Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Hương thảo mỹ nhân

Tạ Khả Dần vẫn khư khư ôm mỹ nhân trong lòng, hai tay ả siết chặt tay Thư Hân đề phòng nàng làm liều. Nhưng Tạ chủ có cần phải ôm chặt đến mức như vậy không???

Ngu Thư Hân đối việc tiếp xúc gần gũi với người lạ chưa từng quen biết thế này thì có chút không quen. Còn chưa kể đến câu nói gì mà 'nữ nhân của ta' kia chứ. Nực cười.

"Bà buông ta ra được chưa?"

"..."

"Này.."

"..."

"Ê.."

Ả bây giờ làm gì nghe thấy tiếng nàng gọi. Vì ả đang mãi đắm chìm vào hương thơm thoát ra từ trên thân thể của nàng. Một mùi hương thanh thoát dịu dàng khiến người ta một khi đã hít vào thì lập tức bị cuốn vào say mê. Hình như nó là sự kết hợp giữa nhiều loại hương hoa mà ả cũng không biết tên, nhưng mùi hoa lài nhàn nhạt có lẽ là rõ ràng nhất.
Tạ Khả Dần vẫn đang bị thứ hương thơm quyến rũ chết người kia làm cho quên lối về.

Thư Hân có phần bực bội vì cớ gì mà con ả này ngày càng bám dính lấy mình, gọi cũng không trả lời trả vốn. Nàng dùng sức gỡ vòng tay cứng cáp đó ra, quay người lại trừng mắt với con người mặt dày đó.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Ơ..ta có làm gì đâu"

Cảm thấy mình có chút thất thố Tạ Khả Dần liền hất tóc ra sau sau lấy lại thần thái cao ngạo vốn có.

"Ngươi nhanh chóng thay y phục mới. Một lát nữa ra ngoài gặp ta"

Nói xong liền quay phắt tấm lưng thẳng tắp, ngạo nghễ mà rời đi.

Nhìn bộ y phục màu sắc lòe loẹt kia Thư Hân chần chừ có nên mặc hay không vì trước giờ y phục của nàng đều là những tông màu nhạt, dịu dàng mà thanh khiết.

Nàng vốn dĩ là một cô nương hiền thục, đoan trang, ngoan hiền, đi đâu cũng được người ta yêu mến. Đáng lẽ cuộc sống của nàng phải êm đềm hạnh phúc, sống những ngày tháng an an bình bình. Nhưng mọi điều tốt đẹp ấy không đến với nàng, chỉ sau một đêm nàng mất tất cả, từ người thân cha mẹ đều bị sát hại thê thảm, muội muội thì không thấy tung tích đâu. Đến độ nàng bị bán thân vào thanh lâu mà cũng không hề hay biết.

Lão thiên a. Sao lại đối xử bất công với ta như vậy.

Thử hỏi xem sau này ta phải sống như thế nào đây?

Nàng tủi thân khóc lóc một hồi, sau lại không thể để mình phải chịu khuất phục trước số phận như vậy được. Nàng còn có muội muội của nàng. Nàng phải tiếp tục sống, phải tìm muội muội của nàng.
Nhưng trước hết nàng phải tiếp tục ở lại đây, rồi sau này sẽ tìm cách trốn khỏi đây.

Sau khi nghĩ thông suốt, Ngu Thư Hân lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt trên mặt. Nàng nhìn bộ y phục trong tay, rồi cũng mang vào người.

Nhưng y phục này có phải hơi mát mẻ quá rồi không???

Phần ở trên hở ra một mảng lớn thiếu điều không đủ che chắn hai quả đồi của nàng.
Ở dưới những tà áo lại xẻ dọc xẻ chéo loạn xạ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ làm cho đôi chân thon thả, trắng mịn của nàng được phơi bày. Kiểu ăn mặc phóng khoáng vậy nàng thật sự thấy không quen chút nào.

*cốc cốc*

Tiếng gõ cửa bên ngoài kèm theo một chất giọng ẻo lả đến chảy nhựa

"Cô nương ~ ta là người của Mộng Liên Lâu , Tạ chủ kêu ta tới giúp nàng"

"Vào đi"

Một nữ tử nhỏ nhắn đáng yêu, trên miệng có một nốt ruồi nhỏ, ăn mặc cũng rất là thoáng mát. Cũng phải thôi đây là kỷ lâu, những nữ nhân này đều là kỷ nữ thì ăn mặc là điều đương nhiên rồi.
Nhưng nhìn đường nét non nớt trên khuôn mặt của nữ tử này thì dám chắc chỉ 15 hay 16 tuổi gì đó.

"Ta là Trần Nhã Hinh, nàng cứ gọi ta là Nhã Nhã. Còn nàng tên gì?"

"À. Ta tên Ngu Thư Hân"

"Thư Hân cô nương thật xinh đẹp"

Đây phải không phải là lần nàng nghe người ta khen trước mặt. Nàng chỉ cười trừ khách sáo

"Nàng ngồi xuống, để ta vấn tóc, trang điểm cho nàng"

Nhã Hinh cầm cái lược chải tóc cho nàng rất chăm chút. Từng cái trâm được cài lên trên đầu, sau đó kẻ mày, dặm phấn, tô son cho nàng. Mỗi bước làm rất thuần thục uyển chuyển.

Thư Hân nhìn dáng vẻ thành thục của nữ tử này liền nhớ đến muội muội của nàng hàng ngày cũng chải tóc cho nàng. Thoáng chốc hốc mắt lại đỏ hoe lên.

"Ai da. Sao nàng lại khóc? Ta làm đau nàng sao"

"Không. Không. Là ta nhớ muội muội của ta thôi"

"Nàng có muội muội sao?"

"Ừ. Chắc cũng tầm tuổi như nàng"

"À ra vậy. Mà cho phép ta được hỏi Ngu cô nương đây đã mấy xuân xanh rồi? Để tiện việc xưng hô ạ"

"Ta năm nay vừa tròn 18 xuân"

"Ồ thế là tỷ hơn ta 2 tuổi. Vậy cứ xưng tỷ muội nhé"

"Vậy cũng được"

Trần Nhã Hinh cười tươi rói lại có thêm tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp rồi.

"Wao~"

"Cái gì vậy??"

"Thư Hân tỷ. Rất đẹp a. Ta chưa từng thấy một nữ nhân nào đẹp như tỷ đó. Tỷ nhìn xem"

Ngu Thư Hân nhìn hành động khoa trương của Nhã Hinh liền không nhịn được cười.
Nàng nhìn trong gương phản chiếu trên đó là gương mặt của nàng nhưng lúc này đã được điểm tô thêm nên có chút lạ lẫm. Bình thường nàng không trang điểm đậm, đều để mặt mộc đã đủ làm chết mê chết mệt bao gã nam nhân rồi. Bây giờ khi trang điểm lên lại có phần sắc sảo hơn, chân mày được chau chuốt tỉ mỉ, đôi mắt cũng được nhấn nhá thêm phần sắc bén, đôi môi đỏ mọng. Cộng với sắc đỏ của y phục Ngu Thư Hân chẳng khác nào một nữ tử sắp lên kiệu hoa.

"Ta lại phát hiện ra một điều. Hân tỷ à"

"Chuyện gì vậy? "

"Trên người tỷ rất thơm a. Ta có thể hỏi tỷ mùi hương trên người tỷ là dùng cái gì được không?"

"À. Tất nhiên là được"

Trần Nhã Hinh mở to mắt nhìn chằm chằm Thư Hân ngưỡng mộ. Trong phút chốc liền coi nàng như một thần tượng vĩ đại.
Thiên a. Trên đời này còn có một nữ nhân vừa xinh đẹp mà còn thơm dữ thần nữa.

"Trước đây nhà ta chính là một xưởng sản xuất trà. Mùi hương trên cơ thể ta là do ta lấy từ các vật liệu dùng để ướp trà. Là ta đã kết hợp giữa hương hoa lài là chủ đạo, sau đó là hoa ngọc lan, và cuối cùng hương của cây gỗ tuyết tùng."

"Thì ra là vậy. Thảo nào ta thấy rất quen quen. Mùi hương này có ở trong trà này đây"

Nhã Hinh cầm tách trà trên bàn ngửi đúng là mùi hương có chút giống nhưng lại không giống hoàn toàn.

"Đây là loại trà mà Tạ chủ rất thích. Trước đây có vị thương gia là Ngu lão gia mỗi lần đến Mộng Liên Lâu đều đem đến rất nhiều trà này, để tặng cho Tạ chủ. Không ngờ Hân tỷ lại là tiểu nữ của Ngu Lão Gia."

"..."

Ngu Thư Hân vừa nghe xong thì khuôn mặt liền bị đông cứng như thạch. Khóe môi giựt giựt.

"Hân tỷ, tỷ bị sao vậy?? "

Chẳng lẽ bây giờ lại nói nhờ nàng bị bán vào thanh lâu mà mới phát hiện cha nàng vẫn hay lui tới kỷ lâu để vui chơi.
Hay lắm Ngu Lão Gia để xem mẫu thân dưới đó có lột da người không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com