Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Hóa giải

Khi Jooheon nghe được tin Changkyun đã được tìm thấy, anh liền điên cuồng chạy đến nhà của cậu. 

Sau hai hồi chuông cửa, người mở cửa cho anh lại chính là Changkyun. Nhìn người đang nở nụ cười với mình trước mặt, Jooheon chợt kìm lòng không nổi mà lao đến ôm cậu thật chặt.

"Em có sao không Changkyun, có bị thương ở đâu không, có đau không? có..."

"Jooheonie-hyung, em không sao."

Jooheon chợt im lặng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. 

"Em... em gọi anh là...?"

"Jooheonie-hyung."

"Changkyun, em..."

"Em đã nhớ lại rồi."

Từng câu từng chữ Changkyun nói lọt vào tai Jooheon lại trở nên bập bùng, Jooheon cảm giác như mình đang trôi lơ lửng giữa những tầng mây.

"Anh..."

"Vào nhà rồi nói." Changkyun kéo Jooheon qua cửa, ấn anh ngồi vào ghế so pha trong phòng khách.

Ở cầu thang, Shownu đang đứng nhìn Jooheon đầy cảnh giác.

"Anh hai, có thể cho tụi em nói chuyện riêng một lúc không?" Changkyun nói với Shownu, người vẫn không ngừng cau có từ khi Jooheon bước vào nhà.

"Chỉ một lúc thôi đấy, em còn phải nghỉ ngơi nữa, anh đã hẹn bác sĩ rồi, ngày mai sẽ có người tới khám cho em."

"Em biết rồi mà, anh cũng nghỉ ngơi đi, em nghe thư kí Lee nói lúc em mất tích anh ăn ngủ không đúng giờ chút nào."

Shownu nhẹ gật đầu rồi quay trở về phòng, không quên đưa một ánh mắt cảnh cáo cho Jooheon.

Changkyun vào bếp bưng lên hai ly trà nóng, đưa cho Jooheon một ly.

"Em nhớ là anh không thích đồ ngọt nên không cho đường."

Khóe môi Jooheon khẽ vẽ lên một nụ cười. Lúc ở cô nhi viện anh đã nói với Changkyun rằng mình không thích đồ ngọt, nhưng thực sự thì làm gì có đứa trẻ nào lại không thích đồ ngọt, chỉ là lúc đó nhìn thấy gương mặt yêu thích của Changkyun mỗi khi được ăn những món quà vặt, anh lại lấy lí do đó để nhường lại phần của mình cho cậu.

"Em nghe nói anh được một người phụ nữ nhận nuôi." Changkyun đã dò hỏi về tình hình của Jooheon, biết anh không phải trói mình trong cô nhi viện mà  lại được nhận nuôi khiến cậu rất vui.

"Bà ấy rất tốt với anh, vào hôm đó, chính bà ấy là người đã đưa anh vào bệnh viện và báo cảnh sát để cứu em."

Jooheon nói rồi chợt nhận ra... nếu như Changkyun nhớ được anh, chẳng phải cũng sẽ nhớ lại kí ức kinh khủng của ngày hôm đó sao.

Nhìn gương mặt bỗng nhiên tái nhợt của Jooheon, Changkyun lo lắng hỏi. "Anh sao vậy Jooheonie?"

"Em... nhớ rõ chuyện hôm đó?"

Changkyun nhìn gương mặt đầy lo lắng của Jooheon, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều.

"Chuyện hôm đó không kinh khủng như anh nghĩ đâu, hôm đó... sau khi anh bị họ đem đi..." Changkyun hít vào một hơi, chuẩn bị nhớ lại những giờ phút tăm tối nhất trong đời mình.

"Em không kể cho anh cũng được, đừng ép mình nhớ lại." Jooheon nhìn Changkyun như thế thì rất xót xa, nhưng Changkyun lại lắc đầu.

"Em không muốn anh hiểu lầm và mãi dằn vặt bản thân, em biết anh cảm thấy có lỗi vì đã để em lại đó, vì thế luôn cố gắng bù đắp dù em không nhớ gì, nhưng anh không cần như thế, em đã nghe những người đàn ông ở đó nói hết rồi..."

"Họ nói gì?" Jooheon sốt ruột dò hỏi.

"Sau khi em tỉnh lại, họ nói đã đem bán anh cho một lão già biến thái thích hành hạ trẻ em, họ bảo lẽ ra người được chọn là em, nhưng vì em bị bệnh tim nên anh đã xin được thay thế cho em..."

"Lúc đấy em đã rất đau lòng, em đã xông đến đánh họ, nhưng bị họ đánh lại và quăng vào một góc, có một tên ở đó rất thích dùng roi, vì em không chịu nghe lời nên hắn đã quất roi vào lưng em rất nhiều lần, nhưng nghĩ đến việc anh nói dối để bị đưa đến chỗ lão già ghê tởm kia thay em là em lại phát điên lên..."

"Sáng hôm sau cảnh sát đã xông vào cứu em, lúc đó em cảm thấy rất đau nên chỉ muốn quên đi tất cả, đáng tiếc lại quên luôn cả anh và mọi người ở cô nhi viện."

Dù Changkyun kể bằng một giọng rất bình thản, nhưng Jooheon có thể cảm nhận được lúc đó cậu có biết bao đau đớn. 

Jooheon xích người lại gần rồi ôm chầm lấy Changkyun.

"Xin lỗi, anh đã bảo sẽ quay lại cứu em, nhưng lại bất tỉnh, nếu lúc đó anh có thể nói rõ địa điểm, cảnh sát đã có thể cứu em sớm hơn."

"Không Jooheon, nếu không có anh, có lẽ em đã chết vì bị hành hạ rồi, em sẽ không bao giờ chạy thoát được và đi báo tin như anh, em phải cảm ơn anh mới đúng." Changkyun nói rồi vòng tay ôm lại Jooheon. Chính là cảm giác này, từ rất lâu rồi, Changkyun đã luôn mơ hồ nhớ về một vòng tay ấm áp luôn ôm mình vào lòng, nhưng không thể nhớ ra người đó là ai. Vòng tay này vẫn thật ấm áp như lúc nhỏ, vòng tay của Jooheonie.

"Vết thương của em... anh có thể xem chúng không?" Jooheon nói thật khẽ vào tai Changkyun, tai chính là chỗ mẫn cảm nhất của cậu, cảm giác có hơi thở phả vào làm mặt Changkyun đỏ lên.

"Có thể, anh đi theo em..." Changkyun quên đi cảm giác xấu hổ lúc nãy, nhớ lại được người anh thân thiết lúc nhỏ khiến cậu rất hạnh phúc, nếu cậu có thể làm gì để đáp lại những quan tâm chăm sóc của anh khi trước thì cậu luôn nguyện ý.

Dẫn Jooheon vào phòng mình, Changkyun kéo anh ngồi xuống ghế, còn mình thì quay lưng lại từ từ cởi từng cúc áo sơ-mi. Nhẹ nhàng rũ bỏ lớp áo, Changkyun lúc này mới để ý mình đang đứng đối diện cái gương lớn trong phòng. Mặt cậu chợt đỏ bừng, vì qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cậu thấy được vẻ mặt chăm chú của Jooheon khi nhìn tấm lưng trần trụi của cậu, mắt anh toát ra sự thương tiếc sâu sắc, mày thì nhăn lại không ngừng.

Jooheon đứng dậy khỏi ghế, tiến đến kề sát vào người của Changkyun, qua lớp gương, cậu thấy anh đưa tay sờ lên những vết sẹo chằng chịt trên lưng của mình.

"Có đau không?" Jooheon chạm thật nhẹ, sợ mình nếu dùng sức một chút, Changkyun trước mặt sẽ biến mất như bao lần anh chạm vào cậu trong giấc mơ.

"Không còn đau nữa từ rất lâu rồi." Changkyun cúi gầm mặt để không nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Jooheon nữa. Jooheon thì đưa tay sờ đến vết sẹo to và dài nhất trên lưng cậu, da ở đó rất mỏng, nên Changkyun nhẹ run rẩy một chút. Jooheon bừng tỉnh, nhìn thấy Changkyun đang cúi gầm mặt thì vội vàng lùi lại.

"Anh xin lỗi..."

Changkyun che đi gương mặt đỏ bừng, xua tay.

"Không phải em đau, chỉ là... chỗ đó khiến em hơi nhột." Changkyun lượm lại chiếc áo mình quăng trên giường vội vàng mặc vào, trong mắt Jooheon liền xẹt qua chút tiếc nuối.

"Không có cách nào xóa đi những vết sẹo này sao?" 

"Chỉ là ở lưng thôi mà, cũng không ai nhìn thấy, với lại con trai có mấy vết sẹo trên người có sao đâu, trông càng nam tính." Changkyun quay người lại, cố gắng đè ép cảm xúc đang rối loạn trong lồng ngực.

'Cốc cốc'

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc nói chuyện. 

"Mời vào."

"Anh tưởng em bảo chỉ nói chuyện một chút, hai đứa làm gì trong phòng vậy?" Shownu bước vào với gương mặt nhăn nhó.

"Tụi em ôn lại chút chuyện cũ" Changkyun ấp úng đáp, Jooheon bên cạnh thì chỉ biết gãi đầu.

"Cũng muộn rồi, tôi sẽ kêu tài xế Park lái xe đưa cậu về, còn em thì đi ngủ sớm đi Changkyun."

Shownu thẳng thừng nói, không cho ai trong hai người có quyền từ chối, Jooheon chỉ có thể vẫy tay tạm biệt Changkyun.

"Jooheonie hyung, hẹn gặp anh ở trường." Changkyun nói vọng  xuống từ trên lầu khi Jooheon bước qua cổng, lòng Jooheon liền tràn đầy hạnh phúc. 

Có lẽ hôm nay anh sẽ mơ một giấc mơ thật đẹp, đẹp nhất suốt 18 năm qua.

-

---Hết chương 37---

P/s: Vậy là cuối cùng cũng hóa giải được hiểu lầm của Jooheon và Changkyun rồi, từ giờ JooKyun chính thức lên sàn!!!!! Moahhahahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com