Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

16 giờ 45 phút

Một buổi chiều đổ mưa như rút xuống, vài người chạy vội với chiếc dù trên tay, vài người nhẹ nhàng bước dưới mưa, vài người ghé lại đứng trước hiên của một hàng quán nào đó, mưa đổ làm trong lòng mỗi người khi bước vào DayDream có chút buồn giống như trong lòng Changkyun lúc này.

- Em không vui chuyện gì sao?

Chàng trai vò đầu Changkyun ngồi xuống trước mặt cậu nở nụ cười. Changkyun nhìn anh với dáng vẻ chán ghét, nằm dài xuống bàn nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa, tay lại gõ lên tấm kính, thở dài. Cậu không hẳn không vui chỉ là đang bận suy nghĩ.

- Anh thì biết gì chứ, trong đầu anh ngoài làm bánh ra thì chỉ còn biết mỗi EunDal thôi.

Changkyun vẫn không thèm để ý đến chàng trai kia bản thân đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Cậu đang nghĩ về Hyungwon, về tần suất Hyungwon xuấthiện trong đầu cậu, về bản thân khi ở cạnh Hyungwon, về cảm xúc khi thấy Hyungwon ở cạnh cô gái nào đó...

- Cho anh đĩa bánh flan gato rưới một tý café này, xoa dịu tâm hồn anh luôn đó.

Một cô gái đến bên cạnh ngồi cùng Wonho tiện tay đẩy đĩa bánh mình mang lại cho Chamgkyun. Changkyun quay đầu nhìn cô gái nở nụ cười thật tươi. Nhìn thấy đĩa bánh ngọt tâm trạng của cậu tốt hơn hẳn, có lẽ một chút đồ ngọt khiến cậu thoải mái hơn lúc này.

- Chỉ mỗi EunDal hiểu anh thôi.

EunDal cười trừ, lắc đầu. Tình trạng của Changkyun bây giờ cô nghĩ chỉ cần cho cậu một đĩa bánh ngọt có thể dỗ dành anh và làm anh vui hơn. Mỗi ngày đến DayDream anh đều rất mệt mỏi, cần tìm cho bản thân một sự yên tĩnh và ăn một đĩa bánh ngọt xoa dịu tinh thần nên cô nghĩ lúc này chỉ có bánh ngọt mới có thể cứu vớt anh tạm thời khỏi mớ hỡn độn trong đầu anh

- Em không hiểu anh đâu, chỉ hiểu mỗi anh Wonho, em đây là chỉ thương xót cho người FA như anh thôi.

Wonho tươi cười bẹo má EunDal rồi tỏ vẻ đắc ý với Changkyun. Cậu chưa kịp ăn miếng bánh thứ hai thì đã cảm thấy mắc nghẹn ở cổ họng trước câu nói của EunDal. Thật là biết xát muối vào trái tim một kẻ FA như cậu. Cậu cảm thấy bản thân mình sai lầm khi dến đây cứu rỗi tâm hồn ngay lúc này.

- Được rồi, em chịu thua được chưa?

Changkyun nhăn mặt nhìn dáng vẻ tình tứ của hai người, thầm mong ai đó cứu cậu khỏi tình cảnh này. Lúc này cậu lại nghĩ đến hình ảnh Hyungwon lúc tươi cười trước mặt trong lòng có chút hoang mang. Mặt Changkyun lúc này có chút ửng đỏ. Wonho nhìn thấy sợ cậu lại bị ốm liền đưa tay sờ trán cậu.

- Này em sao thế Changkyun?

Changkyun lơ tơ mơ nhìn Wonho rồi lắc đầu. Đặt đĩa bánh xuống bàn cậu chạy ngay vào nhà vệ sính. EunDal nhìn Changkyun rồi cười làm Wonho khó hiểu. Cậu tính chạy theo Changkyun liền bị EunDal kéo lại, cô bé lắc đầu, kêu Wonho ở lại đợi Changkyun ra.

- Changkyun bây giờ giống hồi anh Kihyun biết bản thân mình thích anh Shownu không anh?

Wonho gật gù hiểu ý cô, liền nhớ lại ngày đó Kihyun cũng như Changkyun bây giờ. Khi biết bản thân mình thích Shownu thằng nhóc đó mặt đỏ ửng lên, tay chân lúng túng, miệng không thể nói thành câu. Chỉ khi Shownu bảo anh cũng thích cậu lúc đó Kihyun mới có thể mở miệng nói cậu tỏ tình. Thì ra Changkyun đã có người mình thích.

- Em biết Changkyun thích ai không? Anh có biết người kia không? Liệu người kia có tốt với Changkyun không em?...

Wonho liên tục hỏi EunDal cô bé lắc đầu, Changkyun trở ra với khuôn mặt ướt sủng, cậu mới chạy vào nhà vệ sinh tạt nước để tỉnh táo. Khuôn mặt cậu bớt đỏ nhưng lúc này tim cậu lại đập rất nhanh còn trong đầu chỉ có hình ảnh của Hyungwon. Cậu thở dài úp mặt lên bàn. EunDal và Wonho nhìn nhau cười.

- Anh vẫn ổn chưa? Đĩa bánh Flan gato không xoa dịu được tâm hồn của anh sao?

EunDal lay Changkyun. Cậu nhìn EunDal rồi thở dài có lẽ ngay lúc này bánh flan gato cậu thích cũng không cứu vớt tâm hồn cậu được.

- Hình như...

" Leng Keng"

Nghe tiếng chuông cửa EunDal lập tức đứng dậy tiến tới người vừa mới vào, Wonho cũng đi lại quầy bán. EunDal nhận ra đây là chàng trai dạo gần đây hay tới đây với Changkyun. Hyungwon cười cúi chào EunDal và Wonho.

- Cho em một ly Socola nóng ạ. Tiền đây ạ.

Wonho gật đầu bảo cậu Changkyun đang ngồi gần cửa sổ.Changkyun nhìn bóng dáng cảm thấy có chút quen thuộc, liền nheo mắt lại. Hyungwon nhìn theo hướng anh chỉ ánh mắt lại dừng lại trước Changkyun, cậu cười tươi tiến lại gần Changkyun. Lúc này Changkyun mới nhìn ra đó là Hyungwon, lập tức cậu cảm thấy mặt mình bỗng ửng đỏ lại. Hyungwon ngồi trước mặt cậu, bản thân cậu thì lúng túng cúi mặt xuống bàn.

- Cậu ổn chứ Changkyun?

Hyungwon lo lắng chồm người lên phía Changkyun, lấy tay xoa mái tóc của cậu Changkyun sừng sờ nhìn Hyungwon lùng túng gạt tay cậu ra, cười trừ lắc đầu. Cậu cảm thấy bây giờ bản thân rất bối rối, cậu cần ai đó giải vây cho cậu lúc này.

- Socola nóng của em đây.

Wonho cười định bụng bỏ lại Changkyun cậu liền nhanh trí kéo tay Wonho ngước lên nhìn vẻ mặt đầy vẻ đáng thương, EunDal chạy lại nhẹ nhàng kéo tay Changkyun ra kéo Wonho về phía mình.

- Anh có anh ấy rồi đừng còn giành Wonho của em.

Changkyun ngơ ngắc nhìn EunDal mang vị cứu tinh của mình đi. Hyungwon vẫn nhìn vẻ mặt đầy lúng túng của cậu trong lòng không khỏi cảm thấy cậu thật đáng yêu. Hyungwon lục trong cặp một hộp quà nhỏ, cậu đặt trên bàn rồi đẩy về phía Changkyun. Changkyun nhìn cậu khó hiểu. Cậu chỉ và món quà.

- Tuần sau thi rồi quà cổ vũ của tớ cho cậu.

Changkyun hơi đỏ mặt bẽn lẽn lấy hộp quà mở ra một vòng tay màu đỏ tượng trưng cho niềm tin, chiến thắng, trên bề mặt có khắc chữ L.U.C, cậu thích thú đeo nó. Cậu cười tươi rồi suy nghĩ Hyungwon chỉ tặng quà cho mỗi cậu hay còn các anh.

- Cậu... cậu... cậu chỉ mua... cho mình tớ thôi... hay...

Changkyun lúng túng hỏi cậu, Hyungwon vội xua tay. Thật ra bản thân cậu chỉ muốn mua để tặng Changkyun với ý định cổ vũ tinh thần cho cậu nhưng rồi Hyungwon nghĩ Changkyun nếu biết cậu chỉ tặng cho mỗi mình thì cậu sẽ không nhận món quà này nên cậu đành mua cho tất cả và tặng riêng Changkyun với vòng khác biệt mọi người.

- Không... không tớ mua cho các anh nữa chỉ là... tặng trước cho cậu thôi.

Hyungwon cũng lúng túng theo cậu, Changkyun nhìn dáng vẻ của Hyungwon liền bật cười, gật đầu tỏ ý mình hiểu rồi, trong lòng thì lại buồn đi một chút. Bản thân cậu tự trách mình suy nghĩ quá nhiều.

- Thời gian qua cậu luôn giúp đỡ mình, mình còn chưa cảm ơn cậu gì hết mà cậu còn mua quà tặng tớ...

Changkyun nhìn Hyungwon áy náy. Hyungwon thở dài, chồm về phía cậu lần nữa nở một nụ cười có phần gian xảo tay liền nhanh chóng búng trán cậu rồi ngồi xuống tỏ vẻ thoải mái nhìn cậu ôm đầu la lên cũng ánh mắt đầy sát khí.

- Cậu chỉ cần vui vẻ là trả đủ cho tôi rồi.

Changkyun tỏ vẻ bất cần lấy đĩa bánh bị cậu bỏ rơi lúc nãy kéo về phía mình, vừa ăn vừa ngắm cảnh sau tấm kính của quán. Hyungwon vẫn chăm chú nhìn cậu, trong đầu suy nghĩ đến rất nhiều thứ. Trong lòng cậu có chút bối rối còn tâm trí không kiểm soát được nên dạo gần đây cậu rất rối nhưng khi ở cạnh Changkyun dường như mọi thứ với cậu đều dễ dàng hơn.

- Tới giờ đi tập rồi, tụi mình đi thôi.

Changkyun đứng dậy soạn đồ, Hyungwon lại gần nắm tay Changkyun định kéo cậu nhưng do lực của cậu mạnh làm Changkyun bị mất thăng bằng liền đổ về phía Hyungwon, thấy Changkyun mất thăng bằng cậu sợ Changkyun té nên vòng tay sau eo giữ lấy cậu, Changkyun cũng thuận tay ôm lấy Hyungwon.

- Cậu không sao chứ, tớ kéo cậu hơi mạnh, cậu không đau chứ?

Hyungwon lo lắng nhìn Changkyun, khuôn mặt cả hai đang rất sát nhau, Hyungwon có lẽ không nhận ra điều đó. Changkyu chớp mắt liên tục rồi lắc đầu có vẻ hơi hoảng. Sau đó cậu mới nhận thức được việc Hyungwon đang ôm mình còn mình thì đang ôm cổ Hyungwon. Cậu liền buông tay xô Hyungwon ra vẻ bối rối. Hyungwon lúc này mới nhận ra việc mình làm cũng trở nên lúng túng.

- Tớ... tớ không... tớ không cố ý.

Hyungwon bào chữa cho mình. Cậu thật sự không nghĩ sẽ xảy ra sự việc như vậy. Changkyun cúi gầm mặt rồi, lấy balo đeo lên vai chạy đi, Hyungwon thở dài rồi chạy theo Changkyun. Changkyun lướt qua Wonho bỏ mặt tiếng EunDal gọi cậu, Changkyun mặc kệ mọi thứ vẫn cắm đầu chạy. Hyungwon cúi chào mọi người rồi bỏ đi, Wonho kéo Hyungwon rồi dúi vào tay cậu cái ô.

- Hai đứa cẩn thận.

Hyungwon gặt đầu chào Wonho với EunDal sau đó mở dù đười theo Changkyun.Trời vẫn còn mưa nhưng Changkyun vẫn mặc kệ thời tiết cậu vẫn cắm đầu chạy về phòng tập. Đột nhiên có một lực kéo cậu về phía sau cậu được ôm trọn vào lòng. Thật sự rất ấm áp.

- Cậu điêng rồi sao, tuần sau thi mà cậu còn dầm mưa.

Hyungwon cáu gắt nhưng vẫn ôm chặt cậu. Changkyun vẫn im lặng không dám nói. Hyungwon buông Changkyun rồi đưa cây dù cho cậu cằm. Cởi áo khoác của mình đang mặc rồi khoác lại cho Changkyun. Hyungwon lấy lại cây dù quàng tay phải ôm lấy cậu dìu cậu đi. Mọi việc vẫn xảy ra trong sự im lặng. Changkyun lúc này chỉ dám cúi mặt xuống đường, khuôn mặt đã đỏ ửng từ lúc nào.

~~~~

Jooheon hớn hở chạy vào phòng tập hôm nay được mí em gái lớp dưới mua đồ ăn cho nên trong lòng cậu đang rất vui định bụng sẽ dấu Chhangkyun ăn hết, vừa vào phòng tập cậu lại thấy điều cậu không nên thấy. Hyungwon đang lau tóc cho Changkyun. Hyungwon nhìn ra cửa thì thấy Jooheon đang ôm đống đồ ăn ngơ nhác nhìn cậu và Changkyun, Changkyun thấy Hyungwon không còn lau tóc liền nhìn sang thấy cậu đang nhìn ra ngoài cửa, cậu vừa quay sang đã thấy Jooheon, cậu vội đẩy Hyungwon ra ôm đống đồ bỏ đi. Jooheon lại gần Hyungwon đổ đồ ăn về phía cậu rồi quàng tay sang người cậu, cười gian tà.

- Cậu nói xem mình nên nghĩ cậu và Changkyun có mối quan hệ gì?

Hyungwon lúng túng đẩy đồ ăn lại cho Jooheon rồi bỏ đi. Jooheon cười đắc ý. Dạo này cậu luôn để ý thái độ của Hyungwon đói với Changkyun có chút đặc biệt hơn so với mọi người. Hyungwon luôn để tâm lời nói Changkyun, luôn bảo vệ cậu khi bị cả hội chọc còn luôn nhìn về phía Changkyun với vẻ mặt rất gian tà theo cậu thấy là vậy. Còn về phía Changkyun cậu biết rõ con mèo ngốc này chắc cũng có tình ý với Hyungwon rồi. Lo suy nghĩ về chuyện tình của hai bẹn trả kia cậu không biết Kihyun đứng bên cạnh cậu lúc nào.

- Jooheon em nói xem nếu anh báo cáo với Shownu em lại muốn tăng cân liệu anh ấy sẽ như thế nào.

Kihyun khoác vai Joohen vui vẻ nói. Cậu giật mình quay sang tỏ vẻ đáng thương, tuần sau thi ai cũng bị ép cân nếu Shownu huynh biết được chẳng phải cậu sẽ toi mạng sao, lại còn bị Kihyun mách lẻo thì chắc chắn cậu sẽ chẳng sống qua nổi đêm nay.

- Anh Kihyun siêu cấp đẹp trai của lòng em hãy rủ lòng thương cho kẻ tiểu nhân xấu xí như em.

Jooheon ôm Kihyun làm nũng, dù đối với Kihyun cách này cũng không có tác dụng nhưng cậu vẫn cố thử vì tương lại sống qua hết đem nay. Changkyun vừa thay đồ xong phòng tập quay lại thấy cảnh Jooheon làm nũng với Kihyun liền có ý trêu ghẹo nhưng nghĩ lại nếu Jooheon nói ra việc lúc nãy cậu thấy thì Changkyun cũng chẳng thể sống nổi.

- Changkyun em lại lôi tên béo này ra khỏi anh đi.

Kihyun thấy Changkyun liền lên tiếng gọi cậu lại. Jooheon nhìn changkyun với vẻ mặt nguy hiểm tự động buông Kihyun ra rồi lại gần Changkyun, cậu ngửi thấy mùi nguy hiểm định chuồn thì đã bị Jooheon ôm lại. Cậu thở dài rồi quay sang Jooheon cười trừ.

- Cậu có phải nên nói cho tớ biết...

Chưa để Jooheon nói hết cậu đã lấy tay chặn miệng Jooheon lại, cậu nhìn Kihyun nở nụ cười gượng ép rồi kéo Jooheon ra ngoài phòng tập. Jooheon vùng vẫy thoát khỏi Changkyun, tỏ vẻ mặt nguy hiểm.

- Cậu với Hyungwon...

Jooheon cố gắng kéo dài câu nói, rồi dùng ánh mắt thăm dò để nhìn Changkyun xuy tay.

- Cậu đừng có mà suy diễn linh tinh tớ với Hyungwon chả có gì cả, đừng có mà nói tớ có gì đó với cậu ấy.

Changkyun né tránh Jooheon, tỏ vẻ mình ổn trước mặt cậu. Cậu biết Jooheon suy nghì về điều gì, cậu biết rõ Jooheon nhìn thấu tâm tư của cậu, chỉ là cậu cần thời gian để xem xét lại mọi thứ, Changkyun sợ bản thân mình tự đa tình còn Hyungwon cũng chỉ tốt với cậu theo thói quen vì vậy cậu chưa dám nói với Jooheon.

- Tớ biết rõ và nhìn thấu cậu rồi còn giả vờ. Ôi! Bé yêu nhà tớ.

Jooheon gian tà ôm lấy mặt của Changkyun dí sát vào mặt của mình. Hyungwon cầm trên tay ly socola nóng tiến tới phòng thấy hình ảnh cậu và Jooheon thân mật trong lòng có chút khó chịu. Huyngwon lại gần nhìn hai người đùa giỡn Joohoen vừa nhìn thấy cậu liền bỏ tay ra rồi đầy Changkyun về phía Hyungwon còn cậu thì bỏ trồn vào phòng. Cậu ú ớ rồi nhìn sang Hyungwon, Hyungwon vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu. Hyungwon đẩy ly socola về phía cậu rồi vội vàng bước vào phòng để cậu lại một mình trong lòng cậu có thoáng chút buồn trước hành động này.

Hình ảnh cậu mang dáng vẻ của một người vừa trải qua điều muộn phiền, mang một chút thất vọng, một chút trống vắng giữa một ngày mưa. Mưa ngày càng trút nặng xuống đất như trong lòng cậu ai đó đang kéo tâm trạng cậu đi xuống.








May mắn vì sửa máy tính xong mà nó không mất mí chap truyện tui viết 🥲 đội ơn cuộc đời. Khóc ròng. Cảm ơn cuộc đời huhuhuhu may mắn quá 🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com