Chap 4: Ngôn Lão Nương
"Các ngươi xong chưa? Làm gì mà lề mề quá vậy? "
Cánh cửa một lần nữa được đẩy tung ra.
Giọng nói đanh đá đó không ai khác là ả ta Tạ Khả Dần.
Đập vào mắt ả chính là một mỹ nhân với dung mạo bất phàm, một thân y đỏ rực từ đầu tới cuối. Phía trước ngực lấp ló hai khỏa đồi nở nang trắng mịn như mời gọi.
Khiến tâm tư ả chao đảo, trong lòng lại trào dâng một thứ gì đó khó nói thành lời. Mãi nhìn nàng mà không kịp chớp mắt, thiếu điều nước dãi muốn tuôn ra nơi mép.
Mặc dù ả cũng là một mỹ nhân lộng lẫy không kém gì nàng, nhưng đối với một nữ nhân yêu thích cái đẹp nói trắng ra là háo sắc như ả khi bắt gặp một nhan sắc kiều mỹ của Thư Hân bị mê mụi cũng không có gì là lạ.
Ngu Thư Hân bị nhìn đến mặt mày đỏ ửng, e thẹn mà cúi đầu.
Trần Nhã Hinh chỉ biết lắc đầu ngao ngán cho Tạ chủ, còn đâu hình tượng cao lãnh, khí chất kiêu ngạo kia nữa trời. Bây giờ chẳng khác gì một con hổ đói đang canh me con mồi chực chờ muốn bổ tới nhai sống con nhà người ta luôn vậy đó.
"Tạ chủ... Khả tỷ à"
Bị kéo về hiện tại mới phải hiện bản thân mình thật mất hết hình tượng.
Tạ Khả Dần lấy lại thần thái phút chốc bị ngủ quên của mình. Vẻ mặt băng lãnh, ánh mắt sắc bén lườm Thư Hân.
Phải công nhận rằng nữ nhân này thật đáng sợ a. Ả phát hiện ra rằng từ khi gặp nàng, đôi lúc ả trở nên ngu ngốc lạ thường, làm mất hết cả hình tượng.
"Ngươi mau theo ta"
"Còn nha đầu nhà ngươi mau đi làm việc của mình đi, còn đứng đó làm gì?"
Nhã Hinh nhịn cười khổ sở rời đi, thật tình Tạ chủ ơi là Tạ chủ đã nghiện mà còn bày đặt ngại nữa.
Tạ Khả Dần đi trước còn nàng lẽo đẽo theo sau. Xung quanh các ả kỷ nữ lẫn quan khách đều trầm trồ với vẻ đẹp của nữ nhân mới tới kia, đi tới đâu cũng chỉ trỏ bàn tán.
Bà chủ Tạ trong lòng bỗng khó chịu, đôi mày liễu khẽ chau lại.
"Các ngươi không còn việc gì làm sao?"
Ngu Thư Hân từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng đặt chân vào thanh lâu. Nên cái không khí nhộn nhịp ồn ào bởi tiếng cười đùa ỏng ẹo của các ả kỷ nữ,rồi tiếng đàn ca ở nơi đây làm nàng không quen. Lại còn đối mặt với những ánh mắt xăm se khiến nàng chỉ biết cúi đầu mà theo chân nữ nhân trước mặt.
Đi được nửa đường thì đột nhiên người phía dừng lại khiến nàng mất đà mà đâm thẳng đầu vào tấm lưng cao lớn đó.
"Ui da"
Thư Hân xoa xoa cái trán, khuôn mặt khả ố như tiểu hài tử.
"Ngươi cẩn thận một chút"
Tạ Khả Dần nhìn dáng vẻ có hơi ngốc nghếch của nàng trong lòng lại nảy ra muốn cưng chiều, muốn đưa tay xoa đầu nàng. Nhưng lập tức ý nghĩ đó bị ả đá bay đi cái vèo.
"Ta xin lỗi. Chúng ta không đi nữa sao?"
"Tới rồi"
Tạ Khả Dần dẫn Ngu Thư Hân tới một gian phòng lớn. Đẩy cửa vào trong, mùi thức ăn liền xông thẳng vào cánh mũi, nàng phát hiện đây chẳng phải là nhà bếp sao.
"Bà đưa ta tới đây làm gì?"
"Từ bây giờ công việc của ngươi là ở đây"
"Hả??? Không phải làm kỷ nữ là phải tiếp khách sao???"
"Tiếp khách? Ngươi sao? Haha ngươi nhìn bộ dạng của ngươi tiếp khách được sao? Ta không muốn kỷ lầu của ta bị mất hết danh tiếng vì ngươi đâu à"
Ả bật cười ném cho nàng một ánh mắt khinh thường.
"Thế là ta không phải tiếp khách?"
"Ngươi muốn tiếp khách lắm sao?"
"À không. Không. Ta không muốn"
"Vậy ngươi trước mắt cứ ở đây phụ đi. Khi nào thiếu người ta sẽ gọi ngươi. Ngươi còn học hỏi nhiều lắm"
"Vậy được. Ta sẽ cố gắng"
"Ai lại làm ồn ào chỗ của lão nương vậy? "
Một giọng nói phát ra từ cái lò nghi ngút khói. Một nữ nhân bước ra từ trong làn khói trắng, chất giọng ngang ngược bá đạo không lẫn vào đâu.
Nữ nhân nọ vận y phục đen, mái tóc thì bạc trắng thoạt nhìn y như là một lão bà. Nhưng khi nhìn kỹ lại diện mạo khuôn mặt nàng thật khiến người ta kinh ngạc. Hoàn toàn không phải là một bà lão mà là một cô nương với đường nét trên khuôn mặt vô cùng tinh xảo, mặn mà, nhưng mang đầy vẻ tà mị lôi cuốn.
Tuy mái tóc bạc trắng của nàng ta có chút quái dị, nhưng nó lại không làm mất đi vẻ đẹp của nàng ngược lại còn làm tăng thêm nét ma mị khó cưỡng.
"Ngôn Lão Nương, đây là người mới của Mộng Liên Lâu, nghe nói ngươi đang cần một chân sai vặt ta đem nàng tới cho ngươi đây"
"Ai yo, từ khi nào bà chủ Tạ đây lại quan tâm đến người bạn già này vậy, chắc hôm nay dự sẽ mưa to gió lớn lắm đây"
"Ngươi sao mà lắm mồm quá vậy? Bộ một ngày ngươi không khịa ta thì ngươi chết sao?"
"Haha, đây mới là niềm vui mỗi ngày của ta là được chọc ngươi tức điên lên mới thôi"
"Ngươi. Lão bà bà chết dẫm này"
"Ngươi tưởng ngươi còn trẻ lắm hả? Cũng là một bà cô già mà thôi"
"Ngươi"
Ngu Thư Hân đứng một bên chứng kiến một màn khẩu chiến không hồi kết giữa hai nữ nhân bề ngoài cao lớn chững chạc, nhưng bên trong thì chẳng khác gì mấy đứa con nít.
Thật mất mặt.
"Không thèm ở đây đôi co với ngươi nữa ta đi đây, giao nàng ấy lại cho ngươi đó.
"Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà ngươi lại để nàng phục vụ bếp núc, sao không cho nàng ta tiếp khách chắc chắn sẽ thu về cho Mộng Liên Lâu một số tiền lớn"
"Hiện tại trên đó đủ người rồi, với lại nàng ta còn phải được huấn luyện nhiều nhiều"
"Vậy được. Cứ để mỹ nữ này ở đây ta sẽ huấn luyện từ từ"
Hứ đây là nữ nhân của ta ai mượn ngươi huấn luyện nàng!!!
Dụ Ngôn quan sát Ngu Thư Hân ánh mắt tỉ mỉ dò xét từ đầu đến chân, nửa điểm cũng không bỏ xót. Sau đó liền tinh ý liếc mắt qua Tạ Khả Dần rồi như hiểu ra vấn đề, khẽ bật cười.
À thì ra là giữ của.
"Tiểu nữ tên Ngu Thư Hân, sau này nhờ Ngôn lão nương giúp đỡ ạ"
"Ngu Thư Hân, cái tên nghe rất hay"
Dụ Ngôn nháy mắt với nàng, sau đó lại bày ra một nụ cười xảo quyệt.
"Thôi ta đi đây"
Nhìn bóng lưng cao lớn ấy khuất dần rồi Ngu Thư Hân mới để ý thấy nữ nhân này nhìn mình có hơi kì quái. Ánh mắt ả gian tà nhìn nàng như một tên sắc lang, nhắm chừng muốn nuốt chửng nàng luôn.
Mà phải công nhận Ngôn lão nương này nấu ăn thực sự rất ngon rất bắt mắt nha. Không biết có phải là từ hôm qua đến nay trong bụng nàng vẫn chưa có gì nên cảm thấy đói hay không. Mà hiện tại bây giờ Ngu Thư Hân đã chén hết một bát mì trứng khổng lồ mà bà 'Dụ vê lốc' nấu cho nàng, khi thấy nàng có vẻ như rất đói.
"Ngon quá. Ngôn lão nương à, tỷ nấu ăn thật sự rất ngon, cảm ơn tỷ nha"
Sau khi ăn uống no nê tâm tình nàng thật sự rất tốt vui vẻ hẳn ra.
Đúng là đồ ăn ngon làm ta hạnh phúc mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com