Chương 21: Tai nạn
Những ngày tháng yên bình lại tới, vì thế Changkyun hẹn Hyungwon tới nhà chơi nhân dịp cả hai được nghỉ học còn Shownu thì đi công tác.
Cả hai được dịp quậy tưng bừng và ăn uống no say. Sau khi ăn xong, Changkyun dẫn Hyungwon lên phòng mình để nghỉ trưa, còn cậu thì tình nguyện đi rửa chén.
Khi bước lên phòng lần nữa, cậu bàng hoàng nhận ra Hyungwon đang ngồi tại bàn học của cậu cầm đọc một lá thư mà cậu thấy rất quen mắt...
Đó có lẽ nào là...
Changkyun không kịp đợi cho não phân tích xong thông tin đã chạy vội đến giật lá thư ra khỏi tay Hyungwon, anh có vẻ bất ngờ, ngước mắt lên nhìn cậu nhíu mày.
"Em làm anh giật mình."
"Anh không ngủ trưa đi còn đọc mấy cái nhảm nhí này?" Changkyun vội giấu lá thư ra sau lưng.
"Nhảm nhí? không phải em dùng rất nhiều tâm huyết để viết nó sao?"
"Anh đọc rồi sao? thư của em mà!"
Changkyun bày ra một bộ dáng chột dạ, càng làm Hyungwon khó chịu.
"Anh chỉ là vô tình thấy nó được kẹp trong sách của em, sao? em đang tính gửi đi sao?"
"Không có!" Changkyun gần như la lên, rồi sau đó ngớ người vì phản ứng thái quá của mình.
"Không phải, ý em là, lá thư này lâu rồi, em tính bỏ đi rồi mà quên mất."
"Bỏ được thư, nhưng mà tình cảm sâu đậm như thế cũng bỏ được sao?"
Changkyun thầm chửi thề, Hyungwon rõ ràng là đọc hết rồi, đây là lá thư trước kia cậu định gửi cho Kihyun để tỏ tình, bao nhiêu tình cảm sến súa đều viết xuống hết, sau cùng vì thấy sến quá nên đã đem bỏ đi vì nghĩ gặp trực tiếp sẽ tốt hơn.
Vậy mà cậu lại quên mất mình kẹp nó ở đây. Chết tiệt, Hyungwon sẽ không hiểu lầm chứ? rõ ràng là hiểu lầm rồi.
"Anh đừng có nghĩ lung tung, cái gì nên bỏ em đều đã bỏ hết rồi."
Phần tình cảm kia với Kihyun cậu cũng bỏ xuống vào ngày hai người làm lành rồi, cậu đã nghĩ mình phải toàn tâm toàn ý với Hyungwon.
"Thật sao? vậy là anh nghĩ nhiều rồi, quên đi."
Hyungwon nói một câu như thế rồi không nhắc đến nữa làm Changkyun run rẩy trong lòng. Với giọng điệu này mà anh bảo quên đi sao? rõ ràng là ghim trong đầu rồi.
Changkyun mở miệng muốn giải thích thêm, nhưng Hyungwon đã vội ra hiệu chặn mọi lời nói.
"Anh về trước, nãy mẹ anh nhắn anh về sớm, tạm biệt."
Changkyun nhìn Hyungwon ra khỏi cửa mà vẫn không nói được lời nào.
Có lẽ cậu sẽ thử giải thích rõ hơn cho anh vào ngày mai, dù sao thì cậu cũng đã quyết định ở bên Hyungwon nên không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào giữa anh và cậu.
Nhưng dường như Hyungwon giận dai hơn cậu nghĩ.
Anh vẫn tươi cười khi gặp cậu, nhưng trong giọng nói vẫn có gì đó xa cách, đại loại là đang âm thầm chiến tranh lạnh với cậu rồi...
Changkyun cũng đành bất lực, cậu muốn đợi cho anh nguôi ngoai một chút, cơn giận qua đi có lẽ anh sẽ suy xét mọi chuyện rõ ràng hơn.
Nhưng mãi cho đến ngày hội trường mà tình trạng vẫn không khấm khá hơn.
Ngày hội trường là ngày kỷ niệm thành lập trường, vì thế cả ba khối lớp 10, 11, 12 đều được nghỉ và cho đi cắm trại.
Buổi cắm trại có nhiều hoạt động hội nhóm, kể cả giải mật thư và các trò chơi tiếp sức.
Lớp của Changkyun nhận được nhiệm vụ đi bắt gà ở trang trại trong khu du lịch.
Lúc này Changkyun lại chợt nhận được tin nhắn của Hyungwon.
"Đi ra ngọn đồi gần khu du lịch đi, anh có chuyện muốn nói với em - Hyungwon"
Nhận được tin nhắn của người yêu sau bao ngày bị ghẻ lạnh, Changkyun thầm nghĩ có lẽ Hyungwon muốn làm lành nên mới chọn một nơi vắng vẻ như thế, cậu cũng biết ý mà âm thầm rời đi không gây bất kỳ sự chú ý nào.
Ra tới nơi, ở đây là một ngọn đồi không cao lắm, có thể dễ dàng đi lên bằng đường mòn một cách nhanh chóng, nhưng vách đá ở phía ngược lại đúng là không thể đùa được.
Changkyun đứng đợi Hyungwon, gió thổi hơi lạnh, cậu lấy tay ôm lấy thân mình, chợt nghe được tiếng bước chân đi tới từ phía sau.
Changkyun mừng rỡ quay lại thì nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn trái với mong đợi.
Lee Minhyuk?
"Sao anh lại lên đây?" - Changkyun tỏ rõ sự khó chịu trong giọng của mình, cậu không muốn dính dáng gì tới tên này hết.
Minhyuk khẽ cười.
"Còn để làm gì, không phải mày hẹn với Hyungwon sao? Hyungwon nhờ tao nhắn với mày là từ nay đừng bám theo nó nữa, nó muốn chia tay với mày để về với tao!"
"Anh nói dối, Hyungwon sẽ không nói như thế!" - Dù hai người họ đang có chiến tranh lạnh thật, nhưng đến như lời Minhyuk nói thì chắc chắn là không phải.
"Mày còn chưa nhận ra à? Hyungwon chia tay với mày rồi, đừng mặt dày đeo bám nó nữa." - Minhyuk nghiến răng nói.
"Anh đang tự nói mình sao? cả cái trường này đều biết anh yêu đơn phương Hyungwon, anh đang cố tình chia rẽ hai chúng tôi sao? đừng mơ nữa, Hyungwon sẽ không thích anh đâu!" Changkyun ngay lập tức nói trúng tim đen của Minhyuk.
Minhyuk vốn là người nóng nảy, nói hai ba câu đã bị Changkyun chọc cho tức đến xì khói, mục đích dụ nó ra đây vốn là để cho nó một bài học, ai ngờ Im Changkyun cũng không phải là quả hồng mềm dễ bóp.
Đang suy nghĩ có nên động tay động chân với Im Changkyun không, dựa vào sức lực có lẽ Minhyuk mạnh hơn nó một chút. Minhyuk vốn không nghĩ dùng bạo lực, nhưng nói chuyện với thằng nhãi này hắn luôn yếu thế, lý trí chẳng còn bao nhiêu, Minhyuk quyết định nhào vô đánh nó một trận cho đã tức rồi tính sau.
Minhyuk xắn tay áo định nhào tới, nhưng gương mặt chợt hoảng loạn của thằng nhóc làm hắn nghi vấn.
Thằng này vừa hùng hổ lắm mà sao tự nhiên chết nhát vậy?
Nhìn Changkyun không ngừng chỉ tay ra phía sau mình, Minhyuk ngoái đầu lại phía sau thì cũng lập tức xanh mặt, vì hắn đang trông thấy một con rắn lục lớn bằng cánh tay người bò tới phía này.
Hắn âm thầm lùi nhẹ chân, suy nghĩ xem bây giờ phải làm sao, hắn nhìn đến Changkyun đã thấy nó rút ra được trong người một con dao nhỏ.
'Thằng này vậy mà giấu dao trong người!' Minhyuk nghĩ mà đổ mồ hôi trong lòng.
Hai người đều lùi dần về phía sau, nhưng sớm phát hiện không lùi được nữa, vì sau lưng đã là vách đá. Changkyun lúc này mới nhìn Minhyuk mà nói.
"Anh với tôi phối hợp, tôi sẽ vòng ra phía sau đâm nó, anh nhử nó ở phía trước."
Minhyuk nghe nói mình phải làm mồi nhử liền không hài lòng mà nói.
"Mày đưa dao cho tao, mày đi mà làm mồi nhử."
Changkyun thấy Minhyuk không hợp tác, suy nghĩ mấy giây vậy mà thực sự đưa dao cho hắn.
"Nhớ chém vào đầu."
Minhyuk cầm lấy dao lách người qua bên trái, còn Changkyun vẫn huơ một cái cây nhỏ dẫn dụ sự chú ý của con rắn đang ngày càng bò đến gần.
Nhận thấy đã vào đủ tầm, Minhyuk đang tính ra tay thì như có linh tính, con rắn quay ngoắt người ra phía sau bổ nhào về phía Minhyuk.
Hắn lập tức giật mình mà đánh rơi con dao, đồng thời vụt chạy về hướng Changkyun. Trong lúc hoảng loạn, hắn vô tình xô trúng người thằng nhóc, con rắn vậy mà lại nhắm mục tiêu là Changkyun, nhào tới trúng vào khoảng không cùng theo Changkyun rơi xuống vách đá.
Minhyuk chỉ kịp nghe thấy thằng nhóc kia hét to rồi lăn mình xuống vách đá và biến mất sau lùm cây.
Minhyuk bàng hoàng, lập tức chạy đến lượm con dao rồi lựa vị trí leo xuống vách đá. Leo xuống được một đoạn, hắn nhìn thấy Changkyun đang nằm bất tỉnh bên cạnh một cục đá to, người bê bết máu.
Minhyuk không thấy con rắn đâu, chắc nó đã rơi xuống chỗ khác, hắn đi đến cạnh thằng nhóc, nâng đầu nó lên thì sờ vào một đống máu.
Minhyuk vội lấy điện thoại tính gọi cấp cứu, nhưng chợt nhớ lại chính mình là người đẩy nó xuống vách đá, lòng liền sinh ra cảm giác sợ hãi mà chuyển hướng cuộc gọi đến cho ba của hắn, ông vốn là viện trưởng của một bệnh viện lớn trong thành phố.
"Ba ơi!"
Minhyuk thất thanh gọi khi thấy đầu bên kia nhấc máy.
"Mày lại gây ra chuyện gì nữa sao?" Ba Lee vốn đã quen với bản tính xốc nổi của thằng con, chỉ khi có chuyện hắn mới gọi cho ông đi giải quyết, bình thường đều là đến sở cảnh sát bảo lãnh nó về hoặc đại loại thế.
"Con... ở đây có người bị ngã xuống vách núi bất tỉnh, ba tới liền đi, đừng điều xe cấp cứu, chạy xe của ba ấy."
Nghe là liền biết thằng con lần này gây ra họa lớn, ba Lee liền vội vàng đi thu xếp công việc ở bệnh viện, kêu y tá chuẩn bị sẵn một phòng cấp cứu, còn mình thì cầm theo hộp cứu thương chạy xe đi.
-hết chương 21-
A/N: chuyện lạc trôi đi xa quá rồi =)))) nhưng mà nó còn sắp trôi xa hơn nữa cơ =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com