Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tối đó, Đường Minh và Mạch Hoà cùng nhau uống rượu, hơi men khiến bọn họ dễ dàng nói chuyện với nhau. Tửu lượng của Mạch Hoà khá kém, uống một lúc má đã đỏ hây. Đường Minh ôm cô vào lòng, nghe cô thì thầm kể chuyện anh nghe.

" Đường Minh, em kể anh nghe một bí mật nhé !"

" Ừ."

" Cách đây hai năm, em đã từng yêu một người. Người đó với em....bọn em đã yêu hết mình....chỉ là cuối cùng vẫn không thể vượt qua tất cả."

Đường Minh nhìn cô, anh nhìn thấy giọt lệ chảy xuống từ kẽ mắt cô, anh đưa tay lên, lau đi giọt lệ ấy.

" A Hoà, anh biết...người em yêu là ai." Đường Minh nhỏ giọng bên tai cô, giọng anh đi kèm hơi men, trầm đến lạ.

" Anh cũng kể em một tội ác của anh nhé !"

"Một năm trước, anh tình cờ gặp một cô gái khóc ở bến tàu...cô ấy đẹp lắm, chơi đàn cũng rất hay. Anh yêu cô ấy đến nỗi đã tìm ra cả thông tin của cô ấy, anh đã bảo ông nội đến nhà cô ấy để ngỏ lời. Anh không biết ông nội đã làm cách gì, cô gái đó đã trở thành vợ anh."

" Đêm trước ngày anh cưới cô ấy, anh biết được một bí mật. Cô ấy và em trai anh là tình nhân cũ...nó đã từng đến cầu xin anh đừng lấy cô ấy nhưng anh vì lòng riêng, không đồng ý."

" Mạch Hoà, chỉ khi em ngủ say...anh mới dám nói với em bí mật của anh."

" A Hoà, chúng ta có con nhé !"

........

Mạch Hoà tỉnh dậy, cả người trần truồng, thân dưới đau nhức. Cô giật mình, cả người cô cuộn tròn trong lòng Đường Minh, thân thể tiếp xúc với nhau, cô cảm nhận được rất nhiều thứ trong cơ thể mình. Đêm qua, bọn họ cuối cùng cũng đã đi đến bước cuối. Anh say ngủ, hai mắt nhắm nghiền, có lẽ rất lâu rồi anh không có giấc ngủ ngon. Cô tách ra khỏi người anh, chân mềm nhũn, lật chăn ra, không có vết máu nào cả. Liệu khi anh tỉnh lại, anh sẽ phản ứng ra sao ?

Ánh mắt cô di chuyển đến hộp đồ thêu thùa của cô trong tủ, suy nghĩ, cô đi tới, lấy kim từ trong hộp đâm vào ngón tay, máu đỏ ứa ra, cô lau trên ga giường. Người kia vẫn ngủ say, tiếng hít thở đều đều. Cô nhìn thấy vết đỏ mà mình mong muốn, rụt tay về, sau đó đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Nước chảy trên da thịt lạnh toát, cô nhìn mấy vết đỏ trên da mình, Đường Minh đúng là không biết tiết chế.

Khi cô tắm xong, người trên giường đã tỉnh, anh dựa trên thành giường, làn da màu đồng của anh nổi bật dưới ánh nắng.

" Chào buổi sáng !" Cô lên tiếng trước.

Đường Minh đáp lại cô, " Chào buổi sáng !" Anh rời giường, gấp gọn chăn, ánh mắt nhìn lên vết đỏ trên giường. Mạch Hoà sợ hãi nhìn anh, tay nắm chặt. Anh lại bình thản, " Em còn đau không ?"

Mạch Hoà cứng nhắc lắc đầu, " Em không."

Đường Minh mặc quần vào, anh cao lớn đi tới bên cô, " A Hoà, em biết anh yêu em đúng không ?"

Mạch Hoà sững sờ, Đường Minh chưa từng nói anh yêu cô...hôm nay anh lại nói với cô, chẳng lẽ...lên giường với cô nên anh mới chịu nói sao ?

Đường Minh như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cười khổ, xoa tóc cô, " Đừng lo lắng những gì không đâu."

.....

Thượng Hải đã vào đông, Mạch Hoà không thích trời tuyết, cô thích ngồi lì trong phòng cùng lò sưởi ấm nóng. Đường Minh cũng chiều cô, anh mỗi ngày đều cùng cô ở trong phòng đọc sách. Anh thích nhìn cô ngồi ngoan trên giường, đọc thơ Đường cho anh nghe. Thơ đâu anh không nghe rõ, anh chỉ mải ngắm cô, quên luôn cả thơ.

Đường lão mỗi ngày đều hỏi thăm tình hình vợ chồng hai người, Đường Minh và Mạch Hoà đều trả lời đang cố gắng. Sau lần đó, bọn họ đã bắt đầu sinh hoạt vợ chồng đều đặn hơn nhưng vẫn chưa thể có con. Cũng từng đi khám rất nhiều nơi, thuốc cũng uống rất nhiều nhưng mãi chẳng có động đậy. Đường Minh biết Mạch Hoà buồn rầu chuyện này cho nên anh luôn nói nhỏ với ông cụ đừng áp lực cô, chuyện con cái là của trời cho. Ông cụ cũng thương hai đứa, không nhắc nữa.

Mạch Hoà hôm ấy ra ngoài, sắp đến sinh nhật của Đường Minh nên cô muốn mua tặng anh chiếc đồng hồ mà cô đã ngắm nghía rất lâu. Chiếc đồng hồ quả lắc vàng kim, kim đồng hồ bạc trông rất mạnh mẽ. Cô nhờ thợ đồng hồ khắc chữ trên mặt sau của đồng hồ, khắc tên cô và anh. Trong lúc chờ thợ làm, cô đi dạo trước phố, tuyết phủ xuống Thượng Hải một màu trắng xoá, cho dù nó rất đẹp nhưng lại mang tới cho người khác sự khó chịu.

Lúc cô đi qua một con ngõ, đột nhiên bị bịt miệng kéo sâu vào ngõ. Cô gào lên nhưng chiếc khăn chặn nơi mũi toả ra mùi hương khiến cô dần chìm vào cơn mê.

Khi tỉnh dậy, cô không biết mình bị nhốt ở đâu, miệng bịt kín, nơi này giống như một căn nhà hoang, trước mặt xuất hiện một người đàn ông.

" Đường phu nhân." Nam nhân kia gỡ bịt miệng của cô xuống. " Tôi rất tiếc phải mời cô đến đây bằng cách này."

Mạch Hoà không muốn nói chuyện, cô lựa chọn im lặng.

" Cô thật khác với mấy vị tiểu thư khác, yên tĩnh quá."

" Các người muốn chồng tôi đáp ứng điều gì sao ?"

" Tướng quân bây giờ đúng là gây cho chúng tôi rất nhiều rắc rối, có nhiều thứ không thể giải quyết một cách sòng phẳng được."

" Cho nên dùng phụ nữ để ép buộc phải không ?"

Nam nhân kia kéo bịt miệng cô lên, " Phu nhân, cô không hiểu đâu, chiến trường không có quân tử."

....

Đường Chính say rượu suốt mấy ngày, ở chỗ Kiều Nam không rời đi. Anh ghét về nhà vì không muốn phải chứng kiến cảnh ân ái của hai vợ chồng đó. Kiều Nam không biết điều gì khiến cho anh bỗng thành như vậy, cô cũng thấy lạ. Anh giống như kẻ chạy trốn vậy.

" Nhị thiếu gia !" Bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa và cả tiếng kêu.

Kiều Nam đi ra ngoài, là phó quan dưới trướng Đường Minh, anh ta rất căng thẳng, " Nhị thiếu đâu ?"

" Anh ấy ở trên tầng." Cô chỉ chỉ.

Phó quan đó lao lên, tìm tới phòng mà Đường Chính đang say nhèm trong, dưới sàn đầy vỏ chai, người này đúng là...

" Nhị thiếu, trong nhà xảy ra chuyện rồi." Phó quan lo lắng kêu lên.

Đường Chính say không biết trời đất, nghe thấy tiếng người lải nhải bên cạnh, anh liền cầm lấy chai rỗng ném về phía tường, mảnh vỡ văng tung toé.

" Cút về đi !"

Phó quan chưa từng thấy Đường Chính say vậy, " Đại phu nhân bị bắt cóc rồi."

......

Đường Minh không ngờ phía địch sẽ dùng cách này để uy hiếp anh. Anh biết nếu mình thoả hiệp với chúng thì trận địa mà anh bày bố bấy lâu này sẽ thất bại. Thân là chủ tướng, anh càng không thể xuất hiện. Anh đau đầu suy nghĩ, càng kéo dài thời gian thì Mạch Hoà sẽ càng gặp nguy hiểm. Đúng là một diệu kế ác độc, đẩy anh vào bước tiến thoái lưỡng nan.

" Anh cả." Đường Chính chật vật đi vào, sắc mặt vàng vọt, trên người đều mùi rượu, " A Hoà sao rồi ?"

Đường Minh chỉ vào bức thư nặc danh gửi đến, " Bọn chúng yêu cầu anh giao cảng cho chúng, có nằm mơ anh cũng không."

Đường Chính đọc xong thư, nghiến răng nghiến lợi, " Em phải giết bọn chúng ! Chúng không để họ Đường chúng ta vào mắt."

" Cha vẫn chưa biết chuyện, anh cũng không muốn nói." Tư lệnh Đường vốn là người xem trọng công việc và quyền lực cho nên nếu để ông biết, ông sẽ nhắm mắt làm ngơ.

" Anh, để em đi cứu cô ấy." Đường Chính nói, Đường Minh không thể rời khỏi nơi này, người hợp lí nhất chỉ có anh.

Đường Minh do dự, điều này không phải anh chưa từng nghĩ đến, nhưng Đường Chính luôn làm việc không chu toàn, dễ xảy ra sai sót. Đặt vào tình cảnh lúc này, không ai ngoài Đường Chính có thể đi vào đó. Hơn nữa, anh nghĩ chỉ cần liên quan đến vợ anh thì em trai của anh đều luôn nóng vội.

" Lão nhị, đi cứu chị dâu chú về đi. Anh sẽ liên lạc với người hỗ trợ." Đường Minh thoả hiệp, anh vẫn nên chọn cách chu toàn nhất.

Đường Chính gật đầu, trước khi ra khỏi phòng, chân dường như nán lại, sau đó anh quay người nhìn anh cả, " Anh, cô ấy là chị dâu của em, em sẽ bảo vệ cô ấy." Cho nên anh đừng lo, dù trái tim em luôn hướng tới A Hoà nhưng em hiểu rất rõ, cô ấy đã là vợ của anh.

.....

Mạch Hoà đã bị bắt cóc hai ngày, mấy tên bắt cô không có hành động nào là đe doạ, chúng thậm chí còn ngày ba bữa cho cô ăn đầy đủ, thỉnh thoảng còn nói chuyện tiền tuyến cho cô nghe. Chúng là của người Nhật, bắt cóc cô hòng ép Đường Minh giao cảng để chúng tự do buôn bán vũ khí nhưng không được cho nên hạ tiện dùng cách này.

" Đường phu nhân, hôm nay đã là ngày giao hẹn, cô đoán chồng cô sẽ đến chứ ?" Tên cầm đầu gỡ bịt miệng của cô xuống, cô mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Thực ra, cho dù hôm nay Đường Minh không đến thì cô cũng không trách anh, cô hiểu rõ một khi giao cảng cho Nhật thì Thượng Hải sẽ gặp nguy cho nên anh chọn lí tưởng, cô cũng không nghĩ ngợi.

" Lão Cẩn, có xe đến !" Tên khác chạy vào thông báo.

Mạch Hoà hơi hoang mang, sao lại đến chứ !

Cô bị Lão Cẩn kéo ra, trán bị dí súng, cô nhìn thấy từ trên xe bước xuống lại là Đường Chính. Anh bộ dạng đĩnh đạc, mặc âu phục đen rất lịch sự, anh vẫy tay về phía bọn họ, " Cẩn Long, tôi đến đây tham dự lễ tang của chị dâu." Giọng điệu bất cần cùng nụ cười tráo phúng, bộ dạng chải chuốt của anh thật khiến người ta ngứa mắt.

" Đường nhị thiếu đến đây tôi rất không ngờ." Cẩn Long tức giận, xem ra ả đàn bà này chẳng đổi lại giá trị gì rồi.

Mạch Hoà nhìn chằm chằm Đường Chính, không hiểu sao cô bỗng nhiên muốn cười, anh ta đúng là....luôn giỏi diễn kịch. Tay đang nắm lại, đây chẳng phải là biểu hiện lúc căng thẳng của anh sao ?

" Lão nhị, anh cả nói sẽ mua hoa gì để đặt trên mộ của chị ?" Cô khảng khái hỏi anh, giọng điệu vui mừng.

Đường Chính cười, anh thả lỏng tay, " Hoa hồng trắng nhé !"

" Được." Dứt lời, Mạch Hoà bỗng dưng nhảy lên phát, cụng vào cằm của Cẩn Long, hắn không lường trước việc này, súng rơi xuống, mấy tên thuộc hạ không trở tay kịp, chưa kịp hiểu gì thì một loạt súng nổ lên, màn mưa đạn bắt đầu. Mạch Hoà sợ hãi chạy băng qua mưa đạn về phía Đường Chính. Anh ôm chầm lấy cô, kéo cô chạy khỏi nơi đó.

" Tôi chỉ đem mười người tới đây, sợ bị phát hiện nên chúng ta phải nhanh chóng chạy trốn. Anh cả đợi ở ngoài bìa rừng, chúng ta phải tới kịp trước hoàng hôn." Đường Chính kéo tay cô chạy, vừa đi vừa nói. Lần này bọn họ không dám huy động nhiều người vì sợ bị phát hiện cho nên phải né được quân địch nhanh nhất có thể.

Mạch Hoà đi theo anh, phát hiện máu chảy xuống từ trong áo anh, ướt hết tay hai người đang nắm lại.

" A Chính, anh bị thương." Cô kêu lên.

" Em đừng lo cho tôi." Giọng Đường Chính lạnh nhạt trong tiếng gió.

Phía sau có tiếng người truy đuổi, xem ra bọn địch đã đuổi sắp kịp. Mạch Hoà lo lắng, cô nhìn xung quanh, đột nhiên cô thấy khu rừng này rất quen thuộc, à, đây là nơi lúc nhỏ cô hay cùng bà nội đi hái thuốc, nơi này cô vẫn nhớ khá rõ.

" Đường Chính, chúng ta đi đường này." Cô bỗng nhiên vụt lên trước, kéo anh chạy lên phía trên, nếu cô nhớ không lầm thì gần đây có một con sông. Quả nhiên đúng, nước không sâu lắm, nhưng tuyết trời đông lạnh ngắt.

" Chúng ta bơi qua nó." Cô cởi áo ngoài của mình ra, " Nhanh lên !"

Đường Chính gật đầu, nước lạnh đến tê tái, may quãng sông không quá dài cho nên bọn họ vẫn đủ sức để bơi qua. Khi leo lên bờ, người của Mạch Hoà run cầm cập, cô đỡ Đường Chính, gần đây có một hang động nhỏ, trốn vào đó sẽ đỡ. Vì bọn họ bơi qua sông nên quân địch tạm thời mất dấu.

Mạch Hoà để anh tựa lên vách đá, cô ngồi xuống, hơi lạnh khiến cô buốt hết chân tay. Có vẻ bọn họ sẽ không thể về trước hoàng hôn, bầu trời bên ngoài đã xẩm tối. Không khí càng lúc càng xuống thấp, cô đi tới bên Đường Chính, cởi áo anh ra, bắp tay có vết đạn sượt, cắt qua khá sâu, máu đã ngưng chảy nhưng vết thương nhìn rất đau. Cô xé váy mình, băng bó cho anh, Đường Chính nhìn cô, mặt cô trắng bạch, môi vì lạnh mà tím tái, trên ngoài cũng mặc mỏng, người gầy yếu run run. Anh bỗng ôm cô vào ngực mình, để cô ngồi trên người anh, tay nắm lấy tay cô, " A Hoà, tôi đang ôm em vì em lạnh." Anh sợ cô sẽ muốn thoát đi nên anh nhỏ giọng, " Tôi đã hứa với anh cả rằng sẽ bảo vệ em." Mạch Hoà không vùng vẫy nữa, cô ngồi yên trong lòng anh. Tay anh vẫn nắm rất chặt tay cô, dường như không muốn buông. Thân hình cả hai đều run lên vì lạnh nhưng vẫn không buông nhau ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com