Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kim Yongsun

''Ư..m..''

Kim Yongsun cố vùng vẫy để không bị chói chặt vào chiếc ghế gỗ ẩm mốc ở giữa căn nhà hoang này, miệng cô thì bị nhét miếng giẻ lau hôi hám mà Ahn Hyejin chuyên dùng để cho mấy thằng hay trốn nợ. Chết tiệt, cô không thể tin được là đàn em của mình lại ngang nhiên bắt cóc cô và Moon Byulyi giữa ban ngày ban mặt như thế

"Chị trật tự chút nào! Chị không muốn người này bị đau chứ?''

Ahn Hyejin chĩa con dao sắc lẹm về phía Moon Byulyi, nhẹ nhàng sượt một đường thật êm lên má, màu máu đỏ tươi dần thi nhau chảy xuống

''Ưm...mm..ưm.."

Cô giãy giụa mạnh hơn tỏ thái độ, hàng lông mày co chặt lại với nhau. Cô không cam tâm khi nhìn Moon Byulyi bị Ahn Hyejin trêu đùa. Không được rồi, cô phải thoát ra khỏi cái ghế này, nhưng làm sao bây giờ, cả cơ thể cô đều được dây thừng buộc chặt, và cô thì không mang theo chút đồ nghề nào trong người vì cứ ngỡ mình sẽ đi xét xử một cách an toàn nhất

''Chị biết tại sao chị và cô ta bị đưa đến đây không?''

Ahn Hyejin thản nhiên lượn qua lượn lại trước người Moon Byulyi, trên tay vẫn là con dao ấy, có lẽ đang tìm một vị trí mới để có thể xoẹt thêm một đường nữa. Nhỏ thôi, nhưng thật sâu để máu rỉ ra. Phải đau đớn một cách chậm rãi - đó là phương châm của Ahn Hyejin - Kim Yongsun còn lạ gì nữa, con bé vốn đã đi theo cô suốt mấy năm, đương nhiên sẽ học được cái tính máu lạnh này từ cô rồi, không chỉ máu lạnh mà còn rất nhiều tính xấu khác. Cô biết rồi một ngày nó cũng sẽ tạo phản lại cô, nhưng chỉ không nghĩ là ngay bây giờ, cùng với người cô yêu

''Mẹ đã dặn chị như nào chứ? Không được phản bội chị à, chị Kim Yongsun!''

''ƯM...M....MM''

Nó đưa dao dưới cằm Moon Byulyi, từ từ rạch thêm một đường nhỏ nữa, vừa làm vừa nhìn về phía Kim Yongsun, ra lời đe dọa. Nó thất vọng lắm, chị của nó chỉ vì phải lòng một người mà làm trái lời Mẹ...

Sao chị nó có thể yếu đuối trước người đang ngất ở đây chứ, nó không tin, hoặc nó chỉ cố gắng thuyết phục bản thân mình không được tin. Chị Yongsun ngày trước của nó đâu rồi? Chị ấy vốn là một người nó hằng đêm ao ước để trở thành, máu lạnh, tàn độc và không nương tay. Nhưng chỉ vì người này đây, mà chị nó đã quên đi mất bản tính của mình, bản tính săn mồi vốn có...

''Chị yêu, chị không được chần chừ trước con mồi của mình. Chính chị là người đã dạy em như thế! Nhưng giờ nhìn xem, chị đang làm gì thế này? Yêu con mồi của mình sao? Sư tử không thể yêu nai được chị à, càng không thể vì nó mà quay ra cắn đồng loại của mình...''

Ahn Hyejin lại tiếp tục đi xung quanh Moon Byulyi, tiếp tục cắt những đường nhỏ lên người đối diện. Kim Yongsun vẫn hét lên ú ớ không thành câu, nước mắt giàn giụa. Cô muốn được cầu xin con bé, hãy tha cho Byulyi, em ấy chẳng có lỗi gì cả, người có lỗi là cô, khi mà đã ra tay thủ tiêu anh em trong đoàn người của mình. Phải, cô giết họ, vì cô biết mục tiêu lần đó là ai...

''Sao chị lại phải khóc? Chị đang thương xót cho con ả này? Đáng lẽ ra nó phải chết rồi, nhưng vì ai mà nó sống này? Chị Kim Yongsun à, hay em giết nó thay cho chị nhé?''

Từng lời nói của con bé như găm sâu vào tâm trí Kim Yongsun. Cô lắc đầu nguầy nguậy, nhưng không thể dừng lại những động tác của Ahn Hyejin

Có lẽ cô không nên bất cẩn như vậy ngay từ đầu...

Kim Yongsun's POV

''Yah Minwoo à, em đang làm cái quái gì vậy? Nhanh chân lên nào!''

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông tên Hongjun vang lên rè rè qua chiếc bộ đàm để trên ngực trái Kim Yongsun, cô đang cùng các đồng đội của mình chuẩn bị cho nhiệm vụ được Mẹ giao. Giờ đang là tháng ba, tiết trời vẫn còn lạnh nhưng cả đoàn năm người bọn cô vẫn phải bê vác đống đồ nghề lỉnh kỉnh lên nóc tòa nhà 30 tầng ở ngay giữa trung tâm Seoul. Họ chia nhau ra thành hai nhóm: Hongjun và Dambi sẽ ở trên nóc để quan sát, còn cô, Minwoo và Hyejin sẽ đi giết con mồi.

''Chị có chắc là tòa nhà này không thế Dambi?''

Cả ba người bọn họ hiện tại đang đứng trên nóc tòa nhà đối diện, sẵn sàng đu dây sang bên kia để thực hiện nhiệm vụ. Nhưng đối với Kim Yongsun lúc này, cô đứng im như một pho tượng 

Đây là công ty của Moon Byulyi mà...

Nói cho những ai chưa biết, không chỉ làm công tố viên mà Moon Byulyi còn phải tiếp quản công ty của bố em ấy, bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành ra thời gian để giúp đỡ cô. Giờ đây đứng trước tình cảnh trớ trêu này, cô không biết mình nên đu dây thẳng sang kia mà thực hiện nhiệm vụ, hay ngay lập tức thủ tiêu tất cả anh em để bảo vệ tình yêu nhỏ bé của mình

''Chị xin lỗi...''

Cô nhanh chóng rút khẩu súng bên hông mà bắn thẳng vào bên vai trái của hai đứa bé, đồng thời quay sang chiếc súng bắn tỉa mà Minwoo dựng từ trước, chĩa về chỗ hai người kia đứng, không nhanh không chậm nhắm vào đầu...

''Chị! Chị đang làm gì thế?''

Ahn Hyejin hét lên, một tay cầm máu cho mình, tay còn lại giữ lấy người Minwoo để em ấy không đổ ấp xuống. Nó hốt hoảng khi tự dưng thấy người chị của mình loay hoay tháo băng đeo trên người, vứt bỏ hết tất cả đồ nghề rồi cầm trên tay duy nhất khẩu súng lục, liên tục lặp lại lời xin lỗi

Đoàng đoàng

Không trúng đầu...

Sau đó Kim Yongsun ôm lấy thân thể của hai đứa nhỏ vào lòng, khóc nức nở, mặc kệ máu của chúng dính lên người mình, mặc kệ khuôn mặt vô hồn của Yang Minwoo và sự nhăn nhó của Ahn Hyejin. Cô đã phản bội lại những người tin tưởng cô nhất, cô đã phản bội lại những người anh em dù không cùng huyết thống với mình, đặc biệt cô đã phản bội lại người nuôi dưỡng cô bấy lâu nay là Mẹ...

''Chị xin lỗi Minwoo à, Hyejin à...nhưng chị không thể giết tình yêu của chị được...''

Nói rồi cô đu dây sang, làm vỡ cửa kính của ai kia và tỏ ra như không có gì...

End POV

''Chị có biết chị đã giết chết thằng bé Yang Minwoo chưa đầy 20 tuổi không, rồi cả chị Kim Dambi, rồi cả anh Min Hongjun nữa. Rồi cả em...họ là gia đình đối với em đó, là GIA ĐÌNH!!''

Ahn Hyejin ôm mặt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, vốn nó phải chết vào ngày hôm đó, cái ngày tháng ba lạnh đến thấu xương. Nhưng không biết là do may măn hay do chủ đích của Kim Yongsun mà viên đạn chỉ găm vào bụng của nó, làm nó thương nặng đến suýt mất mạng. Nó không biết nên cảm thấy biết ơn hay cảm thấy thù hận người chị này của mình, vì tất cả mọi người trong Hội là gia đình của nó, là nơi đã cưu mang nó khi nó còn nhỏ, là nơi cho nó ăn cho nó chỗ ở dạy dỗ nó. Nó buồn lắm, buồn đến phát khóc, nhưng chịu thôi, nó vẫn phải làm nhiệm vụ

''Chị à, em không thể để chị vì cái tình yêu chết tiệt này mà phá hoại Nhà Chung được, chị thì em có thể tha thứ, nhưng con ả này thì không, vì nó đã dám làm thay đổi Kim Yongsun của chúng ta!''

Vừa khóc, Ahn Hyejin vừa cứa con dao vào cuống họng Moon Byuyi, nhưng chưa kịp tạo ra một đường cắt dài thì bàn tay của nó bị chặn lại

''Sao...sao mày lại tháo được?''

Moon Byulyi siết chặt tay, cố gắng dùng thật nhiều lực để ngăn hành động tiếp theo của người đối diện. Cô đã nhận thức được mọi thứ xung quanh kể từ khi Kim Yongsun bắt đầu ú ớ khóc lóc, lúc đó cô cảm thẩy đằng sau đầu, má và cằm mình đau rát, nhưng vẫn cố chịu đựng, tìm cách để tháo cái còng tay ra. Vì cô chỉ bị xích tay lại, còn chân và miệng không bị buộc hay chói chặt như Kim Yongsun. Cô tự hỏi không biết có phải tên này bất cẩn nên mới để cô dễ dãi như vậy, nhưng may mắn thay là cô vẫn đủ thời gian và sức lực để giải thoát cho bản thân và tránh việc mình bị giết

''Cô hơi dễ dãi với tôi rồi đấy! Tưởng tôi không biết võ sao?''

Chưa kịp định thần lại thì Ahn Hyejin đã bị Moon Byulyi chiếm ưu thế. Vật lộn với nhau một hồi thật dài thì Moon Byulyi đã thành công khống chế cô ta và còng cô ta vào cái cột gần đó. Xong xuôi thì mới bắt đầu để ý đến Kim Yongsun đã bất tỉnh vì nước mắt và sợ hãi

Chậc tưởng cô mạnh lắm ai ngờ lại chịu thua một con nhãi ranh!

Cô cười khẩy trong lòng trong lúc cởi trói, vừa làm vừa xuýt xoa vì những vết lằn đỏ ửng do dây thừng mang lại. Khi cả thân thể người kia bất chợt đổ ập lên người cô, thì cô mới nhận ra người này khóc nhiều đến nỗi mắt sưng húp lên

Cô không hiểu một tên tội phạm máu lạnh lại có thể khóc đến ngất đi vì cô...

Kim Yongsun...

Rốt cuộc cô là ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com