Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Marc×Steven] Paper Cut

Summary: Steven chẳng may bị đứt tay. Thương em bé. Và một anh Marc có chút ít máu S vẫn phải vừa dịu dàng vừa ôn nhu dỗ dành.
Author: AO3 @yianyianwriting.
The image above belongs to twitter @wlfkfaos_spoil

Enjoys.

Marc choàng người khỏi cơn mê man. Anh chỉ vừa hoàn thành một nhiệm vụ căng thẳng dưới danh nghĩa "kẻ báo thù của Khonshu" và chẳng hề có ý định thức dậy cho tới vài ba ngày nữa. Con ngươi còn vương mộng mị chưa định hình nhiều nhặn gì giữa không gian phân nửa bóng tối, song khứu giác nhanh nhạy lẫn thâm tâm thanh thản cho Marc biết anh vẫn đang ở trong căn hộ của Steven. Rằng không có mối hiểm nguy nào chực chờ họ cả. Rằng cả hai vẫn an toàn cho tới khi Marc thực sự tỉnh giấc.

"Steven à?" Marc xoay đầu, tìm vật phản chiếu gần nhất. Chỉ để tìm thấy song hình đương nhìn anh qua tấm gương, lấm la lấm lét. Steven nãy giờ lặng thinh, như thể mong rằng nếu bản thân không phát tiếng, thì Marc sẽ chẳng đời nào phát hiện ra cậu. "Ổn chứ? Có chuyện gì sao?"

Steven cắn chặt môi. Đôi mắt to lẩn tránh ánh nhìn của Marc còn biểu cảm trên gương mặt cậu là một tổng hoà đan xen giữa xấu hổ và hoảng hốt. Thật khó để cậu giấu giếm nổi tâm tư mình khi mà cơ thể cứ lồ lộ những ngôn ngữ không lời như vậy, càng khiến đỉnh đầu của Marc (và của cậu) đầy dấu chấm than chấm hỏi. Đây chẳng phải cách giao tiếp của hai người, bởi thường Steven mới là kẻ phải ngơ ngác nhìn tấm gương, và anh bên kia sẽ chỉ khẽ khàng nhấc đuôi mắt, hoặc mấp máy môi thật êm để giải đáp mọi thắc mắc cho cậu.

Cũng sẽ có những lúc họ mâu thuẫn, và Marc sẽ đối phó với nửa còn lại của mình bằng cách chằm chằm lườm cậu đầy bất mãn, hoặc tiếm quyền một bên tay cả hai để gây sự. Cách này hay hướng khác chăng nữa, thì việc bỗng nhiên bị dựng dậy vô l‎ý càng làm Marc lo. Anh nhướn người về gần chiếc gương nơi Steven đứng, cẩn thận đi tới đi lui soi xét mình.

"Marc, thôi mà! Tôi chóng mặt quá." Cuối cùng Steven cũng đành nhượng bộ mở lời, cậu xua hai tay trước mặt, hòng yêu cầu người kia dừng lại và để lộ dấu máu đỏ thắm trên một đầu ngón tay. Màu sắc quen thuộc tưởng đã in vào đáy mắt ấy ngay lập tức bị Marc phát hiện ra.

"Đứt tay?" Marc nhấc mày. Anh chẳng cần hỏi, nhưng anh hiểu song trùng của mình hơn ai. Và cậu rõ là muốn nhận một câu nghi vấn hơn là một lời trách móc. Steven thích được trả lời, kể cả khi câu hỏi chẳng hề liên quan gì tới Ai Cập Cổ Đại - chủ đề tủ của cậu. "Quệt vào đâu?"

"Không sao hết, không sao hết." Steven mau mắn đáp, vội vàng giấu cái tay đau tít về sau, quên tiệt Marc bên kia mặt gương, chỉ cần giơ tay mình lên cũng có thể thấy. "Tôi ổn, thật đó. Xin lỗi đã làm mất giấc ngủ của anh. Anh ngủ lại đi, trời chưa sáng mà."

Marc nhìn xuống mặt bàn đầy những sách vở, và dễ dàng tìm được đáp án cho mình. Song với anh, có lẽ gương mặt ngượng ngùng lẫn lo sợ của Steven thú vị hơn nguyên nhân nhiều. "Cậu đau đến độ ngất xỉu đấy. Có chắc không cần tôi kiểm tra cho cậu không vậy?" Góc miệng Marc nhếch lên, thường anh sẽ luôn giấu giếm đi vẻ tàn độc này, với Layla, với những người khác và với cả thế gian. Nhưng Steven - có gì đó ở cậu khiến anh chưa từng nề hà. Cậu xét cho cùng, chẳng phải cũng là bản thân anh sao?

Và như để chứng minh cho lời nói của mình, Marc không buồn đợi Steven đồng ‎ý. Anh nhấc bàn tay lên trước mắt, chậm rãi nhấn ngón cái lên vết thương đã khép miệng, ép máu và một tiếng rên khẽ thoái ra từ con người kia. "Bên trong vẫn đau hử? Có cần để Khonshu kiểm tra không?"

Steven lắc đầu nguây nguẩy, ánh mắt lấm lét liếc bốn góc nhà. "Đừng." Cậu thều thào thật khẽ, cứ như sợ rằng vị thần Mặt Trăng có thể nghe được, đôi mắt ầng ậc dán vào Marc lôi hộp thuốc ra, khử trùng và dán lên vệt rách một miếng urgo. "Đừng mách ổng. Ổng sẽ kêu tôi là "Ngữ sâu bọ vô dụng" cho mà coi."

Marc cười khan, tiếng khô khốc tựa những tàu lá úa dưới mặt đất mùa thu lạo xạo. Anh co ngón tay đau ấy bên trán mình, điệu nghệ vừa đủ để khiến Steven phải nhăn nhó, cũng vừa đủ để ánh mắt tọc mạch của hàng xóm nhìn sang chỉ có thể nghĩ là anh đang chuốt chải tóc tai. "Steven à, đến cả việc cắt tay vào giấy cũng phải giấu sao?"

Biểu cảm trên gương mặt đỏ ửng kia hệt như Steven phải thấy Marc ăn sạch hết cả bánh cuộn trong tủ lạnh, không thay nước cho Gus rồi ngủ khò khò trên đống giấy gói vỏ hộp mà chẳng thèm đổi thân xác lại cho cậu dọn dẹp. "Không có định giấu mà. Do... do tôi sửng sốt quá thôi! Chẳng có gì to tát hết. Anh đi ngủ đi mà."

Đúng là rất dễ gây nghiện! Marc thực sự chẳng thể trách tại sao Khonshu lại thích bắt nạt con người đằng sau tấm gương kia đến vậy. Bản chất trong sáng của cậu quả là thứ mồi ngon cho những kẻ xảo trá như anh và vị thần tù đày kia. "Cậu chắc chứ? Sao tôi cứ thấy chi bằng tôi đừng ngủ thì hơn? Tôi chợp mắt một chút là cậu bị thương rồi. Còn là do một cuốn sách. Steven à, nên để tôi bảo vệ cậu."

"Anh chịu để tôi ngủ yên một đêm thôi là tôi đã thấy an toàn lắm." Steven cự lại, song vệt đỏ trên má cậu giờ lan rộng tận mang tai. Càng cố càng lộ ra trong đáy mắt ngượng ngập thơ ngây khiến ai nấy cũng muốn thương hại. Cậu lại định trốn anh rồi. Bởi cơ thể cậu chẳng che đậy nổi điều gì cả. "Tối qua bắp chân tôi bầm hết, do anh chắc luôn!"

Marc phì cười khi liếc tới khuôn mặt cáu cẳm lẫn cái chân chìa ra kể tội kia, ngập ngừng chữa cậu. "Đâu có, Steven ơi, do cậu ngái ngủ đập vào ống nước chứ!"

"Lúc nào cơ?"

"Khi mà cậu vào toilet đêm qua, tôi nghe cậu lầm bầm kêu đau. Sao nhỉ, đằng nào cũng dậy rồi, cậu có phiền nếu hai ta làm cái hamburger chứ?" Marc nhún vai với Steven, người đương ôm mặt bằng cả hai tay, vô vọng chặn dấu đỏ đã tràn xuống tận cổ. May mắn thay, cơ thể này đã dần thích nghi với việc phải chứa tới hai linh hồn. Gương mặt Marc chỉ hồng hào đôi chút.

"Không, cảm ơn anh. Tôi không thích đồ ăn nhanh. Nhưng tôi không phiền, nếu anh chịu uống ít đi, thì tôi càng mừng nữa ấy." Giọng cậu truyền ra từ bàn tay che khuất, đến mức này cũng chẳng bớt đi chút thực thà.

"Làm ơn đó Marc à, đi ngủ lại đi mà."

"Tại sao chứ?" Marc cười tươi. "Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nào, cùng uống chút trà với tôi nhé."

Steven nhìn anh qua những kẽ ngón tay, thực lâu. Cậu hít một hơi sâu, và gật đầu.

Marc không biết, rằng khoé môi cậu đương nở một nụ cười chân thành lắm, dành cho anh. Anh chỉ hay thâm tâm mình thanh thản đến lạ lùng.

End.

Không một ai:
MK ep 4:

Tôi:

GIƯỜNG ĐÂY, GIẤY ĐÂY, KÍ TÊN ĐI RỒI TÔI MANG RA PHƯỜNG ĐĂNG KÝ KẾT HÔN HỘ HAI BẠN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com