Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32

  Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa mới chiếu sáng qua cửa sổ, Lingling mở mắt và thấy Orm ngồi bên cạnh giường, một cốc trà nóng đặt trên bàn nhỏ gần đó. Chị mỉm cười, nét mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên một niềm vui nhỏ bé. Chị đã quyết định, giờ là lúc.

   "N'Orm, chúng ta về nước đi."- Lingling nói, giọng nhỏ nhẹ, nhưng đầy kiên quyết.

Orm hơi sững lại, nhưng rồi cô gật đầu, không nói gì. Cô biết rằng đó là quyết định mà Lingling đã suy nghĩ kỹ. Thái Lan là quê hương của cô và chị, nơi có gia đình và bạn bè. Đó cũng là nơi đầy ắp những ký ức về những ngày đầu tiên của hai người, những ngày tháng hạnh phúc mà giờ đây, dù có bao nhiêu thứ thay đổi, vẫn mãi ở lại trong lòng cả hai.

"Được, em sẽ đặt vé và chuẩn bị đồ. Vài ngày nữa bọn mình sẽ trở về."- Orm đáp, nắm tay Lingling nhẹ nhàng. Cô hiểu rằng không thể níu kéo một điều gì đó đã sắp phải buông.

Ngày 50:

Chuyến bay đến Thái Lan diễn ra trong im lặng. Lingling nằm tựa đầu vào vai Orm, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi khi chị khẽ thở dài, nhưng không nói gì. Orm biết chị không muốn nói về bệnh tật, không muốn nhắc đến cái kết sắp đến. Họ cứ thế, ngồi cạnh nhau, trong một không gian chỉ có nhau, với tất cả những điều chưa nói, những tình cảm chưa kịp thổ lộ.

Khi máy bay hạ cánh tại sân bay Bangkok, Engfa và Ratee đứng đợi bên ngoài. Hai người bạn thân của cả Lingling và Orm đã có mặt, nụ cười tươi nhưng không giấu được chút lo âu. Họ ôm chầm lấy Lingling, ánh mắt đầy sự quan tâm. Nhưng, Lingling không để cảm xúc lộ ra ngoài. Chị chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi quay sang Engfa, khẽ thì thầm:

"Engfa, cậu phải thay mình chăm sóc em ấy nhé. Đừng để em ấy một mình."

Engfa nhìn chị, đôi mắt long lanh như muốn khóc, nhưng chị chỉ gật đầu. Ratee cũng đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Engfa, rồi nhìn Orm như thể đang chia sẻ một điều gì đó khó nói.

"Chúng ta sẽ luôn bên cạnh nhau, đúng không?"- Lingling nhìn hai người bạn, rồi quay lại với Orm, nói thêm.

Orm nắm tay chị, không muốn rời. Họ ra khỏi sân bay, đi qua những con phố đông đúc, về với nơi mà họ đã bắt đầu hành trình này. Mọi thứ vẫn như vậy, chỉ có những người sống mới là thay đổi, còn mọi thứ xung quanh vẫn bình yên, nhưng đau đớn lạ lùng.

Điểm đến đầu tiên trong chuyến hành trình của họ là nghĩa trang, nơi yên nghỉ của ba mẹ Orm. Hai người dừng lại trước mộ, Orm lặng lẽ quỳ xuống, tay chạm nhẹ vào bia mộ. Lingling đứng phía sau, im lặng, đôi mắt buồn nhưng không rơi lệ. Chị biết rằng ba mẹ Orm sẽ luôn theo dõi, sẽ luôn bảo vệ cô dù không còn trên cõi đời này nữa. Và sau này, chị cũng sẽ bảo vệ cô như thế.

"Ba mẹ, con đã đưa P'Ling về nhà. Chúng con sẽ cố gắng sống tốt, không để ba mẹ phải lo lắng."- Orm thì thầm, rồi đứng dậy. Lingling đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô, như một sự an ủi.

Tiếp theo, họ đến nhà của Lingling. Ba mẹ nuôi của chị mở cửa, nhưng khi nhìn thấy Lingling, họ không thể kìm được nước mắt. Bà ôm chầm lấy Lingling, khóc nức nở. Cảnh tượng ấy, với Orm, như một nhát dao cắt vào tim. Cô nhìn Lingling, thấy chị gầy đi, tiều tụy hơn rất nhiều so với những lần trước đây.

Bữa cơm hôm đó không trọn vẹn. Không có tiếng cười, chỉ có những lời hỏi thăm và những ánh mắt đầy lo âu. Lingling ăn rất ít, nhưng vẫn cười nói với ba mẹ, an ủi họ bằng những lời dịu dàng. Orm ngồi bên cạnh, yên lặng, mắt không rời khỏi chị. Cô không biết phải làm gì để giữ chị lại. Nhưng cô cũng biết rằng, mọi thứ rồi sẽ qua đi.

Sau bữa cơm, hai người cùng nhau đến ngôi trường mà họ đã lần đầu gặp nhau. Lingling bước vào cổng trường, đôi mắt chị sáng lên khi nhìn thấy căn phòng họp câu lạc bộ quen thuộc, nơi mà hai người đã từng hẹn ước sẽ cùng nhau xây dựng tương lai.

"Nhớ lần đầu tiên em đàn cho chị nghe không?"- Lingling hỏi, giọng đầy hoài niệm.

Orm gật đầu.

"Chị đã thắp sáng mọi thứ, Lingling. Chị luôn là ánh sáng trong cuộc đời em."

Họ đi qua từng con phố, từng quán ăn mà họ đã từng đến. Mỗi nơi, mỗi góc phố đều mang theo những kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Và mặc dù mọi thứ vẫn như cũ, trong lòng Orm lại có một cảm giác nặng trĩu. Cô biết, những ký ức này sẽ không bao giờ trở lại, và Lingling sẽ không còn bên cô nữa.

Những bước chân của họ vang lên trên con đường cũ, nhưng trong lòng Orm, có một sự đau đớn ngập tràn, như thể mọi thứ đều đang dần trôi xa khỏi tầm tay. Và Lingling, dù đang đứng bên cạnh cô, vẫn chẳng thể kéo dài thêm được bao lâu.

Chẳng ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu cái kết cuối cùng, mọi điều sẽ đến.
———————

  Ngày 55

Ánh sáng chiều hắt vào qua khe cửa, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên tường. Orm ngồi bên giường, thở dài nhẹ nhàng, như thể đang cố giữ vững những gì còn sót lại của khoảnh khắc này.

Lingling nằm bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhưng chẳng còn chút sức sống như trước. Chị thở đều, nhưng hơi thở ấy không còn nhẹ nhàng như trước. Mỗi nhịp thở như một gánh nặng vô hình, dồn nén vào trái tim Orm.

"Hôm nay... ter có cảm thấy khó chịu không?"- Orm hỏi, dù biết rằng câu hỏi ấy chỉ là một lời mở đầu cho một cơn sóng gió mà cô không thể tránh khỏi. Cô muốn gì? Cô muốn nghe Lingling nói không sao. Cô muốn nghe chị nói rằng chị vẫn ổn. Nhưng không, chị không nói vậy. Chị quay sang nhìn cô, đôi mắt sáng rực trong cơn mơ màng, và như thể có một điều gì đó rất quan trọng, Lingling bắt đầu lên tiếng, không phải là lời nói an ủi, mà là một câu hỏi không thể tránh khỏi.

"N'Orm... em đã biết mọi chuyện, đúng không?"

Lời hỏi ấy vang lên, trầm lắng, nhẹ nhàng nhưng lại như một cú sét đánh vào tim Orm. Cô không thể nào trả lời ngay lập tức. Câu hỏi này, lần này, không thể nói là không biết, không thể giả vờ như chưa bao giờ nhận ra. Lingling đã yếu đi rất nhiều, nhưng chị vẫn cố gắng giữ vững cái tôi mạnh mẽ của mình, không cho phép bất cứ ai thấy chị yếu đuối. Chị lén uống thuốc giảm đau, chị luôn cố xuất hiện trước mặt cô với vẻ hoàn hảo, khỏe mạnh nhất. Nhưng bây giờ, câu hỏi ấy đã buộc chị phải đối mặt với chính mình.

"Vâng."

Lingling bật khóc. Chị không nói gì nữa, chỉ ôm chầm lấy Orm, như thể đây là lần cuối cùng chị có thể làm điều ấy. Không phải là vì chị muốn cô phải đau khổ, mà là vì chị không thể chịu đựng được sự im lặng giữa họ. Chị cần cô, hơn bao giờ hết.

Orm không nói gì, chỉ lặng im. Cô ôm chặt lấy Lingling, cảm nhận được những giọt nước mắt lăn trên vai mình. Cảm giác ấy chẳng thể nào diễn tả nổi, như thể những giọt nước mắt ấy không phải của Lingling, mà là của chính cô. Nỗi đau của chị giờ đây là nỗi đau của cô. Nếu có thể, cô ước mình có thể thay chị chịu mọi đau đớn đó, cô nghiến răng, tức giận với chính mình. Giờ đây chỉ có một điều duy nhất cô có thể làm: giữ chặt tay chị, để chị không cảm thấy cô đơn trong những khoảnh khắc cuối cùng này.

Sau khi Lingling đã khóc xong, chị nằm yên trên đùi Orm, thở nhẹ như thể mệt mỏi vô cùng. Những cơn đau đã dần chiếm lấy cơ thể chị, nhưng tâm hồn chị vẫn giữ được sự bình thản lạ kỳ. Chị vuốt nhẹ khuôn mặt Orm, từng đường nét trên gương mặt cô, như thể sợ rằng mình sẽ không thể nhớ được những chi tiết ấy nữa. Lông mày, đôi ngươi bạch hổ, mũi, rồi môi.

"N'Orm..."- Lingling nói, giọng yếu ớt, nhưng vẫn có vẻ kiên định. "Em sẽ làm chứ?... Album của chúng ta đúng không? Em sẽ thực hiện ước mơ đó... dù chị không còn ở đây nữa?"

Orm nuốt nước mắt, nhìn chị mà không nói gì. Cô gật đầu, dù lòng cô đang thắt lại từng sợi dây của sự thật. Làm sao cô có thể nói không với ước mơ của chị? Làm sao cô có thể nói rằng điều ấy sẽ không thành hiện thực khi chị đã mơ về nó từ lâu? Cô hứa, dù trái tim cô đang vỡ tan.

"Em hứa."- Orm thì thầm, bàn tay phải cô nắm chặt lấy tay chị, bên tay trái cô vuốt ve mái tóc đen quen thuộc. Cảm giác ấy như một lời thề không thể phá vỡ. Họ kéo tay nhau, một cái nghéo tay đầy mạnh mẽ, như thể đây là sự cam kết cuối cùng giữa hai người.

"N'Orm, có phải bây giờ chị rất xấu không?"

"Không ạ, làm sao như thế được!" - Chị là chị trong mắt cô, trước nay không phân biệt đẹp hay xấu.

"Chị vẫn muốn nghe em đánh piano lần nữa."

"Nếu chị muốn, mỗi ngày em sẽ đánh cho chị nghe."

"Chị vẫn còn muốn ăn mấy món em nấu."

"Nếu có ngày mai, em sẽ nấu cho chị một bàn ăn thịnh soạn."

Nếu có ngày mai.

Lingling mỉm cười nhẹ, đôi mắt chị dần dần khép lại. Một nụ cười rất nhẹ, nhưng lại mang theo rất nhiều nỗi niềm. Chị không nói gì thêm nữa, chỉ để cho không gian bao quanh cả hai. Chị muốn được ngủ, muốn được cảm nhận sự ấm áp từ Orm trong khoảnh khắc cuối cùng này.

"N'Orm, dù không cần nói ra, em cũng hiểu mà phải không?"

"Ừm, em hiểu." - Cô hiểu tất cả, tình yêu của lingling dành cho cô, chưa bao giờ chị dám nói ra, cô hiểu chị thấy thật đáng trách khi không thể nói yêu cô, cô hiểu chị khao khát tiếng yêu nhưng sợ cô mãi mãi chẳng bao giờ quên được chị.

" Nếu có kiếp sau, hãy để chị tìm thấy em trước."

"Em yêu chị, Lingling Kwong." - Âm thanh khẽ khàng phát ra, rõ ràng từng âm một, đây là cái tên của người cô yêu nhất, người mà cô sẽ không thể gặp lại sau này nữa.

Tay Orm vẫn nắm chặt tay Lingling, nhưng cô không thể giữ được hơi ấm lâu. Chị đã lạnh dần đi, hơi ấm dần rời xa, như thể từng giọt hạnh phúc trong cô đang trôi đi theo từng phút giây. Cô không cảm nhận được sự đau đớn rõ rệt, chỉ là một cảm giác trống rỗng, một nỗi sợ hãi mơ hồ không thể giải thích.

"Lingling..."- Orm thì thầm, cô đang cố xác nhận những gì xảy ra là sự thật. Lingling không trả lời, chị đã im lặng, chị đã bước vào một thế giới khác. Một thế giới nơi chị không còn phải đau đớn, không còn phải giấu đi nỗi buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com