhìn nàng rống to với mình.

"Ngươi bị phong hàn mà lại chạy vào vòng tay người. Ngươi ôm sư phụ, ngươi ôm sư phụ."

Sự hoảng loạn và tức giận vì bị phản bội khiến nàng mất đi lý trí, hét lên: "Ngươi lừa ta, ngươi muốn cướp sư phụ của ta."

La Huyền khẩn trương muốn đi tới trấn an Tiểu Phụng.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy Tiểu Phụng duỗi cổ, trong mắt điên cuồng, không hề giữ được lý trí, trong lòng không khỏi tuyệt vọng, nàng còn nhỏ như vậy, sao có thể tình thâm như thế này.

Nhiếp Tiểu Phụng hung hăng giơ tay tát nàng một cái.

Tiếng vỗ tay giòn giã khiến bước chân của La Huyền đông cứng lại.

Tiểu Phụng trong nháy mắt yên tĩnh lại, ôm hai má, khó có thể tin nhìn Nhiếp Tiểu Phụng nàng, Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Tỉnh chưa?"

La Huyền nhìn dấu bàn tay in trên mặt Tiểu Phụng, đánh quá mạnh.

Cái tát này đánh không chỉ là Tiểu Phụng, cũng đánh thức La Huyền, hắn không muốn Tiểu Phụng biến thành Nhiếp Tiểu Phụng bộ dáng.

Cho nên, hắn đau lòng im lặng.

Tiểu Phụng nhìn hai người bọn họ, hai mắt nước mắt chảy dài, bọn họ ôm nhau cùng một chỗ, sư phụ còn mắt nhìn nàng đánh mình.

Nàng vẫn muốn cướp sư phụ đi.

Tay Nhiếp Tiểu Phụng cũng đau, nàng dùng lực quá mạnh, khiến người nàng run rẩy.

La Huyền đưa tay đỡ nàng, Tiểu Phụng sụp đổ hô lên: "Ta hận các ngươi."

Tiểu Phụng chạy ra ngoài, La Huyền muốn đuổi theo.

Nhiếp Tiểu Phụng tàn nhẫn với lòng, nói: "Để nàng đi."

La Huyền im lặng một lát, nhưng vẫn vẫn đuổi theo, Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Muốn hại nàng thì đuổi theo đi."

La Huyền cứng đờ, sắc mặt Nhiếp Tiểu Phụng tái nhợt như tờ giấy: "Để Trần Thiên Tướng đi." La Huyền hoảng loạn đi ra ngoài.

Nhiếp Tiểu Phụng cả người lạnh lẽo, đứng thật lâu, mệt mỏi đi ra ngoài, đi ngang qua vườn nhỏ, thấy Liên Ngộ đang đứng đó nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên Liên Ngộ nhìn kỹ Nhiếp Tiểu Phụng.

Chàng đã mấy lần nhìn thấy nàng với vỏ bọc lạnh lùng, nhưng hiện tại nàng rất mệt mỏi.

Nhiếp Tiểu Phụng ngẩng đầu nhìn Liên Ngộ, lại có thêm một người ngoài nữa.

Liên Ngộ cảm thấy cả người lạnh lạnh, đây là sát khí. Chàng thở dài một hơi, La Huyền muốn tìm người thay thế, cũng không phải không có khả năng. Nhưng Tiểu Thiện này như thế, Liên Ngộ có thể khẳng định, La Huyền vẫn sẽ thích Tiểu Phụng.

So với sự âm trầm và sát phạt của Tiểu Thiện, Tiểu Phụng hoạt bát hơn, hai má nàng ửng hồng, ánh mắt sáng ngời, giọng nói trong trẻo, cả người tràn đầy sức sống. La Huyền càng thích dung túng tinh thần khó có được của Tiểu Phụng.

Liên Ngộ trong lòng có cảm thán, La Huyền từng bình yên cười nhạt, xử sự không sợ hãi, rõ ràng là tiêu sái không vào hồng trần, hôm nay lại rơi vào hồng trần rồi.

Ánh mắt dò hỏi của Liên Ngộ khiến ngón tay Nhiếp Tiểu Phụng khẽ động. Liên Ngộ đúng lúc ho khan một hồi, chờ chàng ho xong, Nhiếp Tiểu Phụng đã sớm đi.

Liên Ngộ cười thầm, nếu không là chàng đúng lúc nhắc nhở nàng chính mình đã cứu Tiểu Phụng, nàng chỉ sợ thật muốn phát ám khí.

Nàng quả thực là một người phụ nữ tàn nhẫn.

Đêm khuya La Huyền khoác một thân lạnh lẽo trở về, ngồi dưới bóng đèn, vẻ mặt cô đơn nói không nên lời, Nhiếp Tiểu Phụng đẩy cửa đi vào, La Huyền ở trong ánh sáng lay động, yên lặng nói: "Nàng đi đến nhà đá."

Nhiếp Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm, ánh nến rơi xuống trên mặt La Huyền, nhẹ nhàng lắc lư, Nhiếp Tiểu Phụng cẩn thận nhìn qua, không phải là ánh nến, mà là mặt của La Huyền đang co giật, nói: "Ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng đừng ép nàng nữa."

Một lúc sau, Nhiếp Tiểu Phụng đi tới, cúi đầu nhìn La Huyền, như muốn nhìn rõ biểu cảm của hắn. Nàng nói một cách thú vị: "Ngươi không phải nên cao hứng sao? Ngươi không phải muốn đẩy nàng ra, hứa hôn nàng với A Kiều sao? Bây giờ nàng hiểu lầm ngươi ở bên ta, ngươi không thấy vui vẻ sao?"

La Huyền nghiến răng nói: "Hắn đã từng nói sẽ mang Tiểu Phụng đi."

Nhiếp Tiểu Phụng sửng sốt, không biết là bởi vì La Huyền thất thố, hay là bởi vì La Huyền mặc đồ đen muốn mang Tiểu Phụng đi.

Nhiếp Tiểu Phụng bật cười, nói: "Đi thì sao?" Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Ngươi không phải cũng phải đi sao?"

La Huyền sửng sốt. Nhiếp Tiểu Phụng nhìn hắn, trong mắt có chút mờ mịt. La Huyền mặc đồ đen từng làm như vậy với nàng chưa? Không, chưa từng.

Nhiếp Tiểu Phụng lúc này bắt đầu ghen tị với bản thân mình hồi trẻ. Tình yêu của La Huyền dành cho nàng rõ ràng đến vậy, khó mà kiềm chế. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một người.

Ánh nến mờ nhạt che giấu rất nhiều điểm khác biệt, huống hồ là cùng một người. Thời niên thiếu nàng có bao nhiêu vui sướng, lại có bao nhiêu chờ mong, đều là bởi vì hắn.

Trong lòng Nhiếp Tiểu Phụng trong nháy mắt chìm vào bóng tối, nàng quay người rời đi.

Từ nay về sau, Nhiếp Tiểu Phụng sẽ được tái sinh!

...

Tiểu Phụng rời khỏi nhà, lạc lòng mà mờ mịt, không biết đi đâu. Nàng cảm thấy không thuộc về nơi nào khi không có sư phụ bên cạnh.

Tiểu Phụng bước đi trong hỗn loạn và tuyệt vọng, cái tát của Nhiếp Tiểu Phụng khiến trái tim nàng tan nát.

Tiểu Phụng đi không biết bao lâu, thấy phương xa có ánh sáng, nàng chậm rãi bị hấp dẫn đi qua, đến trước cửa, nàng đứng thật lâu, ngay khi nàng muốn rời đi, cửa mở ra.

Cửa sổ La Huyền mặc đồ đen bị đá ném trúng, hắn ra cửa xem, lại thấy được Tiểu Phụng đứng ở ngoài cửa lớn ở trong gió lạnh run lẩy bẩy.

La Huyền mặc đồ đen kinh ngạc, Tiểu Phụng nhìn thấy La Huyền mặc đồ đen, giống như tìm được chỗ dựa, không nhịn được bật khóc, La Huyền mặc đồ đen vội vàng kéo nàng vào nhà.

Tiểu Phụng ở trong núi đi không biết bao lâu, tay chân lạnh ngắt. Khi vào trong phòng, La Huyền mặc đồ đen còn nhìn thấy trên mặt nàng có dấu bàn tay, ở trên da thịt trắng nõn thật là rõ ràng, La Huyền mặc đồ đen không nhịn được hỏi: "Ai đánh ngươi?"

Đau đớn của Tiểu Phụng dâng lên, nàng khóc: "Nàng đánh ta, sư phụ, nàng đánh ta."

Nàng là ai?

La Huyền mặc đồ đen nghe thấy lời nàng nói: "Nàng đã cướp sư phụ của ta."

La Huyền mặc đồ đen nắm chặt tay Tiểu Phụng, lời nói ban ngày của Nhiếp Tiểu Phụng lại văng vẳng bên tai.

La Huyền mặc đồ đen đỡ nàng đến bên đống lửa, nhóm lửa, trong phòng cháy ấm áp, còn cho nàng uống thuốc khử hàn, Tiểu Phụng uống thuốc khóc ngủ thiếp đi.

La Huyền mặc đồ đen thấy gò má và hai mắt sưng đỏ của nàng, trong lòng có vẻ giận dữ, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy La Huyền ở bên ngoài.

Hai người đứng ở trong sân, La Huyền mặc đồ đen mặc dù giận, nhưng tâm tình lại bình tĩnh, hắn thậm chí nhạt nhẽo nói: "Nàng ở lại chỗ ta."

Một câu khiến La Huyền lạnh thấu xương.

La Huyền khó khăn nói: "Không phải như vậy."

La Huyền mặc đồ đen nhíu mày lạnh lùng, nói: "Không phải như vậy?"

La Huyền không biết phải nói gì. Tiểu Phụng khóc cùng La Huyền mặc đồ đen nói, làm cho hắn không cách nào tự biện bạch. Quả thực có một khoảnh khắc trong lòng hắn muốn ôm Nhiếp Tiểu Phụng. Nàng là nàng, bọn họ không có thân phận khác nhau, quang minh chính đại.

La Huyền mặc đồ đen ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Phóng túng có cho ngươi dễ chịu hay không?"

Thân thể cứng ngắc của La Huyền run lên, sự buông thả này chính là uống rượu độc giải khát, ôm người là người trong lòng nhưng không phải thực sự là nàng. Điều đó làm cho hắn thống khổ dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com