the cape
Không biết cái áo choàng của anh chàng Technoblade đó thế nào. Có ấm áp hay thoải mái gì hay không? Dream chẳng biết, cậu cũng muốn biết. Nhưng hầu như chẳng khi nào anh ta ra ngoài với một bộ quần áo mà thiếu cái áo choàng đó cả. Nó như một đồ vật thân thiết với Techno và sẽ mãi ở bên anh ta. Nhất là vào những ngày đông như thế này.
Nhưng đôi khi những điều hiếm hoi nhất cũng có thể thành sự thật.
- Đi đâu đấy hả? Không quên thứ gì chứ?
Dream có thể nhìn thấy cái luồng khí lạnh xuất hiện mỗi khi anh nói một điều gì đó. Chỗ ở của Technoblade lạnh. Rất lạnh. Và Dream lại chẳng có gì để sưởi ấm, nhưng cậu không để ai đó biết được chuyện này. Ai lại ngờ rằng một người được gọi là ác quỷ, người yêu của sự hỗn loạn gì đó như Dream đây lại yếu ớt trước mùa đông như một con gấu nhỏ? Không có đâu.
- Có vẻ như ai đó đã xâm phạm vào lãnh thổ của "chúng ta". Tôi không muốn làm bẩn cái áo choàng cho những cuộc chiến nhảm nhí này.
Techno nhún vai, ngón tay chỉ về phía cửa sổ và Dream nhìn ra một chút. Đúng là có một vài dấu chân còn sót lại trong tuyết, thậm chí Philza còn để một cái bảng ở đó như bảng thông báo. Có vẻ như Technoblade có một người cha tuyệt vời, ông ấy đã ủng hộ anh ta khi anh muốn cho nổ tung toàn bộ L'Manberg. Dù Wilbur và Tommy cũng là con trai của ông. Dream lắc đầu rồi lại quay vào, cậu không muốn phí sức cho mấy vụ này lắm nên chắc là sẽ ở trong nhà vậy.
- Vậy mà ngày hôm qua anh đem theo nó sao?
- Tôi thích choàng nó cho những trận chiến thật sự.
Vậy trận chiến ngày hôm qua là một trận chiến khá tuyệt vời nhỉ?
- Mong là họ sẽ hạ được anh.
Dream nói, kèm theo một nụ cười.
- Chắc vậy.
Techno cuối cùng đeo mặt nạ của anh lên rồi ra khỏi phòng, không quên đem theo một vài cái đầu skeleton và cát linh hồn để tạo một vài con wither. Có vẻ như anh chàng đây vẫn chưa hồi phục hẳn từ hôm qua mà vẫn thích đi đánh nhau.
Máu dành cho Thần Huyết.
- Mong vậy.
Bây giờ, chủ nhân của ngôi nhà này đã đi. Có lẽ Dream cũng nên ngủ một giấc thật dài bù cho trận chiến ngày hôm qua. Đã 3 4 ngày rồi Dream chưa ngủ, thậm chí là một khoảng thời gian rảnh rỗi cũng chẳng có thì đi ngủ làm sao đây? Dù nói vậy, cậu vẫn chưa buồn ngủ một chút nào, chắc do thời tiết lạnh quá. Dream lăn qua lăn lại một hồi trên cái giường của Techno. Cởi bỏ cái mặt nạ vướng víu rồi nhìn vào chiếc áo choàng được gấp gọn gàng ở một góc giường. Dream cứ nhìn rồi nhìn nó mãi cho đến khi bản thân cậu bất giác chìa tay ra. Có lẽ chỉ là một chút thôi chẳng sao đâu, cậu có thể gấp nó lại và trả lại chỗ cũ trước khi Techno đi "săn người" trở về.
Dream cứ nghĩ thứ mình chạm vào sẽ là một cái áo choàng bình thường và lạnh lẽo nhưng ai lại ngờ được rằng nó ấm áp và còn mềm mại biết bao nhiêu. Đúng là cậu đã nghĩ sai, nhưng chẳng phải Techno đã dùng nó rất lâu sao? Nó cũng dính máu và bụi bẩn rất nhiều. Cơ mà thứ cậu đang cầm lại sạch sẽ và tươi mới lắm. Cứ như Techno đã giặt nó hằng ngày và rất nâng niu nó vậy. Thật sao? Dream không tin lắm. Cậu cầm lấy cái cái thứ ấm áp mềm mại một hồi lâu, sau đó trầm mặc.
Nghĩ làm sao mà cậu lại choàng nó lên người như Technoblade thường làm. Ôi thật là một hành động đáng ngượng làm sao, nhưng chính Dream cũng chẳng biết cậu đang làm trò quái quỷ gì nữa. Nó chỉ đơn giản là đem lại cảm giác ấm áp, thoải mái cho cậu. Bảo sao anh chàng Technoblade lại thích nó đến thế. Dream cười thầm, nhìn chính mình trong gương rồi lại tự đỏ mặt. Chẳng hiểu sao trong đầu cậu khi đó là cảnh Techno ôm cậu vào lòng, thật nhẹ nhàng và trìu mến chẳng hạn? Trong phút chốc Dream lại tiếp tục lúng túng và hoang mang cực độ khi đối mặt với những suy nghĩ kì lạ cứ tuôn ra trong đầu. Có lẽ cậu bệnh rồi.
Bên ngoài đang rất lạnh, dù ở trong căn phòng không mở một cánh cửa hay một cái cửa sổ nào Dream cũng cảm thấy lạnh. Có lẽ là vì cậu không quen với thời tiết ở nơi này. Hoặc có lẽ trái tim cậu chẳng còn nơi cho sự dịu nhẹ và chói lòa của ánh nắng ban mai. Dream ích kỷ và thẳng thắn, nhưng đôi khi một con quỷ cũng có những cảm xúc như người thường. Đau và đau. Dường như đã lâu lắm rồi cậu chưa được một cái ôm từ ai đó. Hoặc từ trước đến nay chưa ai trao cho cậu một thứ gì gọi là "ôm" cả. Dream không xứng đáng cho cái đó, càng không ai gan dạ đến nỗi kết thân với một con quỷ. Những giọt nước mắt cứ vậy mà lăn dài trên khuôn mặt của cậu trai dù khuôn mặt chẳng có một chút cảm xúc ngả nghiêng nào. Dream cảm thấy thật may mắn khi hiện giờ chỉ có cậu và Techno ở đây, nếu không, có thể Philza cũng sẽ cười thẳng vào mặt tên ngốc này mất thôi.
Dream lau những giọt nước mắt trên má rồi mệt mỏi mà gục xuống ngủ. Trong đầu cậu vẫn cứ khăng khăng sẽ dậy trước khi Technoblade về nhà. Nhưng thành thật thì, ai biết được nhỉ?
____________________________________
Techno đã chú ý đến cái sự mệt mỏi từ người kia từ lâu. Vì anh châm chọc và cà khịa Dream là vô gia cư từ lần này đến lần khác nên cậu trai quyết định ở cùng anh vài ngày rồi sẽ cho anh thấy một ngôi nhà thật to lớn và đẹp nhất server. Techno thừa biết đó là một câu nói dối và Dream cũng chẳng có nhà, hoặc cậu ta "đã từng" có một ngôi nhà. Nhưng dù vậy anh vẫn để tên tóc vàng đó ở lại. Chẳng vì sao cả, chỉ là anh muốn cảm nhận cuộc sống khi có ai đó ở bên hằng ngày mà thôi. Nhỉ?
- Có vẻ như ai đó đã xâm phạm đến nơi của chúng ta. Tôi không muốn làm bẩn cái áo choàng cho những trận chiến nhảm nhí.
Đến nơi ở của "chúng ta". Tại sao Techno lại nói như thể Dream là người nhà anh vậy nhỉ? Anh đáng lẽ phải nói bằng một cái gì đó khác thay vì như thế. Lời vừa mới nói ra anh đã cảm thấy có gì đó chạy dọc đầu và làm mặt anh đỏ lên thấy rõ. Dù vậy, Techno đã quay đầu lại cùng lúc để che đậy những gì đang diễn ra trên mặt.
Một lúc sau, cả hai kết thúc cuộc trò chuyện và Techno cầm vũ khí ra khỏi nhà cho cuộc chiến nhảm nhí này. Tất nhiên anh đủ tỉnh táo để không triệu hồi wither thừa thãi gần sân nhà anh cũng như gần nhà Philza hay cổng địa ngục. Và dù là đem theo, Techno không chắc anh sẽ cần dùng. Anh băng qua rừng cây, đi qua từng lớp tuyết dày đến một ngôi làng bỏ hoang. Techno tự hỏi có phải đã có ai đó đến để gây sự với họ không? Khi tìm từ nãy đến giờ cũng được 1 tiếng rồi mà chẳng thấy gì ngoài tuyết cả. Anh thở dài rồi quay trở về, nếu như trên đường có thấy ai đó, Techno sẽ giết họ ngay lập tức. Tại sao anh lại lãng phí thời gian cho mấy thứ nhảm nhí này thay vì ở nhà với Dream?
GÌ CƠ???
Thay vì ở nhà với Dream?? Đó là một phép so sánh và Techno thật sự đang đau đầu vì những suy nghĩ cứ hiện lên đầy trong não này. Chật chội lắm rồi làm ơn đừng có nghĩ bậy nữa. Techno dừng lại, tự đập đầu mình với cái cán rìu và tiếp tục đi về. Có thể chỉ là anh đang không được tỉnh táo mà thôi, anh tin rằng đó chỉ là anh đang quá mệt mỏi mà thôi. Chắc chắn là vậy, một trăm phần trăm là vậy.
Nói gì thì nói, đúng là khi bỏ cái áo choàng ở nhà anh cũng có phần hơi không nỡ. Anh đã thấy cái ánh mắt không quan tâm của Dream nên nó không sao, nhưng vấn đề là anh cảm thấy có phần thiếu thiếu. Chắc chỉ là lâu rồi Techno mới bỏ nó ở nhà mà đi ra ngoài. Lại nói, anh có chú ý đến cái sự mệt mỏi của Dream khi ở cùng cậu ta, anh biết từ vài ngày trước cho đến nay Dream chưa ngủ lần nào cả. Techno chẳng biết làm cách nào để cậu trai đi ngủ dưỡng sức, anh cũng chẳng quan tâm, nhưng cái ý nghĩ về những kế hoạch để bắt ép Dream đi ngủ cứ hiện trong đầu anh. Techno có hơi ngờ vực có khi nào anh đang quan tâm đến Dream hay không? Anh và cậu ta được gọi là kẻ thù số một, nhưng dường như bản thân anh chẳng có gì ra vẻ như kẻ thù cả. Sao cũng được, trên đường đi anh sẽ giết vài con thú và nhặt một vài cục tuyết để sẵn sàng ném vào mặt Dream khi về đến nhà. Thường thì bên cạnh bước chân anh sẽ có một bóng người khác theo sau, nhưng hôm nay lại không. Đường về nhà bỗng chốc thu hẹp lại như chỉ là một cây cầu sơ sài, mà cái cảm giác này có lẽ đến từ sự thiếu vắng mà anh chưa thể quen được. Chẳng hiểu sao trong lòng Techno tưởng như đang rạo rực mong chờ một điều gì đó, chắc là anh chỉ đang mệt mỏi. Hoặc chắc là anh vẫn còn não nề về trận chiến hôm qua. Chắc hẳn là vậy.. Nhỉ?
Những ngày đông lạnh như hôm nay, thật khó giữ lòng để mà không nghĩ đến một cái ôm ấm áp hay một cái lò sưởi. Anh thích ôm hơn. Nó làm anh háo hức, nao núng và mong chờ một thứ gì đó. Rất ít người từng trao cho Techno một cái ôm hay gì đó tương tự vậy. Vì đơn giản là họ sợ, họ sợ anh và sợ cả những gì liên quan đến anh. Tuy nhiên sâu trong trái tim Techno vẫn luôn có ý nghĩ về một cái ôm từ cậu trai tóc vàng đang ở nhà mình. Chắc là vì thời gian sống chung và tiếp xúc làm anh thấy thiếu hơi người hơn nên mới nghĩ như vậy. Techno cảm thấy anh không nên, không cần và không thiết phải tưởng tượng cái viễn cảnh đó như thế nào. Những gì anh biết là nó sẽ rất ấm áp.
Techno cuối cùng cũng về đến sân nhà. Anh không thấy Phil nên chắc ông ấy lại đi đâu chơi rồi, với Ranboo chẳng hạn? Và cũng chẳng thấy bóng người nào ở quanh đây cả, hẳn là Dream vẫn còn ở trong phòng và nằm dài ra giường nhỉ? Đó là những gì anh đoán, và có vẻ đúng đấy, khi anh nhìn thoáng qua cánh cửa chỉ thấy bóng người trên chiếc giường to lớn. Anh loay hoay cất gọn đống đồ vừa mới tìm được và cả những thứ lặt vặt anh đem theo để đối phó với bọn quấy rối kia. Techno phủi phủi đầu cho những bông tuyết nhỏ vơi đi, anh không biết từ khi nào tuyết đã lẫn vào đầu anh đấy.
- Xin lỗi, tôi đi q-
Đập thẳng vào mắt anh là cảnh chiếc giường với một người nằm trên đó, chắc chắn là Dream rồi. Nhưng còn một thứ khác đặc biệt làm anh ấn tượng hơn là Dream đang ngủ trong khi chiếc mặt nạ quăng vào một góc và với cái áo choàng của anh trên người. Nhìn cậu ngủ có vẻ ngon lắm, khi mà anh đã lỡ tay đẩy cửa khá lớn nhưng Dream vẫn không giật mình. Hẳn là do cơn buồn ngủ từ vài ngày trước đem lại nhỉ? Techno không quan tâm lắm, thứ anh muốn ngay bây giờ chỉ là lao thẳng vào người này và ôm lấy cậu. Cái não anh bây giờ chỉ toàn những câu hỏi dài dòng và khó nói, Techno không biết vì sao Dream lại lấy áo choàng của anh khi cậu ta từng nói là không quan tâm, Techno không hiểu vì sao người trước mặt mình lại đẹp đến như thế, Techno không hiểu vì sao anh cứ đắm say trong cái cảnh này mãi không rời. Anh nhẹ nhàng cởi bỏ một vài thứ cồng kềnh trên người rồi đi đến bên Dream, ngồi lên giường và cứ nhìn vào cậu trai. Techno cứ như bị mê hoặc, anh chẳng buồn suy nghĩ nữa, ngược lại anh thích hành động hơn. Techno có thể thấy những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi của Dream, tự hỏi tại sao cậu lại khóc, tự hỏi tại sao cậu lại muốn khóc. Một hồi sau, anh dùng tay lau đi những giọt lệ đó rồi cười thầm. Techno không thích người khác đụng đến thứ thuộc về mình và đặc biệt anh thề sẽ giết bất cứ ai động đến áo choàng của anh. Nhưng với Dream thì anh không thể, Techno yếu mềm trước Dream và hơn nữa còn thích cách cậu ta bấu chặt vào cái áo choàng của anh như không muốn ai cướp lấy. Techno có thể nói anh đang cảm thấy hạnh phúc thế nào, càng có thể diễn tả bây giờ trái tim anh đang đập loạn như thế nào. Cảm giác như đây quả là vinh dự khi được nhìn thấy Dream như thế này.
Techno thật sự muốn ôm lấy Dream.
Và anh đã làm điều đó. Anh thay một bộ đồ khác với cái áo len ấm áp, anh chỉ lặng lẽ ngả lưng lên giường và lại nhìn về Dream - người đấy ngủ một cách không phòng bị. Cảm tưởng như ai cũng có thể tấn công cậu ấy ngay bây giờ. Nhưng Techno thì không, anh muốn chiếm lấy Dream nhiều hơn hạ gục cậu ta. Anh lại xoa xoa mái tóc vàng mượt của Dream một chút và luồng tay qua người cậu. Hơi ấm cứ thế mà chạy qua chạy lại quanh cơ thể hai người. Điều đặc biệt là Dream không nhận ra có ai đó đang ôm mình, cậu chỉ quay đầu và rên rỉ một tiếng rồi xem Techno như gấu ôm.
Anh thích điều đó, nếu phải thành thật.
Techno không hiểu vì sao Dream lại ôm ấy áo choàng của anh như thế nhưng anh không quan tâm, anh không bận tâm. Trên thực tế, Technoblade muốn nhiều hơn thế. Có lẽ anh muốn được nhìn thấy Dream nhiều hơn.
- Mhm... Techno...?
Techno có hơi giật mình khi thấy Dream dần dần tỉnh dậy. Anh vội bỏ cậu ra và chỉnh lại quần áo nhưng chẳng kịp nữa chăng?
- ....Tôi vừa về.
Dream hình như vẫn còn hơi ngơ ngơ nhưng sau khi nghe tiếng nói của Techno cậu liền giật mình và nắm lấy cái áo choàng, tháo nó ra khỏi người rồi lại nhìn lên người trước mặt, cười cười chuộc lỗi. Techno không nói gì, anh chỉ nghiêng người một lúc rồi thở ra một hơi thật dài.
- Hôm nay trời lạnh thật nhỉ?
- Techno... Tôi xin lỗi..
- Sao cậu không xin lỗi bằng một cách khác đi Dream?
- G-Gì c-
Techno chẳng đợi cho đến khi Dream nói hết câu đã quay mặt lại, tiến bước đến gần cậu và đè cậu xuống giường như cách mà anh vẫn làm với kẻ thù, chỉ là lần này khác một chút.
Dream có hơi hoảng loạn, cậu vùng vẫy hết sức và chẳng nói ra lời nào tiếp theo. Chỉ đành nhìn thẳng vào khuôn mặt của Techno. Cậu nhận ra cái ánh mắt hồng ngọc anh đó, cái cử chỉ và nụ cười trên mặt Techno. Nó thật đáng sợ và đôi khi lại có phần dịu dàng, Dream không biết nữa, chỉ là tim cậu đang đập rất nhanh, như vừa thoát chết hay gì đó, Dream không rõ.
Techno dùng một ánh mắt trìu mến để nhìn Dream, anh có thể tự biết được tim mình đang đập mạnh như thế nào. Anh cũng biết cậu trai tóc vàng này đang cảm thấy thế nào. Khóe miệng Techno cong lại thành một nụ cười nhẹ, anh ép sát vào người Dream, đặt lên môi cậu ta một nụ hôn, dịu dàng như bao cặp tình nhân khác. Bỗng chốc, cả căn phòng như vừa được sưởi ấm, hơi ấm từ anh và cả Dream.
- Trông em đẹp như thế này.
- ????
- Chỉ cần... cứ như thế này trong một giây.
...
- ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com