chap 47
Một hồi lâu sau, Rimuru nằm mơ màng trên lưng Yoi, chập chờn đi vào trong giấc ngủ, trời sắp sáng...anh ấy thở chậm lại, di chuyển thật nhẹ, gần đây Rimuru có chút lạ, cứ động một chút là cậu ấy ngồi phắt dậy, lúc nãy cũng như thế...
Cõng cậu ấy trên lưng, nếu Yoi động một chút, cậu ấy sẽ giật mình muốn ngồi dậy. Sự mệt mỏi và bất an của cậu ấy làm anh thấy lo lắng...
Bước trở về,Makoto vừa đến cổng chính đã nhìn thấy Yoriichi cõng Rimuru trên lưng, nhớ lại chuyện hôm trước, không hiểu sao lời chào nghẹn lại, Yoriichi lướt qua người đối phương, mang cậu trở về.
Trong nhà, Yoriichi cẩn thận hạ cậu xuống, vừa động đậy thì cạu đã choàng tỉnh, giật mình tóm chặt lấy cánh tay đối phương trong sợ hoang mang tột độ.
Đối phương nhìn đuôi mắt đỏ của cậu, cau mày ngồi xuống giường bên cạnh cậu, đôi mắt nhìn thẳng vào Rimuru, nắm mắt mọi biến đổi trong đồng tử của người trước mặt: " Rimuru, cậu nói cho tôi biết, có chuyện gì đã xảy ra..?"
Cậu ngơ ngác, lắc đầu...
Một thời khắc giống như bừng tỉnh lại sau cơn mơ hồ, Rimuru nhảy xuống giường mỉm cười rạng rỡ: " Không có, tôi chưa tỉnh ngủ thôi..."
Vừa nói cậu vừa vỗ vỗ mặt, ánh sáng trong đôi mắt vẫn tràn đầy : " Haha... tôi ngủ có hơi nghịch... cậu biết mà"
Yoi nhíu mày nhìn cậu, hiển nhiên không tin. Rimuru ôm trán thở dài, cậu muốn giải thích, nhưng bây giờ không phải lúc đó.
Tay áo bị kéo nhẹ, Yoriichi nghiêm mặt nhìn cậu, Rimuru cười hì hì coi như cho qua chuyện, bởi vì thái độ vô tư của cậu cũng làm đối phương hết cách, bàn tay ấm áp đưa lên xoa đầu cậu thật mạnh coi như trút bỏ khó chịu.
Cậu cười ha ha, nhanh chóng chỉnh lại đầu tóc rối bù của mình rồi dẫn đối phương đi ra ngoài, trời vẫn còn rất sớm, ban mai dịu dàng rơi trên mầm non xinh xắn, 2 người cùng đến sân luyện bắn, Rimuru tập cung, bỏ rơi nơi này một khoảng thời gian, cổ tay và hông của cậu có chút cứng rồi.
Yoriichi ở bên cạnh điều chỉnh lực cổ tay cho cậu, tiễn pháp luyện một chút lại trở về trạng thái ổn định.
" Cậu từng nói muốn dùng thủy linh và băng linh tạo hình đúng không?"
Rimuru ừm một tiếng:" có thử một lần, nhưng tạo hình quá xấu, còn dễ vỡ nên không dùng được"
" dễ vỡ?"
" Ừm, băng linh không dùng như gỗ được, chỉ dùng thêm một chút sức là nó vỡ nát, còn nữa, dây cung cũng không làm được"
Thủy linh linh hoạt nhưng không đủ sự dẻo dai...
Lại thêm một mũi nữa trúng hồng tâm, Rimuru gật đầu một cái hài lòng, vừa chuẩn bị quay sang gọi thì đã đâm sầm vào anh ấy, không biết Yoriichi từ khi nào đã bước đến trước mặt Rimuru.
" Yoi? cậu làm gì thế...?"
" 1 tháng qua cậu đi đâu?"
"..."
Nụ cười trên mặt cậu thoáng cứng lại,nhưng lại giãn ra ngay lập tức: " chẳng phải nói rồi sao? đi làm nhiệm vụ ! "
Báo cáo nhiệm vụ đều đặn được trả về đúng thời gian và hạn định, Yoriichi thực sự không có lí do bắt bẻ cậu, nhưng anh ấy vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn...
Anh ấy bị cậu kéo đi thăm Isora trong sự mơ hồ, sức khỏe của cậu ấy vẫn đang đi xuống, dù vẫn duy trị vẻ mặt điềm đạm đó, nhưng sắc mặt đối phương vẫn có điểm trắng bệch.
Nghe Kisame nói mấy hôm trước cậu ấy vẫn còn nôn ra rất nhiều máu.
"..."
Rimuru đang gặm một cái bánh gạo mà Isora đưa, chợt Yoriichi xoay người lại nhìn cậu, nhìn đến mức Rimuru rợn người, nghiêng đầu khó hiểu: " gì cơ?"
Isora nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu rồi bật cười, đối phương xoa xoa đầu cậu, nói nhỏ: " ở dưới phòng sau đang làm một ít điểm tâm mà cậu thích, dành cho cậu đấy, mau đi ăn đi"
2 mắt sáng rỡ,Rimuru hắng giọng một tiếng rồi nghiêm cẩn đứng dậy hành lễ: " khụ...tôi đem xuống lấy cho 2 người nhé"
Nói rồi lập tức vọt đi ra ngoài.
Tiếng bước chân xa dần, Isora bây giờ mới chuyển ánh mắt lên người Yoriichi: " Yoriichi-san , có chuyện gì sao?"
Không muốn vòng vo nữa,Yoriichi lên tiếng hỏi ngay lập tức: " Sát quỷ đoàn vài ngày nay có vấn đề gì với cậu ấy không?"
Isora nhớ mấy ngày nay Rimuru vẫn đi tìm cậu như bình thường, cũng không có báo cáo đặc biệt gì từ mọi người, cậu bé chắc chắn lắc đầu: " Không có, chuyện ở làng thợ rèn Yoriichi-san cũng đã biết rồi mà"
Báo cáo ở làng thợ rèn chính là... 3 con quỷ tấn công ngôi làng và thiêu cháy nó, Rimuru dùng ngự thủy để dập lửa, bởi vì vị trí bị lộ nên phải dời đi, cũng đã tìm được chỗ ẩn thích hợp...
Yoriichi liền rơi vào trầm mặc...
Rõ ràng anh ấy hoài nghi thái độ của Rimuru lúc ở đồng cỏ, không có chuyện gì sao cậu ấy lại khóc đến như thế?
Ở bên ngoài, Rimuru bê đĩa điểm tâm đi vòng lên từ cổng chính để vào trụ sở, vừa lúc đụng phải Kiyoshi: " Kiyoshi-san, chào buổi sáng"
" Ừ, chào buổi sáng tiểu kế tử"
Rimuru đen mặt, nhanh chóng ôm đồ ăn đi vào trong luôn. Nhưng vừa xoay người lại, Kiyoshi đã đứng chắn ngay trước mặt cậu, cười cười: " nói chuyện chút đi"
"..."
Rimuru nhìn vào bên trong tòa nhà một lúc, cuối cùng thở dài, ôm theo đĩa điểm tâm đi theo anh ta bước ra ngoài.
" Hôm trước sốc quá chưa kịp hỏi"
"..."
2 người vừa đi vừa nói, xem hướng đi chắc làn đến trường huấn luyện tân binh, Rimuru vô thức quay đầu nhìn trụ sở, chắc chắn không có anh ấy ra ngoài thì mới an tâm: " Anh muốn hỏi gì?"
" Nhóc định dùng cách gì để cứu ngài ấy?"
" Chẳng phải nói rồi sao? Năng lực của tôi anh cũng thấy rồi mà..."
Kiyoshi nhìn cậu: " Cậu từng dùng nó lên người Oyakata-sama, đúng chứ?"
" Haruno nói với anh sao?"
Kiyoshi lắc đầu: " Không, không ai nói gì cả, câu hỏi mà Kisame hỏi cậu... cậu cố ý tránh đi"
Anh ta có thể khẳng định điều đó, nếu năng lực không có tác dụng, tại sao Rimuru và haruno lại chắc chắn như thế?
Nếu nó có tác dụng, tại sao lúc đó sức khỏe của Oyakata-sama lại không có cách để cứu vãn?
Rimuru thả cước bộ chậm lại, cười nhạt: " không quan trọng đâu, hết 3 ngày thì tôi sẽ tự động thực hiện giao ước với sát quỷ đoàn các người thôi"
" Yoriichi- san có nhiệm vụ dài hạn vào tối mai, cậu cố ý đúng không?"
Không hổ là thần đồng kì đạo, Kiyoshi thực sự rất thông minh...
" Rimuru"- đối phương chợt nghiêm túc làm Rimuru giật mình, hoang mang đối mặt.
Bộ dạng ngả ngớn thường ngày biết mất tăm, đôi mắt của anh ta giống như có thể nhìn thấu cả tim phổi của cậu.
" Sau chuyện này...nếu cậu vẫn an toàn, tôi sẽ dạy 4 thức của kiếm kĩ lôi vũ mà tôi biết được cho cậu"
"...."
" Coi như đây là cái giá tôi trả vì sát quỷ đoàn, cũng là món quà cảm ơn tôi dành cho cậu"
Nếu chuyện này chỉ là chữa trị bình thường thì Haruno đã không phản ứng lớn đến như thế, anh ta đã lờ mờ nhận ra... Rimuru... sẽ phải nhận lấy một thứ trừng phạt nào đó...
Cậu đột nhiên bật cười, rồi khuôn mặt lại đơ cứng gượng gạo, Rimuru luống cuống cúi đầu xuống nhìn mặt đất, che đi sự bình tĩnh giả dối của chính mình...
Trong tầm mắt, chân của người đó bước tới...Trên vai cậu chợt có cảm giác hơi nặng, Kiyoshi hiếm hoi thở dài, vỗ nhẹ vai cậu...
" sẽ không sao, Yoi và tôi vẫn còn một kì nghỉ dài... 2 người chúng tôi sẽ đi thăm nhà một người bạn..."
Rimuru nói với Kiyoshi, cũng đang tự thuyết phục chính mình, 2 người vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, cậu chỉ mới gặp được anh ấy thôi, vẫn còn muốn nhìn Yoriichi thêm thật nhiều năm nữa, sau lần này, sát quỷ đoàn sẽ khoan dung với cả 2 người, sẽ có khoảng thời gian thoải mái phát triển cùng nhau...cậu cười... cuối cùng Rimuru hít một hơi thật sâu, cậu ngẩn đầu đứng thẳng lưng, kéo ra một đường cong dịu dàng trên gương mặt:
" Sau khi chuyện này kết thúc, tôi nhất định sẽ đến tìm anh đòi kiếm kĩ bổn mạng của lôi trụ"
" Ừ.... rất sẵn lòng dạy cho cậu"
Bước trên hành lang của trụ sở, Rimuru phải kéo dậy tâm trạng của chính mình, cậu lắc lắc đầu để tỉnh táo, sau khi mở mắt ra, đồng tử kim sắc lại linh động như một ánh mặt trời, không để người khác nhìn ra bất cứ sơ hở gì.
Thời gian trôi qua vội vàng gấp gáp, chẳng mấy đã qua đi 2 ngày nghỉ của Yoi... cũng gần hết thời gian thời gian chuẩn bị của cậu.
Haruno đã sắp xếp mọi thứ ổn định, Yoriichi rời khỏi thì bọn họ sẽ tiến hành đưa Rimuru đi tiếp nhận nguyên tố...
Trời chiều tàn, Rimuru cầm một túi đồ đưa cho anh ấy rồi lùi lại đứng trước cửa... vẫy vẫy tay:
" Cẩn thận đấy, 7 ngày sau khi chiến đấu không được quá chủ quan"
Yoriichi gật đầu, cầm lấy cái túi đeo lên, chuẩn bị xoay rời đi...nhưng vừa đi được một bước,đột nhiên anh ấy quay lại nhìn cậu, Rimuru nghiêng đầu: " sao thế? có chuyện gì sao?"
Chỉ thấy anh ấy dang tay ra làm cậu ngẩn người, chỉ một thời khắc buông lỏng cảm xúc, cậu đã chạy nhào đến đu trên người Yoriichi...
Ôm một cái.
Đối phương đỡ cậu, vẫn như thường xoa xoa đầu Rimuru..
Sự dày công che giấu của cậu dường như sẽ tan vỡ ngay lập tức, Rimuru ôm thêm một lát rồi lập tức buông ra, cười ha ha: " được rồi được rồi,không bám cậu nữa... trên đường đi nhớ cẩn thận đấy"
"... ừm, ở nhà thì đừng nghịch dại"
" Biết rồi biết rồi mà"
Hình dáng của Yoi rời khỏi tầm mắt, cuối cùng Rimuru cũng ngẩn người một lúc thật lâu, đến tận khi trời tối hẳn...cậu không vào nhà mà đến sân luyện bắn, trời tối nên yên tĩnh cực kì...
Ở bên cạnh sân bắn có một cái hồ lớn, gợn sóng lăn tăn...
Rimuru không thể luyện cung bởi vì bây giờ tâm không đủ tĩnh...cậu đến gần bờ hồ, mặt nước đen ngòm âm u đáng sợ, giống như có một con thủy quái khổng lồ chập chờn dưới nước...
Đặt xích lạc trên mặt đất, tháo chuông xích hồng và đồng phục ra, trên người cậu chỉ còn một lớp y phục trắng bên trong...
Rimuru từng chút từng chút lội xuống... tiếng nước bì bõm vọng lên...
Một thân bạch y biến mất dưới làn nước lạnh ngắt...
Tối quá...còn rất lạnh nữa...
Nước bao bọc xung quanh làm Rimuru không thể nghĩ thêm được gì, chỉ có thể để ý thức của chính mình tan đi rồi hợp lại, không có một chút âm thanh, cử động cũng khó khăn.
Hồ này không sâu lắm... chỉ một lát thì chân Rimuru cũng có thể chạm đến đáy hồ, cơ thể bồng bềnh nhẹ tênh, cuối cùng cũng tìm được một điểm tựa duy nhất.
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại...
..............................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com