VIII - Đom Đóm
Đất nước ấy mà, đi đâu chẳng thế. Đâu đâu cũng bắt gặp những đôi mắt như gói ghém cả một trời thương. Người ta nhớ trong ngày nắng về. Người ta dỗi cái nghèo và đồng tiền bạc bẽo. Dỗi cả những cái xa cách vô hình.
- Anh ghét cậu Thảo.
Thương đi trước, hai đứa nhỏ vì đi thật chậm mà đã cách xa anh một khoảng. Thương quay phắt đi tỏ ra ghét bỏ. Ấy là phải đi cùng, đi chung một hàng. Ai lại để mình bị bỏ lại. Trông đứa em của anh có giống một con chó chạy theo chủ không?
- Cậu ơi cậu - Phương nói nhỏ - Hay mình trốn luôn đi.
Hắn ta nhìn bạn nhỏ, Phương càng quyết chí hơn:
- Ai đời lại bị đánh triền miên như thế.
Bước chân đã có phần do dự, chỉ thấy Phương húi hoáy dúi vào tay áo hắn.
- Thế có đi không?
- Không.
Không phải hắn đáp, mà là người lớn đi phía trước trả lời. Đáng thương thay, anh ta dừng lại, cố ý chờ hai đứa nhỏ đi sát lại gần. Cúi người nhìn nhóc Phương đang cau có. Anh Thương phì cười.
- Thì ra bản tính thật của Cao Thanh Phương là như thế à?
Nó lặng đi trong ngần tiếng vang, còn gì đâu mà đáp lại nữa. Nếu có hỏi vì sao hai đứa nhóc này lại đi theo anh, thì có lẽ phải từ đêm hôm kia. Cái ngày anh Thương về, đêm tối hai đứa nó thường lẻn ra ngoài chơi, tới nửa đêm mới về. Mà hôm đó tình cờ trong xóm bảo ngoài đồng có nhiều đom đóm lắm. Nghe thế hai con người ấy đi ngay, làm gì nhớ tới anh Thương đang ở nhà.
Trên nền đất đã lát gạch hoa bóng loáng. Hắn ta quỳ dưới cái lạnh cằn cỗi, không phải của mùa đông mà là cái lạnh bao bọc lấy sự giận dữ trong lòng người đang ngồi trên trường kỷ. Từ phía cao nhìn xuống, hai đứa nhóc cũng na ná nhau thôi. Anh Thương tì cằm lên đầu gối, cái kiểu ngồi của các bà ấy. Nhưng anh tì cằm, đôi mắt nghiền ngẫm, liêu xiêu trong màng sương của hận thù ghì chặt.
- Ai bày đầu?
- Em. Khỏi đánh thằng Phương.
Thảo lên tiếng ngay lập tức. Còn Phương, lời anh vừa đến tai đã nghĩ cách chối bỏ, ấy thế mà cậu nó lại nói đỡ thay. Nhóc không muốn thua kém, thản thốt lên:
- Phương á. Không phải cậu đâu...
Nó xuống giọng đột ngột. Mím môi, tay đung đưa, cái đầu nhỏ cúi thấp. Dẫu gan đến đâu, đứng trước mặt người từ thuở nhỏ đã bảo ban hay cứu nó khỏi mấy cây roi của cha, rồi dắt ra sau hè quánh nó á, cái người đó vẫn đáng sợ hơn nhiều.
Nắng dập dìu, đã len những hạt nắng vàng xuống bàn tay anh. Anh Thương nhắn nghiền mắt, thở dài.
- Đã lớn thế này rồi, còn bắt người ta lo chúng bây đi lạc sao?
Anh nhìn nhóc Phương rồi đưa mắt nhìn hắn.
- Hay là bị ủ mưu bắt cóc?
Không khí trầm hẳn đi. Nó bủa vây hai đứa nhỏ như cơn gió thét gào, và xích lấy cần cổ, lấy tay và lấy hết cả mình. Ngộp quá. Phương hạ người, nén cơn đau ở gối. Khi mông vừa chạm gót chân, nó mới thả lỏng ra một chút. Tay khoanh lại rồi lí nhí kêu anh:
- Em không làm vậy nữa đâu.
- Anh biết.
Thương cười, đầu tự nói rằng nếu có còn trốn như thế một lần nữa, ắt có lẽ đó là lần cuối trong đời bọn trẻ được chạy nhảy trên chân mình. Anh giương người về phía trước, dán đôi mắt tròn như bầu nước ngoài giếng trời. Nhìn em.
- Nhưng cái tội này đâu nói qua loa được như thế.
Nghe vậy, hắn mới giật mình, vội vàng.
- Đã bảo đừng đánh nhóc Phương mà!
- Mày im.
Anh Thương nhíu mày.
- Còn tự chen ngang như thế anh vả cho sưng cái miệng đấy.
Bóp chặt cái má phúng phính đó. Dạo trước chưa đi, em anh còn bé tròn. Từ hôm về, mới thấy rõ hắn gầy hẳn đi. Tới cặp má đào cũng heo hóp hơn rồi.
Khuôn mặt hắn tê rần. Đầu càng nặng trĩu. Hắn cũng phải sợ người thời còn trẻ vẫn thường lén đem kẹo tặng mình, hay thời lớn gan rồi suýt bị đánh chết ấy. Anh ta thương em thật, nhưng cái thương một sớm một chiều đó làm hắn phải dè chừng.
Anh Thương lại nhìn qua Phương, chống cằm nhìn em.
- Phương nói anh nghe, mình giải quyết vụ này sao bây giờ?
Nhóc Phương nổi ốc. Mếu máo ngửng mặt nhìn anh, bằng đôi mắt trong vắt, nó như sắp khóc đến nơi rồi.
- Em xin lỗi anh Thương mà...
Nó vờ khóc. Anh lại chẳng mảy may.
- Giờ này mà không biết lỗi thì sao xứng để anh bế nữa.
Đó là chuyện hiển nhiên. Cái nền dẫu đã lát gạch trơn tru. Mà quỳ lâu thế chúng cũng sốt sắng. Nếu không nhận tội, có mà cứng rắn quỳ tới mai sao?
- Bây giờ bị đòn ha? - Anh tươi cười hỏi.
Mặt bọn nó tỏ ra khó chịu. Thảo lập lúc lắc đầu ngay. Còn nhóc Phương, nó chỉ ngậm ngùi và đôi mắt ước đẫm như sắp thực sự rơi những giọt nước mắt. Anh Thương nhăn mặt hỏi đứa em vừa ra vẻ không ưng kia:
- Không chịu à? Không chịu cũng phải chịu thôi.
Nhóc quay mặt tay bấu lấy tay áo hắn. Hoảng loạn kêu lên:
- Cậu ơi hay mình trốn đi, em chưa muốn chết cậu ơi huhuhu.
Anh Thương chỉ phì cười. Dang tay vỗ lên đầu đứa em đang lo lắng đến đổ mồ hôi kia. Rồi chỉ tay vào cây roi mây ở góc nhà. Vừa nhìn tới, hắn không bình tĩnh nổi mà giật giật vạt áo anh.
- Cậu hai, Phương chịu không nổi đâu.
Anh lắc đầu.
- Cứ đi lấy đi.
Phương đã tái mặt. Tay khoảnh chặt hơn. Nó mếu máo lắc đầu không muốn. Anh Thương xoè bàn tay năm ngón đánh Phương, nó đã khóc ngất. Anh lấy roi mây mà đánh, còn gì là em Phương trắng trẻo dễ thương của anh nữa. Chắc như con gián trong bếp bị các chị đuổi đánh bẹp dí thì hơn.
Hắn đã đem lại rồi. Nhóc Phương nhè mặt ra khóc nức nở. Cái loại cây đó với làn da non nớt này muôn đời không sánh vào được đâu.
- Anh Thương... - Nó quỳ lên quỳ xuống khóc lóc inh ỏi.
Anh vỗ đầu nó, tay kia lấy cây roi đang bị cậu Thảo giữ chặt.
- Nằm sấp xuống em.
- Không mà... Cậu ơi cứu Phương.
Nó vội vàng quay ra cầu cứu cậu. Nhưng khó quá, cậu nó mặt bơ phờ còn chưa biết mình sẽ chết ở khúc nào.
- Cả cậu Thảo cũng nằm xuống.
- Anh hai...
Tới bước đường cùng rồi, hắn đành xuống giọng xin xỏ. Hắn là con người, cũng biết sợ đau chứ. Nhóc Phương và cậu của nó đều không dám nằm xuống sàn. Sàn lạnh lắm, với cả nằm xuống rồi sợ không ngồi dậy được nữa.
Anh Thương bật cười, ngồi dậy. Tay nhấn cổ thằng em mình và đứa em mình yêu xuống. Chỉ một tay thôi, bọn trẻ đã nằm luôn ngay chỗ vừa ý anh.
- Đã mắc lỗi còn muốn xin tha à?
Anh ta biết, không phải bọn nó chối tội mà chỉ không đủ liều để bướng với anh thôi. Thương đập đầu roi hai cái vào mông nhóc Phương. Nó liền hoảng loạn suýt nữa khóc rống lên.
- Đánh bao nhiêu đây Phương?
Cao Thanh Phương cuống cuồng:
- Đánh ít thôi, em... hức, anh đánh ít thôi.
- Cỡ năm chục ha?
Mặt anh dửng dưng như không. Còn nó đã xanh xao mặt mày. Thanh Phương khóc toáng lên. Lắc đầu không chịu. Roi còn ngay trên mông nó không dám càng quấy. Chỉ nức nở vang ầm khắp nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com