CHƯƠNG 29: QUYẾT KHÔNG QUỲ GỐI
Tôi kể lại những chuyện trước khi đến đây cho ông tôi nghe, 'ông' nửa tin nửa ngờ, có những điều thấy vô nghĩa nhưng lại hợp lý đến lạ. Chỉ duy có tôi biết, sau này thiếu niên ở trước mặt tôi không còn nhút nhát, luôn lo lắng vụn vặt mà sẽ trưởng thành thành một vị Đại tá chỉ huy quân sự tài ba. Những câu chuyện của tương lai bị tôi giấu kín, chỉ nói ra những điều lạc quan vui tươi.
"Thế vợ của tôi là ai? Nghe cậu kể thì bà của cậu là vợ tôi đúng không? Tôi muốn gặp vợ tôi ghê. Hihihi!"
Tôi nhìn 'ông' cười hề hề, tôi chỉ kể bà là người vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi ông cháu tôi đều không có cửa so bì. Tôi không thể nói bà là ai, nếu như vậy thì không phải tôi là người tiết lộ thiên cơ, bị trời trục xuất, đến khi ấy thì chỗ nào dung thân tôi nữa đây, đạo lý này tôi hiểu, trời đất mang tôi xuyên đến thời đại này đều có lý do cả.
Tôi và 'ông; đang ngồi cười đùa thì các anh bộ đội đều đang gấp rút tập hợp, một hồi thì thấy tiếng còi báo tập trung. Tôi ở bên ngoài nhìn, còn 'ông' xếp hàng ngay ngắn trong đơn vị.
Lân sau khi nghe các chiến sĩ báo đã tập trung đủ thì anh mới gật đầu, lông mày hơi cau lại, sắc mặt nghiêm nghị,
"Các đồng chí, tôi biết mọi người đã hy sinh rất nhiều trong những lần thực hiện nhiệm vụ vừa qua. Nhưng hôm nay trên sở chỉ huy đã thông tin cho tôi biết, một bộ phận thực dân Pháp đã rút lui sau khi tiểu đoàn công kích 34 và trung đoàn pháo binh 356 tấn công các chốt chỉ huy trên Lai Châu và Hà Giang. Bọn chúng nắm giữ rất nhiều hồ sơ tài liệu mật và các tin tình báo cùng các lãnh đạo chỉ huy tối cao, số lượng quân địch cũng không hề nhỏ. Trên đường chúng rút lui phải đi qua con đường mà đại đội ta đang đóng quân."
"Báo cáo, nên đợi các đội khác đến chi viện để bảo toàn lực lượng hay tiến công để bắt gọn một lưới ạ?"- Một anh bộ đội đứng lên dõng dạc
"Tôi biết các đồng chí đang băn khoăn liệu đại đội C4 hơn trăm người của ta có đấu lại chúng hay không. Nhưng đồng chí cũng biết đấy, chỉ có đại đội ta gần nhất và có thể thực hiện nhiệm vụ ngay và luôn. Bên sở chỉ huy yêu cầu chúng ta chờ đợi lệnh mới, thế nhưng nếu muốn nhận gạo viện trợ và đón đoàn văn công thì đằng nào cũng phải đi qua con đường mòn này."
"Nếu chúng ta cứ ngồi yên thì cũng chết hết, hơn nữa cũng sẽ khiến địch càng ngông cuồng, còn nguy hiểm đến đoàn 20/10 và đoàn 25/12."- Đại đội phó ghi chép rồi phân tích.
Anh Lân gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta là bộ đội, thì điều đầu tiên cần làm chính là bảo vệ tốt cho đồng bào, hoàn thành tốt nhiệm vụ!"
"Báo cáo, như thế là chống lại lệnh của cấp trên, sẽ bị kỷ luật ạ!"- Bộ đội trinh sát bước tới lên tiếng.
"Các đồng chí cứ yên tâm,có gì tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm với Đảng, với Tổ quốc!"- Lân chắp tay sau lưng, khí chất oai vệ như một tướng quân rèn binh mãi mã.
Đội phó đứng thẳng, ra lệnh cho mọi người trở về vị trí, chuẩn bị tác chiến. Tôi đến bên Lân, tôi thấy được sự lo lắng trong ánh mắt anh, có lẽ trận này sẽ tử chiến, tất cả lợi thế đều nghiêng về phía địch, nhưng nếu không có trận chiến này thì tất cả mọi người đều sẽ bị tổn hại. Chiến lược mà các anh đưa ra đã là tối ưu nhất, dù có thua nhưng các anh chắc chắn sẽ làm chúng bị tổn thất nặng nề, bảo vệ đoàn dân công và đoàn văn công, kéo dài thời gian đến khi các trung đoàn khác đến nơi. Tôi đứng trước anh, cố nặn ra một nụ cười:
- Anh cho em xem bản đồ nơi này được không ạ?
Lân khẽ nhìn tôi: "Sắp tới có thể sẽ không bảo vệ đồng chí được nữa. Đúng là người tính không bằng trời, định bụng sẽ trao trả đồng chí an toàn về Hà Nội, tôi phải thất hứa rồi."
Điều tôi lo đâu phải là bản thân có thể an toàn rút lui chứ? Đã qua mấy lần hiểm nguy bủa vây, lần này cũng không ngoại lệ, tôi muốn nghĩ ra một kế hoạch chu toàn cho cả đại đội lẫn các đoàn sẽ đi tới điểm tập kết này.
"Anh đã báo cho đoàn dân công 20/10 và đoàn văn công 25/12 chưa ạ? Họ có nhận được thông tin của sở chỉ huy không anh?"
Lân lắc đầu, "Sở chỉ huy đang cố liên lạc với họ, nhưng e rằng tuyến đường liên lạc bị trục trặc bởi bom và mìn của giặc nên tới giờ vẫn chưa nhận được phản hồi."
Tôi nhìn bản đồ, thì ra chỗ tôi đang ở là tỉnh Yên Bái, có một con đường rừng thông tới tận Hà Nội, thì ra thằng Tây định chạy theo đường này để về Tổng bộ của chúng ngoài ấy. Tôi quan sát rất kỹ các khe núi và đồng bằng, cả những khu rừng lân cận kế bên. Tôi nhếch mép cười, anh Lân thấy được nét mặt khác lạ liền hỏi,
"Đồng chí nghĩ ra gì rồi, phải không?"
Tôi gật đầu, anh Lân gọi các lãnh đạo chủ chốt vào trong lán, bàn kế hoạch mới với tôi. Lần này thì thiên thời địa lợi nhân hòa, để xem chúng có thoát khỏi chiếc bẫy nhện mà tôi đã giăng ra không nhé.
Trăm tính vạn tính, cuối cùng điều bất ngờ vẫn xảy đến, mà người bị địch bắt giữ làm con tin không ai khác là ông nội của tôi. Thì ra khoảnh khắc chúng tôi ngồi hàn huyên, giây phút tôi cảm nhận được sự an tâm trong chốc lát bị cướp đi không hề thương tiếc.
Tôi có cùng với đoàn trinh sát đi đến căn cứ chúng lặp gần con sông đã cuốn tôi đến để theo dõi tình hình. Chúng buộc 'ông' vào gốc cây cổ thụ to, đổ mật ong lên người 'ông' để dụ lũ kiến đến đốt, đây là một kiểu tra tấn khiến người ta muốn phát điên mà không thể động đậy. Lúc tôi nhìn, cổ, tay, chân, mặt của 'ông' đều đỏ ửng, sưng vù, khuôn mặt xinh đẹp khi trước đã bị phù nề bong tróc đến nỗi tôi không còn nhận ra.
Thực dân Pháp hỏi những câu tuy tôi không biết nhưng vẫn hiểu, chúng dùng cực hình tra tấn dã man để biết thông tin mật của quân đội Việt Nam. Không may cho chúng, ông tôi là người kiên cường, tuy nhút nhát nhưng dẫu sóng gió có quăng quật thế nào, 'ông' quyết không hé răng nửa chữ.
Tôi đã chứng kiến chúng dùng dùi sắt nung trong lửa nóng ấn thẳng lên ngực của 'ông'. Ông tôi không hề kêu chỉ ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Tôi dụi mắt chục lần, sao hôm nay mắt tôi cứ bị nhòe đi, đã vậy còn đau đến mức khiến tôi khó chịu như vậy.
"Đồng chí phải bình tĩnh."- Trinh sát Đổng vỗ vai tôi.
Tôi ngồi đến tối, nhìn 'ông' thật lâu. Suốt quãng thời gian ấy tôi không thể làm gì để cứu ông của mình. Lòng tôi nóng như lửa đốt, tim như bị xuyên hàng vạn tiễn. Có lẽ cứng không được chúng dùng chiêu 'lạc mềm buộc chặt'.
Tên lính ngụy mặt mũi gian manh đến chỗ 'ông', nhẹ nhàng khuyên bảo, tiếng của nó tôi còn nghe được.
"Ông bộ đội Việt Minh này, ông nên biết các ngài chỉ huy Pháp có nhiều của cải vàng bạc, nhiều quyền lực lại giàu có. Hay là ông cứ quy thuận các ngài ấy mà quỳ gối xuống nhận lỗi, rồi ông đưa thông tin của Việt Minh ra là tốt đẹp!"
Hắn tráo trở đưa ra chiếc vòng kiềng rồi cắn lên đó để dụ dỗ: "Đấy ông xem, tôi được các ngài chỉ huy cho nhiều thứ lắm. Ông cứ quỳ gối là có tất cả, chính quyền sẽ không bạc đãi ông đâu!"
Thiếu niên nhẹ nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Có tất cả?"
Tên lính ngụy chợt mừng thầm hùa theo, "Ừ! ừ!"
Bất ngờ, 'ông' nhổ một bãi nước bọt:
- Tao khinh! Tao chỉ quỳ trước Tổ quốc, trước đồng bào, trước Đảng và cách mạng! Tao quyết không quỳ gối trước lũ bán nước và lũ cướp nước như chúng bay! Cút đi! Cút khỏi đất nước tao!
Thấy thái độ của người chiến sĩ, tên lính ngụy tức quá, dội cả xô than nóng vào người 'ông' rồi bỏ đi. Tôi khóc không thành tiếng, Đổng bên cạnh cố ngăn tôi vùng vẫy, sợ tôi mất lý trí lao ra ấy. Giờ thì tôi biết nên làm gì rồi! Phải trở về điểm tập kết ngay lúc này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com