Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

college au [2]


- Này Dreammmmmmm
Sapnap lay lay anh bạn của mình một chút nhưng có vẻ Dream vẫn không chịu thức dậy. Cậu ta đã ngủ gật trong lớp học và thật may mắn khi họ ngồi ở nơi khá khó để có thể bị nhìn thấy. Nhưng vấn đề không phải ở việc cậu ta ngủ quên, tất nhiên Sapnap và George sẽ để cho Dream ngủ nếu cậu ngủ với một tư thế bình thường. Đó cũng không phải là vấn đề là tư thế, không hẳn.
Mà là vì Dream đang ngồi cạnh "The Blade" nổi tiếng và cậu ta ngủ như một con heo. Sapnap vẫn tự hỏi tại sao đến giờ Techno vẫn chưa cảm thấy khó chịu và vẫn ngồi yên đó cho Dream ngủ. Trông cậu ta ngủ ngon lắm, chắc có lẽ vậy. Sao cũng được, Sapnap và George cần nghe giảng và cả hai cũng chẳng quan tâm nữa. Hai người quay đầu lại và tiếp tục ghi chép vào vở.
Trong khi đó. Có lẽ không ai nhận ra cái khuôn mặt không cảm xúc thường ngày của Techno đã được thay bằng một vài nếp đỏ nhỏ trên má và một nụ cười nhẹ trên môi.

Đã hết giờ học và Dream vẫn chưa chịu dậy.
Sapnap và George cần phải chạy ra ngoài lấy một vài dụng cụ cho giáo sư của họ nên cũng chẳng quan tâm cậu bạn Dream của mình lắm.

Dream tỉnh dậy ngay sau đó, anh nghĩ mình chỉ chợp mắt một chút. Nhưng hình như là sai rồi. Anh lại bỏ lỡ một buổi học nữa nhờ việc thức khuya làm thêm này. Dream xoay người qua, anh cũng hơi lười, nếu muốn nói thật. Cái mùa đông lạnh cứng này đúng là làm con người ta lười biếng đi thấy rõ nhỉ? Hay chắc có mình Dream là như vậy?
- Dream.
Dream nghe thấy tên mình trong một giọng nói khàn đặc quen thuộc, không đâu xa, ở ngay ghế ngồi bên cạnh. Anh liền quay mặt lại và bắt gặp Technoblade?? Dream chẳng nhớ là bản thân anh đã làm gì đắc tội với The Blade cả. Tại sao hắn lại ở đây ám sát anh vậy?
- Ờ ừ... có gì sao?
- Bữa tiệc cuối năm tổ chức vào chủ nhật. Sapnap và George bảo tôi nhắn lại.
Techno nói xong rồi vác ba lô đi mất, để lại một mình Dream vẫn còn hoang mang. Hôm nay The Blade rảnh rỗi đến vậy sao?
Nói về bữa tiệc, Dream không chắc là anh sẽ đi được. Hôm đó là ngày anh phải đi làm thêm, lại nói. Tommy và Tubbo ở nhà một mình sẽ không vui đâu. Đành chịu thôi, những bữa tiệc cũng không phải sở thích của anh. Nó ồn ào và loạn. Nghĩ đến là Dream lại cảm thấy đau đầu.
Anh ngước nhìn xuống cổng trường. Đúng là Technoblade trong những lời đồn là có thật nhỉ? Có cả xe riêng đưa đi đưa về như thế, cả cuộc đời anh không biết phải làm bao nhiêu mới đánh đổi được. Bóng lưng của Techno dường như phản chiếu cái gì đó trong người anh. Một cảm giác ghen tị trào dâng trong lồng ngực chăng? Dream không rõ. Anh cũng không muốn biết.
Chắc chỉ là vô tình lướt qua, cũng không có gì đọng lại.
Như giọt sương trên những chiếc lá nhỏ vào buổi sớm ban mai, nhẹ nhàng và mong manh.

***

Một vài ngày sau, Dream vẫn nhận được khá nhiều thư mời từ các bạn học trong trường. Hầu hết là nữ. Nó chất đầy tủ đồ của anh và cả hộc bàn. Mỗi khi đi làm gì đó một chút là vào lại thấy khá nhiều thư trên bàn. Anh chẳng hiểu vì sao bọn họ lại cố gắng theo đuổi một người như anh cơ chứ? Dream nghĩ là do những lời đồn. Anh từng nghe Sapnap bảo rằng trong trường có từng đồn anh là con nhà giàu.
Đúng nhỉ? Nếu như Dream có một gia đình như thế, có lẽ nó sẽ hợp lí hơn khi nhiều người theo đuổi anh. Nhưng nó đã không xảy ra, vì vậy Dream chỉ có thể đem những bức thư đó về mà ngồi mở ra đọc từng cái để đỡ chán. Còn Techno đấy, chắc không đâu. Vì Dream đã tự mình chứng kiến cảnh hắn lấy toàn bộ số thư bỏ vào thùng rác một cách lạnh lùng. Thế mà vẫn có người bảo đó là ngầu cơ đấy.
Technoblade không phải người thích những nơi ồn ào giống anh và Tubbo chăng?
Dù sao đi nữa, Dream đã quyết định sẽ không đi. Và anh sẽ dành thời gian đi làm thêm hoặc ở nhà với Tommy và Tubbo. Mặc cho những lời khiển trách hay xem thường, anh cũng chẳng phải là người thích tiệc tùng gì cho cam.
Cho đến hôm nay, một ngày trước khi bữa tiệc bắt đầu. Dream vẫn đến trường để lấy một vài tệp tài liệu, tất nhiên trong trường sẽ chẳng có một bóng ma nào mỗi khi thứ bảy bình thường. Nhưng đây là ngày trước khi bữa tiệc bắt đầu, cũng có thể nói là khá nhiều người ở đây để trang trí, phụ giúp dựng sân khấu và cả nhiều thứ khác. Dream không được phân làm việc này vì lí do anh không có thời gian. Anh có chứ, hôm nay có gì để làm đâu? Chỉ ở nhà với hai đứa em trai và làm đề án. Nhưng anh vẫn được miễn. Vì là sinh viên cưng của vài giáo sư nhỉ, nghe khá đáng ghét đấy. Dream đi qua một đám đông, anh không biết vì sao họ lại chen chúc nhau như kiến thế này, anh không muốn hóng chuyện cũng chẳng muốn dính dáng gì nên bây giờ chạy là thượng sách. Nếu như Dream có một tính cách khác, may ra anh mới ở lại chơi với đám này. Nhưng không. Anh phải về nhà với em trai mình.

.

Dream đã về đến nhà, anh vẫn khá bận rộn với bài tập và công việc của mình. Nhưng dành thời gian cho gia đình tốt hơn nhiều. Anh vác cái thân mệt mỏi của mình lên từng bậc đá, vặn tay nắm cửa. Bên trong nhà đèn đang sáng, tất nhiên rồi.
Nhưng.
Điều làm anh bất ngờ không phải là nó.
- TECHNOBLADE?
Đúng vậy. Ở giữa nhà anh là Technoblade nổi tiếng. Đang ngồi cùng với Tommy và Tubbo.
Chắc là Dream điên rồi, đây hẳn chẳng phải là thật. Không thể nào một người như hắn ta lại có thể đến nhà một tên nghèo hèn như này được. Không thể nào.
- Không cần phải ngạc nhiên vậy đâu anh.
Tubbo tình nguyện đứng lên giải thích về sự xuất hiện Technoblade trong nhà họ.

...

- Vậy anh là em trai của Wilbur..?
Sao một hồi nghe lời giải thích của Tubbo, Dream cũng hiểu tại sao Techno lại có mặt ở đây. Đơn giản là vì hôm nay người thầy tên Wilbur của hai đứa nhóc nhà anh bị bệnh khá nặng. Và em trai của Wilbur - Technoblade, đối thủ của anh phải đến và đưa tụi nhỏ về thay cho anh trai mình. Dream cảm thấy lòng tự tôn của anh đang bị vùi sâu dưới đáy đại dương. Nhưng đó không phải là thứ anh nên quan tâm. Bây giờ Dream thật sự rất xấu hổ. Anh cảm thấy như bản thân mình đang dựa dẫm vào Wilbur khá nhiều.
- ...Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?
Dream mở lời. Đấy là điều duy nhất anh có thể làm để cứu vãn cái sự ngượng ngùng kéo dài này.
Và Techno gật đầu.

[Đổi cách gọi từ đây nhé. Dream/cậu - Techno/anh]

- Techno. Tôi xin lỗi...
Techno nghiêng đầu, anh không rõ vì sao Dream lại kéo anh ra tận đây và chỉ để nói một câu xin lỗi đơn giản. Không như suy nghĩ của anh. Ít nhất là thế.
- Về chuyện gì?
Dream nhìn chằm chằm vào Techno với vẻ mặt kinh ngạc, cậu không nghĩ một người như Techno đây lại không hiểu ý trong câu nói vừa nãy.
Không biết cách giao tiếp lắm nhỉ...
- ...vì đã lãng phí thời gian của anh, Techno.
- Là vậy sao?
Techno cười nhẹ, nhìn chằm chằm vào Dream. Anh chẳng biết vì sao mình lại cảm thấy khoảnh khắc này thật đáng quý. Hẳn là vì được ở cùng người mình yêu. Còn phía Dream, chính bản thân cậu cũng mơ hồ như thế. Cậu có nên tự hào khi bản thân là người được thấy nụ cười của The Blade không nhỉ?
Theo như những gì Dream biết, Techno cũng có một nhóm bạn. Nhưng có vẻ thân nhất là Skeppy. Và trùng hợp thay Skeppy lại là người yêu của bạn thân Dream - cậu đầu bánh nướng xốp nào đó tên Bad. Haha...
- Techno.
Dream nhìn vào người bên cạnh mình.
- Nếu được thì xin hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến Wilbur nhé.
Dream cười nhẹ, anh còn biết làm gì nữa ngoài cứu vãn cái không khí này đây? Nói đến, có vẻ như nhà Techno và Wilbur ở khá xa nơi này. Trời cũng tối rồi, theo như anh đoán. Anh không thể để "ân nhân" của mình phải khổ sở như thế.
- Vậy anh có định ở đây đến bữa tiệc ngày mai không? Theo tôi nhớ anh có trong danh sách những người phải chuẩn bị mà nhỉ.
- Được sao?
- Dù gì thì nhìn tụi nhỏ có vẻ khá thích Techno...
Bỗng Dream nghe thấy một tiếng cạch của cánh cửa đằng sau. Cả hai cùng quay lại và thấy Tommy đang đứng ngay cửa.
- Sao vậy?
Đó là giọng nói của Techno.
- Anh qua tán tỉnh anh trai em hả?
Dream nhìn Tommy với vẻ mặt khó hiểu.
- Này nói cái gì đấy?
Techno thì chẳng khá hơn. Quay đầu nhìn ra nơi khác để che giấu cái mặt đỏ đỏ của mình. Vậy là anh sẽ ở lại nhà của Dream đến sáng mai. Đây không có vẻ là một quyết định sáng suốt nhưng Techno cũng chẳng hiểu sao bản thân anh lại thích nó đến thế. Đêm nay hẳn sẽ là một đêm khó ngủ.

...

- Vậy anh định ngủ ở sô pha thật sao?
Dream cất lời, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chen chúc người trên cái sô pha nhỏ bé. Sau cuộc nói chuyện ngoài trời của cả hai, Techno đã vào nhà và chơi cùng với Tubbo, dạy học cho Tommy dù cậu nhóc chẳng hiểu chút gì. Cuối cùng, ăn tối cùng bọn họ. Và bây giờ là chín giờ tối, thời gian Tommy và Tubbo phải đi ngủ để có sức cho ngày mai. Còn Dream, cậu phải làm bài và lên kế hoạch cho ngày mai cũng như tính toán chi tiêu hàng tháng. Không khó. Nhưng cũng không nhanh cho lắm.
Dream nhìn Techno, hy vọng một câu trả lời nào đó đúng với suy nghĩ của cậu. Dream không muốn nợ một ai, cũng như không muốn ai phải chịu thiệt vì bản thân. Nhưng thay vì trả lời, Techno chỉ gật đầu một cái cho có. Hẳn là quá mơ hồ nhỉ? Anh chàng The Blade chẳng giống một người bị ADHD chút nào. Lời đồn đã sai nhỉ? Dream đi lên lầu và lấy một vài thứ xuống nhà, cụ thể là bài tập của cậu cũng như một vài nghiên cứu Dream đang làm gần đây. Dream đặt nó lên cái bàn gần sô pha rồi nhìn lại Techno. Cậu có thể đoán được cái nhìn lạ lẫm của Techno. Chắc chắn rồi.
- Tôi đoán anh cũng không ngủ sớm cho lắm. Nên thay vì ngồi nhàm chán lướt điện thoại thì nói chuyện chung sẽ được hơn đấy?
Dream cười cười, cậu không biết làm sao cho cái không khí ngượng ngạo này biến mất. Chỉ là, người mà Dream thường xem là đối thủ bây giờ lại ngồi trước mặt cậu. Có hơi không quen.

...

- ...Vậy thì tôi làm việc riêng của mình đây..
Dream đỏ cả mặt. Tại sao con người này lại lạnh lùng như thế chứ? Cậu cảm thấy thật xấu hổ khi bị bơ như thế. Một cảm giác không mấy mới mẻ nhưng chẳng bao giờ Dream có thể thân quen với nó. Chắc là Dream chỉ tưởng tượng thôi. Làm thân với một người ở thế giới khác cao xa đến thế. Làm sao mà cậu có thể chứ?
- Cha mẹ của cậu...
Techno cất lời, anh có nhìn thấy một bức ảnh gia đình nhỏ để trên cái bàn. Dòng duy nghĩ của anh đang nhiễu loạn biết bao nhiêu khi chính bản thân lại nói ra những lời như thế. Chẳng khác nào tự hủy.
- .....
- ...Tôi xin lỗi.
..
- Vậy cậu có muốn tham dự bữa tiệc ngày mai không?
Techno cười nhẹ, anh nhìn vào Dream, người đang cặm cụi với cuốn vở ghi chép của mình.
- Tôi không rõ. Anh sẽ tham gia sao? Dù là ở trong nhóm chuẩn bị, nhưng có vẻ anh không hợp với những bữa tiệc cho lắm.
Dream cười trừ, hẳn là Techno đang mời cậu chăng? Dream thừa biết anh chàng Techno này chỉ đang đùa, vậy mà lại làm cảm xúc của người khác lệch hẳn sang nơi đâu đó luôn. Bảo sao thư tình chất đống trong hộc tủ đấy chứ. Một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật sự lại là một tên khá hài hước sao? Nếu câu lạc bộ báo chí mà biết về nó, hẳn là tin của họ sẽ lên trang nhất báo trường.
- Sao cậu biết?
Dream nhìn Techno rồi lắc đầu nhẹ.
- Đoán thôi.
Sau đó, cả hai chẳng còn nói gì thêm. Techno tắt TV để cho Dream có một không gian yên tĩnh mà làm việc. Còn anh, cầm điện thoại lên chơi game có vẻ khá hay.
Sau một vài giờ, Techno đã sẵn sàng để đứng dậy vận động một chút rồi chợp mắt. Nhưng thứ đập vào mắt anh là Dream. Anh quên mất rằng cậu ta vẫn còn làm việc. Nhưng cũng không hẳn, có vẻ là ngủ quên mất rồi. Techno nhìn vào cậu trai đang ngủ với vẻ mặt khó tả. Anh chỉ không biết nên làm thế nào, cũng chẳng hiểu cái cảm xúc và tình cảm của mình đang lạc lõng nơi đâu nữa. Techno buồn chán liếc sang cái bàn kia, nhìn vào quyển sổ của Dream. Đây là điều anh không nên làm cho lắm, nhưng anh vẫn làm. Cuốn sổ vẫn đầy ấp những thứ trên lớp. Vẫn chưa hoàn thành. Nhưng lại ngủ quên rồi? Có phải là Techno nên giúp cậu ta một tí không?
Tại sao lại không nhỉ?
Techno lật quyển sổ ra, cầm lấy cây viết trên bàn và ngồi vào sô pha. Anh vừa viết vừa nhìn người kia một cách mơ hồ. Không phải là Techno dễ dàng làm sai một bài toán nào đó. Anh khá giỏi trong việc này, dù chuyên ngành cũng không liên quan cho lắm. Nhưng ai quan tâm chứ? Gạc qua chuyện đó. Techno cũng nghĩ Dream không thích anh cho lắm, dựa vào những gì anh từng quan sát thấy. Vạy mà bản thân anh lại trông chờ vào một tình yêu nào đó giữa cả hai. Nó sẽ không phải là viễn vông nếu đó là mối tình giữa anh và một fangirl nào khác. Nhưng giữa Technoblade với Dream sao? Không đâu.
Anh như một kẻ si cuồng, chạy theo những bước chân của tình yêu xa vời. Rồi lại tự mình vấp ngã giữa con đường quạnh hiu.
Biết sao được. Tình yêu mà.

...

Hôm nay là ngày tổ chức bữa tiệc cuối năm. Techno dậy từ sáng sớm. Có lẽ là 4 hay 5 giờ gì đó. Khi mặt trời còn e thẹn dưới chân đồi. Anh là một trong những người phụ trách việc cho bữa tiệc này nên dù không muốn đi, vẫn phải đi mà thôi. Techno đi mà không báo trước, anh không muốn làm phiền giấc ngủ của một "thiên thần nhỏ". Lại càng không muốn ai đó vì mình mà phải chịu thiệt thòi. Anh đã vào bếp, làm bữa sáng cho Dream, Tommy và cả Tubbo. Nhưng chính bản thân anh thì không. Cũng chẳng cần lắm, anh không cảm thấy đói.
Anh lê bước chân mình trên con đường đến trường đại học. Trông thì có vẻ như The Blade ngày hôm nay không được khỏe lắm. Cũng khá đúng, chẳng hiểu vì sao cơ thể anh nặng trịch đi, tâm trạng cũng không thể cứu vãn. Hẳn là tưởng tượng mà thôi, rõ ràng Techno vẫn rất khỏe. Chắc vậy?
- Chào buổi sáng, Techno.
Một giọng nói nhè nhẹ lọt vào tai anh. Techno biết đó là ai, thật ra anh biết rất rõ. Vì đây là người cũng có thể gọi là được anh tin tưởng nhất. Philza. Một giáo sư trong trường đại học. Đây là người có tính cách khá đặc biệt. Luôn bình tĩnh và luôn là chỗ dựa vững chắc của mọi người.
- Chào buổi sáng, Phil.
- Việc chuẩn bị sao rồi?
- Khá ổn, nếu nói một cách khiêm tốn.
Philza cười nhẹ.
- Vậy là rất tốt nhỉ?
Techno là một người che giấu và kiềm chế cảm xúc của bản thân khá giỏi. Tuy vậy, anh cũng khó mà không cảm thấy ấm lòng khi ở cạnh Philza.
- Ừ.
Techno cười trừ. Rồi tạm biệt Philza và hướng về phía đám đông trước trường. Theo thường lệ thì bữa tiệc sẽ được tổ chức vào khoảng 6 7 giờ tối. Khá trễ, nhưng cũng chẳng ai quan tâm. Họ thích thì đến, không thích thì thôi.
"Nếu như cậu ở đây. Liệu tâm trạng tôi có như thế này không nhỉ."
Vẻ đẹp nằm trong ánh mắt của kẻ si tình. Nhỉ?

...

Cốc cốc

- DREAMMMMMMMM!!!!!

Tommy và Tubbo nghe thấy một tiếng la hét lớn bên ngoài nhà của cả hai. Đây không phải là một điều gì quá lạ lùng, nói trắng ra, quen thuộc lắm. Tubbo và Dream thở dài, Tommy chạy ra mở cửa. Người la hét bên ngòi đó chẳng ai khác là Sapnap, vẫn lớn miệng như ngày nào. Hôm nay diễn ra bữa tiệc đó. Hẳn là Sapnap qua rủ cậu đi cùng, Dream đang vắt não suy nghĩ xem làm cách nào để từ chối mà không quá bất lịch sự hay làm cậu ta buồn. Nhưng với cái tính cách của Sapnap, có lẽ Dream phải từ chối thẳng thừng thôi.
- Không.
Sapnap ngơ người ra, anh chỉ vừa mới để chân vào nhà mà đã bị người đối diện từ chối một cách lạnh lùng như thế. Cảm thấy hơi ngượng, Sapnap cười trừ và xoa xoa đầu.
- Tớ đã nói gì đâu nào?
Dream nghe thấy liền đưa hai tay chéo ngang mặt như hình chữ X và lại nói tiếp. Lần này Tubbo cũng bắt chước theo cậu, cả hai anh em cùng từ chối trước sự ngỡ ngàng của Sapnap. Còn Tommy, nhóc ấy kéo kéo tay áo của Sapnap và ngẩng đầu lên, hỏi.
- Vậy em đi được hông?
- Tất nhiên là không.
Dream nhìn Tommy và nói thẳng, cậu không thể để một đứa nhóc má búng ra sữa như thế này đi tới một nơi nguy hiểm. Đúng vậy, trong tâm trí của Dream, trường đại học là nơi nguy hiểm. Nếu loại trừ những người hiền lành và chính trực, Dream ghét cay ghét đắng những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Và các bữa tiệc là một nơi loạn chẳng khác nào những hộp đêm dã thú của tụi nghiện rượu. Đó là lí do vì sao Dream chẳng bao giờ tham gia một hoạt động nào của trường.
Trừ khi bị bắt đi.
- Vậy anh phải đi với Sapnap!
Tommy có hơi ích kỷ, nếu phải nói ra. Nhưng Dream thành thật là rất hiểu cho tâm trạng của tụi nhỏ. Tommy và Tubbo muốn cậu đi chơi thoải mái mà không lo công việc hay những đề án ở trường. Cả hai đứa đều có chỗ ích kỷ của riêng, nhưng cái ích kỷ đó đã bị hao mòn từ khi Dream trở nên ngày càng bận rộn và mệt mỏi. Có lẽ hai nhóc thương cậu. Tất nhiên rồi. Ai bảo họ là anh em cơ chứ?
Nhưng cái gì đã quyết cũng phải đi đến cùng. Hẳn là cả hai cũng chẳng vui gì nếu Dream đi chơi mà bỏ mặc tụi nhỏ.
- Thật ra tớ đến không phải rủ cậu đến lễ hội. Tớ có muốn đến đó đâu...
Sapnap cười trừ, không khí chung quanh có hơi nặng nề. Nhưng lí do ban đầu anh đến đây không phải rủ bạn mình đi đến nơi phức tạp đó.
- ...Vậy cậu đến đây làm gì?
- Ờ thì... hôm nay Bad có rủ tớ, George và cậu cùng Tommy, Tubbo đến nhà cậu ấy ăn bánh nướng xốp.
- ...
Tommy và Tubbo thay đổi vẻ mặt ngay khi nghe rằng sẽ được qua nhà Bad chơi. Cái bộ mặt hớn hở đó, làm sao Dream có thể từ chối. Vả lại, cậu cũng thích bánh của Bad.
- Đi luôn anh ơi!
Là giọng của Tommy.

Dream cười trừ, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang có hơi lạnh.
Sắp đến giáng sinh chưa nhỉ?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com