Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dieci

"Cho tớ ở lại nhà cậu hôm nay nhé, Seulgi?"

Seulgi quay người đóng cửa lại bằng lưng, nheo đôi con mắt lại nhìn cái con người đang thở hồng hộc nằm vắt vẻo trên cái ghế sofa. Bao nhiêu lâu rồi không thấy ho he gì giờ lại đùng đùng lao đến nhà cô rồi xin ở nhờ như đúng rồi.

"Sao? Tưởng quên đứa bạn này rồi chứ?" Cô đi vào trong bếp, rót ly nước ra, để lên trên mặt bàn kính cho Byul. Byul ngồi phắt dậy rồi uống hết ly chỉ bằng một hơi. "Hàaaaaaaaa..... nước nhà cậu ngon thế, ngon hơn cả nước nhà tớ đấy." xong là cái kiểu cười ngố không tả nổi.

"Thôi đi, đừng có đánh trống lảng..." Seulgi phóng ánh nhìn sắc như dao lam, "lại bị mấy em nào đuổi đến toát mồ hôi hột rồi chứ gì..xong lại tính bảo tôi đến dọn bãi chiến trường của cậu đúng không đây..?"

"Ầy....làm người ai làm thế... tớ làm gì có ai đâu... tại vì biết cậu có người yêu rồi nên muốn đến chúc mừng... ai ngờ đụng ngay mấy con cún nên phải chạy thục mạng thế này đây..."

Nói xong rồi Byul mới để ý, Seulgi hôm nay ăn mặc khá gọn gàng, 'có vẻ như cậu ấy sắp sửa ra ngoài thì phải.'

"Cậu định đi đâu à?"

Seulgi đang đứng trước gương, ngắm nghía hết đằng sau rồi lại ra đằng trước, "Vâng, hôm nay tớ có hẹn với NGƯỜI YÊU nên tính ra ngoài bây giờ, để cho ai đó FA ở nhà một mình cho đáng đời đi~~~~ Có ai đời bỏ bạn theo CÀ PHÊ bao giờ không... 5 năm rồi chứ ít ỏi gì... số tôi sao mà khổ quá~~~~~" Seulgi vừa đứng chống nạnh vừa tuôn ra một tràng như đọc sớ.

Byul lật đật đứng dậy, bám bám vào tay cô bạn mình, "Thôi, muộn rồi kìa, đi đi kẻo người yêu chờ, bị người ta giận thì khổ cậu chứ đâu có khổ tớ, nào, nhanh chân lên, còn 5 năm kia tớ sẽ đền cho cậu sau..." Byul vừa nói vừa đẩy cô bạn ra ngoài cửa, "Cậ..." Không để cho Seulgi nói thành câu, Byul lại chêm tiếp, "...rồi, đi chơi vui vẻ nhé, tớ sẽ trông nhà cho cậu, đừng lo, đi đi còn về sớm... à thôi, sáng mai về cũng được... thế nhé... hihi..." Seulgi chưa kịp tiêu hóa hết cái đống đó thì cánh cửa đã đóng im lìm trước mặt rồi, 'Đồ cơ hội.'

Byul cười hí hửng quay trở lại vào phòng, điện thoại trong túi cô chợt rung lên.

"Alo..."

"Đừng có chạm vào đồ nghề của tớ đấy, hỏng hóc gì tớ đè cậu ra bắt đền." Xong Seulgi tắt máy luôn.

Byul ngẩn người khi chưa kịp nói lời nào nhưng khuôn miệng cô chợt nhếch lên một nụ cười khẽ khi tay trái đang cầm cái máy xăm của Seulgi, 'ừ tớ có chạm vào đâu, tớ chỉ nghịch xíu thôi.'

Phải nói rằng trong đám bạn hồi còn học trung học với cô, Seulgi là người cô yêu quý và nể nhất. Seulgi xuất thân trong một gia đình cũng khá là có tiếng trên thương trường, cha cô là chủ tịch của một công ty bất động sản và ông cũng là 1 trong 10 chính trị gia có sức ảnh hưởng lớn nhất đến nền kinh tế của Hàn Quốc. Mẹ cô là phó hiệu trưởng của trường Đại học Hàn Quốc nổi tiếng. Sinh trưởng trong một gia đình như vậy, cứ tưởng cô rồi cũng sẽ như bao cậu ấm cô chiêu khác, chỉ biết ăn chơi bằng tiền của cha mẹ, nhưng không, Seulgi hoàn toàn khác hẳn. Seulgi học rất giỏi, cô còn được tuyển thẳng vào trường Đại học Hàn Quốc với bảng điểm đẹp như tranh vẽ. Nhưng Seulgi lại không thích, cô thích xăm hình và muốn trở thành một thợ xăm chuyên nghiệp. Sở thích đó của cô bị cha mẹ rất phản đối, thích nghề gì không thích lại thích đi xăm hình, cái nghề mà chỉ nói đến cái tên không là mọi người sẽ nghĩ ngay đến cái ngữ hạng người chẳng tử tế gì. Seulgi hết lần này đến lần khác giải thích cho cha mẹ mình hiểu rằng đó cũng là một nghề chân chính, xăm hình không có nghĩa đó là người xấu nhưng cha mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Cho đến khi cô giấu cha mẹ đi thi và đoạt giải nhất giành cho những thợ xăm nghiệp dư, không chuyên, lúc này cha mẹ cô mới có ánh nhìn khác về công việc mà cô đang theo đuổi. Đến hiện tại đã là 5 năm, Seulgi giờ đang là một thợ xăm chuyên nghiệp.

Byul đứng ngắm nghía cái máy xăm, 'đúng là nghề nào thạo nghề đấy, mình nhìn nó mà thấy cũng mù tịt rồi.'

Ọc...ọc...ọc...

Cái bụng Byul tự nhiên réo lên, mà kể ra từ sáng đến giờ mới được một tô cháo của chị...Yongsun...

Byul lại đứng ngẩn người. Yongsun, người con gái nhỏ nhắn, chị ấy rất xinh, mái tóc nâu dài mượt, làn da trắng trẻo với cặp má phúng phính, chị ấy có nụ cười rất đẹp nữa, chị ấy đã chăm sóc mình khi mình bị ốm, chị ấy.........

Ọc...ọc...ọc...

Bụng cô lại kêu thêm lần nữa.

"Giời ạ! Để người ta mơ mộng tí mà cũng không cho." Byul bỏ cái máy xăm vào trong hộp như cũ rồi vào bếp tìm xem có gì để ăn không.

------

'Kịch'

Tô mì nghi ngút khói được Byul đặt nhẹ lên bàn, 'đúng là ở một mình thì chỉ có mì gói qua ngày thôi mà.' Byul nghĩ.

Rồi như nhớ đến một việc mình phải làm, Byul liền lấy điện thoại ra, nhấn số gọi cho một người.

Cô ngồi đợi khi tiếng tút tút đang kéo dài.

"Alo, chị hai...."

"Cậu làm việc kiểu gì mà để đám tay chân của ba tôi biết được tôi đang ở đâu thế hả?" Không kịp để cho người đầu dây bên kia nói hết câu, Byul đã trách móc.

"Thực ra em cũng có biết đâu, dạo này chủ tịch kín tiếng lắm, nhiều chuyện quan trọng chỉ có tên thư ký kia biết thôi.... Hình như dạo này ông ấy cũng để ý em rồi nên em cũng phải đề phòng. Mà chị không sao chứ?"

"Tôi không sao, nếu như đã bị để ý thì việc tôi bảo cậu làm từ trước đến giờ cứ thư thư ra, khi nào thấy ổn ổn thì hẵng tìm tiếp."

"Vậy, nếu đã bị tìm ra chỗ ở hiện tại thì..."

"Cái đấy tôi lo được. Thôi tôi cúp máy đây. Nhớ cẩn thận."

"Vâng, em chào chị."

Byul vừa gọi cho Jun xong. Thực ra cô cũng không mong những gì cô suy nghĩ khi nãy là thật.

'À, gọi cho Hyejin xem sao.'

Nghĩ là làm, Byul nhấn số ngay.

"Alo, Hyejin à, em ngủ chưa?"

"Tưởng chị bỏ rơi luôn đứa em này đi chứ? Giờ không về nhà còn gọi cho em nữa làm gì?" Giọng Hyejin cứ đều đều trong điện thoại.

"Hôm nay chị không về được, lại có chuyện rồi. Hyejin, nghe chị dặn này, mấy ngày hôm nay em xin nghỉ ở chỗ làm thêm đi, đừng đi ra ngoài khuya, tan học nhớ về nhà ngay, mấy ngày nữa chúng ta sẽ chuyển nhà."

"Lại chuyển nhà nữa....trời ơi em mệt lắm rồi...." Hyejin bò lăn bò toài trên giường.

"Thì chị cũng đã giải thích cho em hiểu rồi mà, em phải hiểu cho chị chứ. Thế nhé, nghe lời chị đấy, chị cúp máy đây. Ngủ ngon."

"Vâng~~~~~"

Trước mắt là vậy đã. 'Hời.....' Byul đánh một tiếng thở dài, cúi xuống, bát mì cũng trương hết lên rồi, Byul cũng chẳng muốn ăn nữa.

-----

Sau khi phi tang xong bát mì khi nãy, tránh việc Seulgi về mà biết thì thể nào cũng không sống nổi với lời thuyết giáo ăn không được bỏ mứa, Byul nằm vật ra trên giường Seulgi. 'Cái đứa này, hôm nay không về nhà thật chắc.' ngó lên đồng hồ, cũng 12 giờ đến nơi, 'ghê thật.' Byul nhếch mép. Đang yên yên thì điện thoại cô rung lên, Byul với tay lấy nó. 'Là số lạ... Ai gọi mình khuya thế này nhỉ?' Trong đầu thì luôn lặp đi lặp lại việc phải cẩn thận với những cuộc gọi kiểu này, nhưng lòng cô lại thôi thúc bản thân mình lần này phải bắt máy.

"Alo?"

"Alo... Byul phải không?" Người đầu dây bên kia ngập ngừng.

"Đúng rồi, cho hỏi ai vậy?" Byul thắc mắc. Hình như cái giọng này có hơi quen quen thì phải.

"Là chị đây, Yongsun đây."

"Chị Yongsun??" Lúc này cô còn ngạc nhiên hơn, Byul liền ngồi bật dậy, "có việc gì mà chị gọi em muộn vậy? Mà sao chị biết số của em...?"

"À, ờm, cái đó chị sẽ nói cho em biết sau. Thực ra chị cũng không có việc gì đâu, chẳng qua chị muốn....ờm...em biết đấy, em đã giúp chị...những 2 lần...à ừm...thế nên...à...chị muốn mời...mời em...một bữa..." Yongsun ấp úng mãi mới nói xong một câu.

"Chị không cần phải làm thế đâu."

"Không, chị muốn... mời em ăn một bữa...coi như là cảm ơn em..."

Byul cười toe không biết từ lúc nào, đâu đến nỗi như gà mắc tóc vậy chứ, 'chị ấy đáng yêu thật.'

"Ờm, vậy cứ thế đi. Mà hôm nào vậy chị?"

"Uhmmm....để chị xem.... thứ 7 tuần sau được không?"

"Ừm, được, hôm đó em nghỉ."

"Thế nhé. Thôi muộn rồi, em ngủ đi."

"Chị cũng ngủ đi, Yongsun."

Xong. Yongsun thả mình cái phịch xuống nệm, tim cô đập nhanh một cách lạ thường, chẳng hiểu sao nữa. Thực ra cô tính gọi cho Byul lúc 9 giờ hơn mà ai ngờ ngồi nghĩ vẩn vơ thế nào lại thành ra muộn vậy. Nhưng cuối cùng người ta cũng nhận lời rồi, Yongsun thở phào, còn tưởng em ấy sẽ từ chối luôn chứ. Cô cười mỉm, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

------

'RẦM!!!!!!!'

"CHÚNG MÀY LÀM ĂN CÁI KIỂU GÌ THẾ HẢ?" Tiếng chủ tịch Moon hét lớn, vang vọng trong cái nhà kho bỏ hoang chỉ lấp lóe một chiếc đèn vàng treo trên nóc.

Cả bọn ngay lập tức quỳ rạp xuống, "Xin chủ tịch bớt giận, lần sau chúng tôi sẽ cẩn thận hơn."

"CÒN CÓ LẦN SAU NỮA À???" Ông Moon lấy tay day day trán, lắc đầu ngao ngán, "Chẳng nhẽ tao lại cho mỗi đứa chúng mày một phát..." Chủ tịch Moon thở dài kìm nén cơn giận, giận dữ lúc này thì cũng chẳng làm được gì, "có bắt mỗi đứa con gái thôi mà làm cũng không xong."

Cả đám chả có tên nào dám ho he nửa lời, tất cả đều cúi gằm mặt xuống đất.

Chủ tịch Moon đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ ọp ẹp, phủi phủi quần áo vì bám bụi, buông lời đe dọa, "Chúng mày mà còn làm hỏng việc nữa thì đừng có trách tao, phải mang nó về đây càng sớm càng tốt, nghe rõ chưa?"

"Vạ vâng, chúng tôi rõ rồi ạ." Tên cầm đầu ríu rít trả lời.

Chủ tịch Moon bước về phía cánh cổng sắt đang được hai tên tay sai kéo sang hai bên, tiếng ồn của nó phát ra khiến ông phải nhăn mặt khó chịu, đâu đây còn phảng phất mùi sắt han gỉ lâu ngày. Chiếc Bentley đen đã đỗ ở ngoài, mở cửa sẵn để chờ ông ngồi lên. Chiếc xe nổ máy rồi lao đi trong màn đêm đen kịt.

'Moon Byulyi, con còn muốn trốn ta đến bao giờ nữa đây?'

--------

Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, tính ra cũng tròn 1 tháng mình không up chap mới rồi T^T

Ngoài ra mình còn chuyện này nữa. Chả là thế này, không biết mọi người có ai biết fic "Save me from myself" của au fluffsaur không nhỉ? Có đợt cũng lâu rồi, mình tình cờ đọc được một bạn ad của page nào đó (thực sự mình không thể nhớ nổi cái tên page nhưng mình chắc chắn đó là page có liên quan đến Mamamoo) bạn ấy nói là bạn ấy có trans fic này mà mình tìm mãi không thấy, không biết bạn ấy đăng trên wattpad hay là ở một chỗ khác. Nếu có ai biết thì hãy giải đáp giúp mình với nhé. Mình cảm ơn nhiều :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com