Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Thăm Dò

"Về sau em đừng đến nữa." Sau khi cùng Steven tham gia buổi cầu nguyện một lần, Marc nói với anh.

"Sao thế?" Steven thực khó hiểu.

"Nó sẽ vô hình trung ảnh hưởng đến tư duy của em đấy." Marc từng làm lính, từng gặp qua loại thủ đoạn này trong quân đội. "Chẳng lẽ em không phát hiện ra là, hiện tại em nói câu 'ca ngợi Ammit' đã càng ngày càng dễ dàng sao?"

"Cũng không nghiêm trọng đến vậy chứ." Steven do dự nói. "Tôi chỉ là vì... hòa hợp với tập thể thôi?"

"Thứ mà bọn họ lợi dụng chính là điểm này đấy." Ngữ khí của Marc vô cùng nghiêm túc. "Trạng thái của những người đó không quá bình thường, chúng ta không thể ở lại đây lâu được."

"Vậy chúng ta phải rời đi sao?" Steven vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện lần trước, cho dù ngày hôm sau anh đã lặng lẽ đi xác nhận Ammit cũng không mọc ra cái đầu cá sấu nào cả, nhưng chuyện đó vẫn để lại trong anh bóng ma tâm lý không nhỏ.

"Lại quan sát một đoạn thời gian xem sao." Marc cẩn thận nói. "Mặc kệ như thế nào, vì để chuẩn bị cho ngày sau, chúng ta trước hết cần lấy lại vũ khí đã, còn cần phải tìm được cơ quan khống chế thây ma bên ngoài nữa."

"Không bằng hỏi một chút Ar... Harrow." Steven kịp thời sửa miệng. "Ông ấy hẳn là sẽ giúp chúng ta."

"Không." Marc nhíu chặt mày. "Tôi không tin tưởng ông ta. Giờ nhớ lại, ông ta thật sự quá khả nghi."

"Anh là chỉ thái độ của người ở đây đối với ổng hả? Tôi từng hỏi ông ấy chuyện này rồi, ông ấy nói là bởi vì thân phận bác sĩ của ông ấy."

"Ông ta nói dối đấy." Jake ở lầu hai nói chen vào. "Nơi này chỉ có ba bác sĩ thôi, trong đó cũng không bao gồm cái tên Arthur Harrow này."

"Sao anh biết hay thế?" Steven tò mò hỏi.

"Một quý cô tốt bụng đã nói cho tôi biết." Jake lại bắt đầu nói móc Steven. "Nếu tôi mỗi ngày đều giống như em cái gì cũng chả đi suy xét, chúng ta đã sớm chết trăm lần có lẻ rồi."

"Anh...!" Steven tức giận nhìn chằm chằm gã, lại tìm không ra bất cứ lời phản bác đanh thép nào. Trong một tuần nay, anh đúng thật là chẳng thu được tin tức gì hữu dụng.

"Nếu phải nói ấy à, chúng ta trực tiếp đoạt lại vũ khí, bắt tên lừa đảo kia." Trong mắt Jake lóe lên một mạt tàn nhẫn. "Tôi có thể cạy miệng gã đó ra, bắt ông ta thành thành thật thật nói cho chúng ta biết cách khống chế những thây ma đó."

"Nếu ông ta thật là tên thà chết chứ không chịu khuất phục, tôi sẽ đi giết con đàn bà kia, chiếm lĩnh nơi này, rồi sẽ có đứa nguyện ý mở miệng thôi."

"Anh đang nói cái gì thế hả?" Steven kinh ngạc hô. "Chúng ta sao có thể lấy oán trả ơn như vậy được chứ."

Marc ở một bên im lặng không lên tiếng, như là đang tự hỏi tính khả thi của kế hoạch này. Steven không khỏi trừng lớn hai mắt. "Marc à, anh sẽ không thật sự đồng ý đấy chứ?"

"Jake nói có đạo lý mà." Marc mở miệng trong ánh mắt nghi ngờ của Steven. "Nhưng Steven cũng không sai, chúng ta thật sự không thể lấy oán trả ơn."

"A." Jake cũng chẳng cảm kích gì trước sự tán thành của Marc, gã không kiên nhẫn moi móng tay. "Vậy ông có cao kiến gì nào?"

"Chúng ta trực tiếp đi gặp Ammit. Nếu nàng chịu để chúng ta rời đi, mọi người yên ổn vô sự, tự nhiên là tốt nhất."

"Nếu nàng ta không đồng ý thì sao?" Jake hỏi.

"Vậy thì làm theo lúc trước đã nói, tìm vũ khí trước, tìm cơ quan sau."

Kế hoạch quyết định, bọn họ ngay lập tức nhích người đi gặp Ammit. Nhưng khi họ gõ cửa phòng nàng thì, mở cửa lại là Arthur. Trên trán y phủ một lớp mồ hôi mỏng, tóc cũng không buộc chỉnh tề như ngày thường, mà là xõa tung ở hai bên.

"Chuyện gì?" Giọng nói của y có hơi khàn khàn, như là vừa mới hét qua cái gì.

"Chúng tôi có việc muốn thảo luận với Ammit." Steven trả lời. Chính anh cũng chẳng hề phát hiện rằng, ngữ khí của mình đã vô thức mang lên một chút kính sợ.

"Ông là nhân tình của ả hả?" Jake đánh giá Harrow từ trên xuống dưới vài lần, câu hỏi thình lình xuất hiện làm tất cả mọi người đều sững sờ.

"Đừng có nói bậy." Mặt Harrow lần đầu tiên âm trầm xuống. "Tôi không có tư cách đó."

"Xin lỗi, ông đừng nghe anh ấy nói bừa." Steven lại một lần xin lỗi vì sự vô lễ của Jake. "Nàng có đó không?"

"Vào đi." Harrow suy xét vài giây, nghiêng người để bọn họ đi qua, sắc mặt đã khôi phục nhu hòa, như thể không vui mới vừa đều là ảo giác.

Trong phòng vẫn không bật đèn, tấm rèm cũng bị kéo xuống. Đến khi Harrow kéo một bên rèm lên, để ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, Marc mới thấy rõ thân ảnh Ammit.

Nàng đang ngồi trên bàn, thờ ơ chà lau cây roi quấn trên cánh tay. Đó là cây roi dài màu đen, đường kính rất to, trên thân phủ đầy hoa văn trông như vảy rắn, khiến người nhìn thôi đã thấy hoảng hồn.

Ammit chú ý tới ánh mắt của Marc, nàng gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, dùng mũi chân đạp nhẹ sư tử đang nằm bò kia, giải thích. "Đây là vì chuẩn bị cho nó, súc sinh chung quy cũng phải giáo huấn một chút."

Ánh mắt nàng đảo qua Arthur đang cung kính cúi đầu, chuyển hướng Marc. "Nói đi, chuyện gì?"

"Chúng tôi muốn ra ngoài tìm kiếm vật tư." Marc nghiêm mặt nói. "Rất cảm ơn cô đã thu lưu chúng tôi, nhưng đã qua một tuần rồi, chúng tôi cũng không thể cứ ở chỗ này ăn không ngồi rồi mãi như vậy được. Cho nên tôi hy vọng cô có thể cho phép chúng tôi đi ra ngoài làm một ít cống hiến cho doanh địa."

"Ta biết rồi." Ammit nhìn chằm chằm Marc, đôi mắt chẳng hề chớp , cũng không trả lời đồng ý hay không, mà tung ra một câu hỏi. "Anh có chỗ nào không hài lòng với nơi này sao?"

Khi nói chuyện, Steven cũng đang nhìn Ammit. Có trong nháy mắt, anh dường như thấy đôi mắt nàng biến thành con ngươi dựng thẳng như động vật máu lạnh, nhưng khi Steven dùng sức chớp chớp mắt nhìn kỹ lại thì, nàng lại biến trở về đôi mắt nhân loại xinh đẹp kia. Một màn quỷ dị này khiến anh căng thẳng lên, không tự giác nhích về phía Marc gần thêm vài bước.

"Tôi rất vừa lòng, chỉ là tôi nghĩ..."

"Đừng nói dối." Ammit lạnh lùng ngắt lời hắn. "Ta biết anh muốn rời đi. Nói cho ta, anh không hài lòng chỗ nào?"

"Tụi này không thích bầu không khí ở đây." Jake giành trước một bước nói. "Tất cả mọi người đều coi cô là thần rồi sùng bái, điều đó khiến cho tôi cảm giác không thoải mái lắm."

"Này chỉ là một loại thủ đoạn để giữ gìn hoà bình trong doanh địa thôi." Ammit không tức giận vì sự mạo phạm của gã, nàng treo vòng roi kia ở trên eo, đứng lên. "Anh đã làm 'kỵ sĩ' của Khonshu, anh hẳn là hiểu rõ, Marc ạ. Nếu muốn duy trì ổn định, nhân loại cần một lực lượng liên kết bọn họ lại với nhau. Thủ đoạn của Khonshu là cấp thấp nhất, ông ta dựa vào sợ hãi. Mà ta, ta dựa vào chính là sự tin cậy của bọn họ."

"Trong một tuần tới nay, anh có từng thấy một sự kiện bạo lực nào phát sinh không?"

Marc không thể không thừa nhận. "Không có."

"Ở lại đây, anh không cần phải đi tạo ra giết chóc giống như trước đây nữa, chẳng lẽ anh không khát vọng cuộc sống như bây giờ sao?"

Marc do dự trước những câu chất vấn liên tục không ngừng của Ammit, hắn trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.

"Tụi này sẽ suy nghĩ thêm." Jake túm chặt cánh tay của Marc và Steven, lôi kéo bọn họ đi ra ngoài. "Chào."

"Nếu các anh khăng khăng muốn rời đi, ta cũng sẽ không làm khó người khác." Thanh âm của Ammit từ phía sau truyền đến. "Sau ba tuần nữa chính là ngày thẩm phán của các anh, người không thông qua tự nhiên có thể rời đi."

Bước chân của Jake tạm dừng một chút, chẳng hề đáp lại, thân ảnh ba người nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.

"Arthur." Chờ khi bọn họ rời đi hết, ánh mắt Ammit chuyển về phía Harrow vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh, ngữ khí hơi bất mãn. "Tiến độ của anh chậm quá rồi đấy."

"Tôi rất xin lỗi." Harrow cúi đầu xuống thật sâu. "Tôi sẽ tận lực đẩy nhanh tiến trình, bọn họ còn ngoan cố hơn so với dự đoán của tôi."

"Đừng làm cho ta thất vọng." Tay Ammit đè lại bờ vai của y, hơi hơi dùng lực, Harrow liền thuận theo quỳ xuống theo lực độ của nàng.

Nàng nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn tóc dài của người đàn ông, xẹt qua phần cổ run rẩy của y, đến phía sau lưng dùng sức nhấn một cái. Harrow kêu lên một tiếng, một vết máu lan ra từ đầu ngón tay Ammit, dính ướt áo trên của y.

"Hiện tại, tiếp tục đi." Ammit chống lại nơi rỉ ra vết máu kia, không dời đi chỗ khác. "Hãy để ta rửa sạch tội nghiệt mà anh phạm phải vào tuần trước."

"Cảm ơn nàng." Harrow ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói đứt quãng lại run rẩy, tràn ngập một sự cuồng nhiệt đến bệnh hoạn. "... Thưa nữ thần của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com