Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đứa trẻ (part 2)

"Sao cơ?" Kimimaro hét lên đầy giận dữ. Đôi mắt màu lục bảo đanh lại, sắc lạnh.

"Không phải thế có nghĩa là em không cần trao thân cho Orochimaru nữa sao?"

Kimimaro ấp úng. Cậu muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng.

"Em muốn được hy sinh cho ngài Orochimaru mà, Kabuto..."

Tiếng thổn thức nhỏ bé của một cậu nhóc tám tuổi cũng có làm Kabuto xao động một chút đấy, nhưng chỉ là chút chút cỏn con mà thôi. Hắn không muốn bị vướng vào bất cứ thứ gì lằng nhằng nữa, bằng không nhất định ngài Orochimaru sẽ bực mình và giết hắn.

"Xin lỗi, Kimimaro."

Cậu bé bực dọc sải bước trên hành lang, tiếng bước chân thình thịch gõ xuống nền như một đoàn quân giận dữ tiến tới. Thì ra tất cả là dối trá! Hoá ra con bé kia chẳng hề đáng sợ như nó nghĩ, hoá ra Orochimaru bảo vậy chỉ để cậu tránh xa con bé đó ra, vì đó sẽ là thân xác mới của ngài.

Một sự ích kỷ, ghen ghét như một thứ bản năng trỗi dậy trong tim Kimimaro. Cậu nhất định sẽ phanh thây con nhỏ đó ra bằng tuyệt chiêu mới nhất của mình!

"Kimimaro?" Kakuya thấy cậu tiến đến thì mừng rỡ gọi, nhưng nó nhanh chóng nhận được một cái lườm kém thân thiện từ cậu nhóc.

Lạnh, lạnh quá.

"Cậu giận tớ sao?"

Kimimaro mím chặt môi. Mặt cậu xanh lại vì giận, vì ghen tức, nhưng lại không nỡ làm hại đến nó. Sự kìm nén trong cậu dường như muốn bộc phát ngay lúc này, trở thành một vụ vũ bão càn quét chốn ngục tù tối tăm, nhưng một lần nữa, Kimimaro cậu chọn cách im lặng. Liếc nhìn Kakuya một lần cuối, cậu bỏ đi trong im lặng. Sự khinh miệt trong đáy mắt Kimimaro không khác gì một mũi giáo đâm thẳng vào tim Kakuya. Nó thật dễ bị tổn thương làm sao, nhất là khi người duy nhất nó tin tưởng lại bỏ mặc nó. Nó cam chịu, nuốt nước mắt vào trong và im lặng tiếc thương cho số phận đen đủi của mình.

Suốt một tuần sau đó, Kakuya vẫn cô độc một mình trong căn phòng tối. Nó dần đã quen với cái cảnh này. Ngoại trừ việc đôi lúc có người (thường là Kabuto) tới và đưa nó đồ ăn, căn phòng luôn được khoá chặt. Căn phòng trở thành nấm mồ của nó, thật u ám và ảm đạm làm sao.

Ngày đầu tiên nó được ra khỏi căn phòng, đôi chân nó dường như đã không còn đứng vững. Run rẩy, Kakuya vội lê bước trên từng phiến đá dẫn tới phòng thí nghiệm chính của trụ sở. Kabuto đi trước, vẻ mặt hắn vẫn vô cảm, nhưng lại có một chút áy náy. Họ đi qua nhiều căn phòng khác nữa. Kakuya chợt nhận ra rằng nó không phải người duy nhất. Có quá nhiều con người méo mó khác cũng đang ở đây. Họ vùng vẫy, họ kêu gào thảm khốc. Tim nó bỗng chốc lại nhói đau. Đó cũng là một cảm giác mới lạ, vì trước giờ tim nó nào đã biết đau?

"Đến rồi." Kabuto thở hắt ra một hơi, tự lẩm bẩm với chính mình chứ không phải đang nói với con bé. Kakuya ngẩng đầu lên. Trước mắt nó là một cánh cửa sắt nặng trịch với hoa văn của những con rắn. Thật hợp với phong cách quái đản của chủ nhân nơi này.

Cạch.

Cánh cửa hé mở, nó có thể nhìn thấy một góc phòng tối om khác đang đón chờ nó. Bên trên là một chiếc giường bệnh, với đủ loại ống nghiệm, dây dợ và mũi tiêm chất thành đống trên chiếc bàn sắt bên cạnh. Đôi đồng tử mở to vì sợ, nó ngửi thấy mùi nguy hiểm. Tim nó đập loạn xạ, phản ứng đầu tiên của Kakuya là lập tức xoay người lại và bồi cho Kabuto một cú đau điếng.

"...!"

Bất ngờ bởi hành động bồng bột của Kakuya, hắn không kịp trở tay nên đã lãnh trọn cú đá. Kabuto ôm bụng ngồi sụp xuống, rên rỉ đau đớn nhìn với theo con nhóc đang hoảng loạn tột độ.

Kakuya chạy nhanh như chưa từng được chạy. Chân nó vẫn còn chưa kịp thích ứng với việc đi đứng nên tốc độ đã giảm đáng kể. Nhưng kể cả như vậy, con bé vẫn không cho phép mình bỏ cuộc. Dưới dãy hành lang dài đằng đẵng với ánh sáng màu cam le lắt, Kakuya cố gắng dùng trí nhớ của nó để tìm ra lối thoát sớm nhất có thể. Trụ sở của Orochimaru rất rắc rối. Vô số phòng, vô số ngã rẽ, vô số hành lang. Nếu nó có thể thoát khỏi đây chỉ trong vài phút, chắc chắn nó sẽ tự cảm phục mình lắm.

"Khụ! Khụ!"

Nó chợt bật ho rũ rượi. Cơ thể con bé rung lên, bờ vai gầy nhợt nhạt ướt đẫm mồ hôi. Nó nhìn xuống tay mình. Có vài đốm máu nổi bật trên bàn tay nõn nà trắng muốt, thật trớ trêu thay. Hẳn đây là lý do họ tiêm thứ thuốc kia vào người nó. Thứ thuốc ấy làm nó yếu dần đi và không thể chống cự. Chỉ là Kabuto không ngờ với thứ thuốc đã được tiêm vào ngừoi, con bé vẫn có thể phản kháng, thậm chí còn làm hắn đau điếng đến thế này.

Orochimaru khi biết về sự việc này đã cực kỳ tức giận. Mặt hắn méo mó biến dạng, nhăn nhúm lại và toả ra sát khí hằm hằm khiến cho bất cứ kẻ nhát gan nào cũng phải sợ sệt.

"Kimimaro, ngươi đi tìm bắt nó về đây ngay cho ta!"

Vậy là Kabuto biết hắn đã tạm thời mất đi sự tín nhiệm của chủ nhân mình.

Hắn không hề muốn cãi lại chủ nhân. Sự thực thì hắn vẫn luôn trung thành với Orochimaru như thế từ khi đã đến đây, và ý nghĩ đó vẫn chẳng hề thay đổi. Chỉ là đây là lần đầu tiên hắn thấy Orochimaru đánh mất tự chủ như vậy. Chủ nhân hắn trở nên thiếu kiên nhẫn. Thay vì sử dụng những cơ thể tạm bợ và đợi cho đến khi Kakuya lớn, Orochimaru lại muốn có nó luôn ngay bây giờ. Hắn không rõ chủ nhân nghĩ gì. Chẳng lẽ Orochimaru đang sợ rằng con bé lớn lên sẽ phản kháng lại hắn sao? Hay hắn đang nóng lòng muốn sử dụng thứ sức mạnh tuyệt vời ấy đến mức mất tự chủ?

Thực sự thì sức mạnh của Kakuya nghe qua thì đơn giản, nhưng nếu dùng đúng cách, nó có thể trở thành một huyền thoại shinobi đúng nghĩa.

Một người sử dụng tất cả các loại nguyên tố đã là một kỳ tích rồi, nhưng nó còn có thể kết hợp chúng tuỳ thích mà không cần đến thứ gọi là huyết kế giới hạn. Ví như Hashirama, Hokage đệ nhất, người luôn dùng mộc độn được tạo nên bởi thuỷ thuật và thổ thuật và cũng là người duy nhất dùng được chiêu này. Tuy shinobi có thể dùng hai thuật đó thì không thiếu (thuỷ và thổ thuật), nhưng để kết hợp chúng lại thì nhất định phải có một yếu tố khác.

Đúng vậy, đó chính là lý do huyết kế giới hạn được sinh ra.

Haku của làng sương mù, ...., etc. Họ đều là những shinobi nổi tiếng với huyết kế giới hạn.

Orochimaru và hắn, suốt ròng rã hai năm trời đã tìm đủ mọi cách để có thể có được sức mạnh ấy. Dùng mẫu ADN mà chúng kiếm được từ Hashirama, bọn chúng đã thử nghiệm lên biết bao đứa trẻ.

Trong đó, có một đứa trẻ đầu tiên đã thành công: ... Yamato.

Orochimaru mừng rỡ khôn xiết. Cứ tưởng hắn sẽ có được mộc độn, nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại để xổng mất Yamato vào tay bọn làng Lá.

Một lần nữa, hắn điên cuồng tiếp tục tìm ra con chuột bạch hoàn hảo cho mục tiêu sắp tới của mình.

Những đứa trẻ đáng thương. Lớn có, bé có, trẻ sơ sinh cũng có. Xác chúng chất đống thành một tổ hợp tanh tưởi, họ hoả thiêu chúng và quên bẵng, xoá mọi sự tồn tại của những đứa trẻ ấy một cách tàn nhẫn.

Orochimaru thì chẳng quan tâm đến cái thứ gọi là tình người. Hắn ta vẫn dày công tìm kiếm trong vô vọng, cho tới một ngày, hắn vô tình nghe được một tin đồn khi đi ngang qua một ngôi làng nhỏ gần làng Lá.

Một đứa trẻ kỳ diệu ư? Hắn nhướng mày suy nghĩ. Hẳn là một tin đồn hão nào đó thôi.

Đứa trẻ đó có thể sử dụng tất cả các loại nguyên tố? Hừm, hắn có nên đến xem thử?

Orochimaru đã dành cả một ngày để lục soát cả ngôi làng. Hắn hỏi thăm mọi người về tin đồn đó, và hỏi liệu họ có biết đứa trẻ hiện đang ở đâu.

Không ai biết cả, dù họ đều biết về đứa bé. Cho tới lúc hắn tìm được một tiệm trà nho nhỏ. Chủ tiệm có vẻ là một người phụ nữ đã già. Những nếp nhăn trên mặt bà vẫn không sao xoá hết được sự thông thái và nhanh nhẹn ẩn sâu trong con mắt lão luyện ấy.

"Ngươi đang tìm kiếm thứ gì đó." Bà phán một câu khi đang ướp một túi trà thảo mộc. Chỉ cần nhìn qua Orochimaru một lần, với bộ dạng gấp gáp không giống người đi thưởng trà của hắn, bà đã biết hắn muốn gì.

"Nhiều người thử rồi. Vô vọng thôi." Bà lão chép miệng, đoạn đẩy tách trà nóng hổi nghi ngút khói tới chỗ Orochimaru. Hắn ngập ngừng, song vẫn nhận lấy tách trà nóng rẫy, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

"Ái chà, đúng là bộ dạng ngưoi không phải người biết thưởng trà. Quá gấp gáp."

"Bà lão, bà có biết gì về tin đồn đang rộ lên gần đây? Về đứa trẻ kỳ diệu? Và ban nãy bà nói nhiều người đã thử rồi, ý bà là gì?"

Bà lão mỉm cười, trong khi sắc mặt hắn trắng bệch lại và căng cứng như dây đàn. Một tên như hắn lại phải hạ thấp mình trước một bà lão tầm thường, ấy thế mà không hiểu sao hắn cứ có cảm giác dè chừng trước gương mặt nhăn nheo của lão ấy.

"Ha, quả nhiên là ngươi cũng muốn tìm được đứa trẻ. Nó quả là thần kỳ nhỉ, một đứa trẻ sinh ra đã được nhiều người quan tâm tới vậy."

"Còn những ai ngoài tôi? Ý bà là gì?"

"Nhiều lắm, chàng trai ạ. Lũ shinobi làng Lá cũng đã tới đây đấy."

Orochimaru bất giác nghiến răng. Lại là bọn chúng. Lúc nào hắn cũng bị bọn chúng cuỗm tay trên, hắn giờ đã chịu đủ rồi. Tại sao ông già đó cứ luôn muốn cản trở kế hoạch của hắn chứ?

"Bình tĩnh đi, bọn họ đã thử tìm nhưng vẫn không tìm được."

Cơ mặt Orochimaru giờ đây mới giãn ra đôi chút, nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bà lão này biết con bé ở đâu, hẳn là vậy.

"Đừng úp úp mở mở nữa." Orochimaru mất kiên nhẫn mà đặt tách trà xuống bàn 'kịch' một tiếng, khiến cho những thứ chất lỏng óng ánh nóng rẫy chảy tràn xuống kẽ tay trắng bệch. "Tôi cần tìm con bé đó, và bà phải giúp tôi."

"Tại sao ta lại phải, hỡi Orochimaru yêu quý, phản nhẫn đã bị đuổi khỏi làng Lá mấy năm gần đây?"

Hắn cảm thấy cặp mắt diều hâu quắc lại nhìn mình thật khó thở, nhưng hắn là ai kia chứ? Orochimaru không bao giờ có thể để người khác lép vế mình, dù là về bất kỳ phương diện nào.

"Đừng vòng vo nữa, không thì ta sẽ bóp cổ bà lại và tống cho lũ rắn ăn sống đấy." Orochimaru gầm gừ. Đôi mắt vàng chói sáng, chòng chọc săm soi bà lão đối diện.

"Bình tĩnh nào, ngươi cần ta để tra ra vị trí của con nhóc mà?"

"Thế thì nói cho ta. Ngay bây giờ."

Bà lão chậm rãi mở một túi trà thảo mộc, bưng khay nước nóng lên phía trước mặt.

"Ta sẽ nói cho ngươi, với một điều kiện."

Bà ta nhoẻn miệng cười.

"Hãy gia nhập Akatsuki sau khi xong việc."

***

Bò chăm chỉ quá há há, các bác vote đi nèo:)))))))

Tôi sẽ lặn mất 2 ngày đi máy bay, vậy nên chúc các bác đọc truyện vui vẻ❤️✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com