Chương 8
.
.
.
.
.
Hội trường chính của Saint Petersburg im lặng đến mức từng nhịp thở cũng vang vọng trên nền đá hoa cương. Trần cao vút dát vàng nhạt, ánh sáng qua cửa kính màu chiếu xuống từng tấm thảm đỏ, những bức tượng đồng dọc hành lang như tĩnh lặng chứng kiến mọi khoảnh khắc. Hiệu trưởng bước lên bục.
Dáng người ông nghiêm nghị, vai thẳng, giọng trầm ấm nhưng sắc bén vang lên trong không gian rộng lớn:
"Chào mừng các học sinh mới đến với trường quý tộc Saint Petersburg."
Ánh mắt hướng thẳng tới toàn bộ hội trường, nơi các học sinh mới đứng thẳng người, đôi mắt tập trung và cẩn trọng. Không khí vừa trang nghiêm, vừa nghiêm túc, từng chuyển động đều bị soi xét một cách chính xác.
"Đây là nơi chỉ dành cho những người tinh anh," giọng ông trầm và đều, không một chút do dự. "Không gian lận, không mua chuộc, và không dung thứ kẻ dốt. Mỗi bài học, mỗi thử thách, mỗi quyết định đều phản ánh năng lực thực sự của các em. Ai không đủ trí tuệ và phẩm cách sẽ sớm nhận ra giới hạn của mình."
Tiếng ông vang lên giữa hội trường, khiến mọi ánh mắt đều hướng về phía bục, nhưng lại không có chút rung động nào với Haruto hay Ume – hai con người xuất chúng vẫn đứng yên lặng giữa dòng học sinh, tự nhiên, không làm gián đoạn sự nghiêm cẩn của bài phát biểu.
"Các em sẽ học văn hóa, kinh tế, chính trị, nghệ thuật... nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Các em sẽ học cách tư duy, phân tích, và ra quyết định. Mỗi bước đi tại nơi này là minh chứng cho trí tuệ và nhân cách. Trường sẽ không dung thứ cho những kẻ yếu kém, và mọi đặc quyền đều phải đánh đổi bằng thực lực."
.
.
.
Hội trường vẫn im lặng, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ, tiếng giấy lật, ánh sáng chiếu lên từng khuôn mặt tinh anh. Ánh mắt hiệu trưởng vẫn tập trung, không một lần chệch đi, không một khoảnh khắc dành cho Haruto hay Ume. Sự nghiêm cẩn của ông khiến không gian trở nên áp lực, khiến mọi học sinh đều cảm nhận rõ ràng rằng: ở đây, không ai được phép dựa dẫm vào ngoại hình hay danh tiếng.
Khi ông kết thúc bài phát biểu, hội trường nổ ra những tràng vỗ tay vừa trang nghiêm vừa tôn trọng. Haruto và Ume đứng giữa dòng học sinh, vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong mắt các bạn cùng lớp, thần thái của họ trở nên nổi bật: sắc đẹp, sự tự tin và thần thái riêng khiến họ dường như luôn tỏa sáng, dù chính hiệu trưởng vẫn không một lần nhìn họ.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ hội trường, với sự nghiêm cẩn tuyệt đối của hiệu trưởng, ánh sáng rực rỡ từ cửa kính màu, trần dát vàng và thảm đỏ sang trọng, tạo nên một bức tranh hoàn hảo – nơi trí tuệ, phẩm giá và quyền lực hòa quyện, và nơi mọi người đều nhận ra rằng: tinh hoa thật sự không bao giờ cần sự ưu ái hay nhìn nhận từ bất cứ ai. Ngay khi hiệu trưởng rời bục, giám thị trưởng – một người với dáng vóc cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt sắc bén – bước lên. Không gian im lặng một cách tự nhiên, như mọi âm thanh đều nhường chỗ cho từng lời nói của ông.
"Xin chào các học sinh mới," giọng ông trầm ổn nhưng mạnh mẽ, vang khắp hội trường.
"An ninh và sự giám sát trong trường là tuyệt đối. Mỗi hành lang, mỗi lớp học, mỗi khuôn viên đều có giám thị theo dõi, đánh giá, và bảo đảm an toàn cho tất cả các em."
Các học sinh đứng thẳng, lắng nghe, cảm nhận từng lời. Những ánh mắt tò mò, vừa ngưỡng mộ vừa e dè, hướng về giám thị trưởng. Ông không dừng lại ở bất cứ ai, không cần điều chỉnh ánh mắt, bởi sự nghiêm cẩn đã đủ khiến tất cả phải tuân theo.
"Đặc biệt," giám thị trưởng tiếp tục, "trường có Hội Học Sinh – nơi tập hợp những tinh anh xuất sắc nhất, không chỉ về trí tuệ mà còn về phẩm cách và xuất thân. Chỉ những học sinh vượt qua kỳ thi dành cho học sinh mới mới có thể trở thành thành viên. Nếu không đạt, các năm tiếp theo sẽ không còn cơ hội tham gia. Đây là điều bất di bất dịch."
Một làn sóng xôn xao lặng lẽ lan tỏa khắp hội trường. Học sinh thì thầm, bàn tán về cơ hội, về thử thách, và cả về những đặc quyền mà hội học sinh sở hữu:
• Không cần học bình thường, vì đã được chứng minh là tinh anh.
• Được ra vào khuôn viên tự do, không cần giấy lưu hành.
• Không cần kiểm tra bài vở hay bị bắt lỗi trang phục.
• Có thể tự do thực hiện bất cứ điều gì, với các quyền đặc biệt hiếm thấy.
• Và nhiều quyền lợi khác, chỉ dành cho những ai thực sự xuất chúng. Giám thị trưởng nhấn mạnh: "Mọi đặc quyền đều đi kèm với trách nhiệm. Chỉ những ai xứng đáng mới được trao, và những hành vi lười biếng, gian lận hay thiếu phẩm cách sẽ bị loại ngay lập tức. Hội Học Sinh là nơi tinh hoa hội tụ, và cũng là nơi kiểm chứng khả năng thực sự của các em."
.
.
.
Không gian hội trường trở nên vừa sôi động, vừa căng thẳng. Các học sinh mới vừa háo hức, vừa hồi hộp. Một vài người bàn tán rì rầm về khả năng của bản thân, một số thì âm thầm so đo, tính toán chiến lược để vượt qua kỳ thi. Haruto đứng thẳng bên Ume, vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng đôi mắt lướt qua hội trường, quan sát từng học sinh xung quanh. Ume nhẹ nhàng nhún vai, nhưng ánh mắt xanh dương sâu thẳm dường như đã ghi nhận mọi chi tiết, mọi kỳ vọng và cả những thử thách đang chờ họ phía trước.
Những lời giải thích của giám thị trưởng không chỉ thông báo, mà còn truyền cảm giác thử thách, áp lực, và sự tôn nghiêm tuyệt đối. Trong hội trường sang trọng, cổ kính nhưng hiện đại, giữa ánh sáng từ cửa kính màu và những tấm thảm đỏ rực rỡ, từng học sinh đều nhận ra rằng: con đường tới Hội Học Sinh là một thử thách không dành cho những kẻ yếu, và chỉ tinh hoa mới có quyền sở hữu đặc quyền tuyệt đối.
Giám thị trưởng đứng nghiêm trên bục, ánh mắt sắc bén quét toàn hội trường mà không hề dừng lại trên bất kỳ học sinh nào. Giọng ông trầm, chắc như thể từng lời đều là luật lệ bất di bất dịch: "Bên cạnh kỳ thi dành cho học sinh mới, sẽ có những trường hợp đặc biệt được phép vào thẳng Hội Học Sinh. Nhưng xin lưu ý: không phải ai cũng được ưu ái. Để trở thành thành viên theo hình thức đặc biệt này, ba điều kiện bắt buộc phải thỏa mãn đồng thời: học sinh phải được tuyển thẳng, gia đình phải có bốn thế hệ liên tiếp trong Hội Học Sinh, và lý lịch của gia đình lẫn cá nhân phải hoàn toàn trong sạch, minh bạch, không tỳ vết."
.
.
.
.
.
.
Tiếng nói vang lên như đinh đóng cột trong hội trường rộng lớn, khiến không gian vừa trang nghiêm vừa ngột ngạt áp lực. Một vài học sinh lặng đi, bàn tán rì rầm trong sự ngỡ ngàng: "Bốn thế hệ trong hội... và lý lịch phải sạch... Thật là... không tưởng được."
"Vậy những người được tuyển thẳng cũng phải hoàn hảo từ gia đình đến cá nhân... Không có chỗ cho sai sót."
Giám thị trưởng nhấn mạnh:
"Đây là điều kiện bất di bất dịch. Không ai được phép lơ là, không ai được phép dựa vào quyền lực hay danh tiếng mà coi nhẹ nghĩa vụ. Hội Học Sinh không chỉ là đặc quyền, mà còn là sự kiểm chứng tinh hoa, trí tuệ và phẩm cách thực sự."
Ánh mắt ông vẫn không hề dừng lại trên Haruto hay Ume – hai con người nổi bật giữa hội trường. Chính sự nghiêm cẩn tuyệt đối này khiến họ, cũng như mọi học sinh khác, nhận ra: dù xuất thân hay tài năng, không ai được miễn trừ quy tắc nghiêm minh của trường. Hội trường im lặng, chỉ còn tiếng ánh sáng chiếu qua cửa kính màu, phản chiếu trên sàn đá hoa cương và tấm thảm đỏ.
.
.
.
.
Trong khoảnh khắc đó, mọi học sinh đều cảm nhận rõ: Saint Petersburg không chỉ là trường học, mà là nơi tinh hoa được thử thách, nơi quyền lực, danh dự và trí tuệ phải đi đôi với nhau. Haruto đứng bên Ume, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế, quan sát mọi chi tiết xung quanh, trong khi Ume lặng lẽ ghi nhận mọi thứ bằng đôi mắt xanh sâu thẳm, từng cử chỉ, từng nhịp điệu, chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách sắp tới. Giám thị trưởng đưa tay lên, không gian hội trường lập tức im bặt, như từng ánh mắt, từng hơi thở đều đang lắng nghe.
Giọng ông trầm và chắc, dứt khoát:
"Sau khi cân nhắc tất cả tiêu chí nghiêm ngặt, tôi xin công bố: có ba học sinh duy nhất được phép vào thẳng Hội Học Sinh danh giá ngay từ năm đầu tiên."
Một làn sóng xôn xao nhẹ lan tỏa khắp hội trường. Mọi học sinh nín thở, cố gắng nhìn quanh, tìm kiếm danh tính những người may mắn. Giám thị trưởng tiếp tục, giọng sắc bén nhưng không khoan nhượng:
"Ba học sinh này là: Kaminari Haruto, Takashiro Ume, và một học sinh khác. Họ không chỉ đạt tiêu chuẩn xuất sắc về trí tuệ, phẩm cách và lý lịch gia đình, mà còn đáp ứng toàn bộ ba điều kiện bắt buộc: tuyển thẳng, bốn thế hệ trong Hội Học Sinh, và lý lịch hoàn toàn trong sạch."
Hội trường lập tức sôi sục, tiếng thì thầm, ánh mắt dồn về phía Haruto và Ume, một số học sinh trố mắt, thậm chí choáng ngợp:
"Họ... có ba người đều là tuyển thẳng sao..."
"Không thể tin nổi... họ vào thẳng hội danh giá."
"Và chỉ có ba người duy nhất... họ xuất sắc đến vậy sao?"
Haruto vẫn đứng nghiêm, dáng cao vút, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế, không một cử động nào biểu lộ sự hứng thú hay kiêu hãnh. Ume lặng lẽ đứng bên cạnh, mái tóc trắng lấp lánh trong ánh sáng cửa sổ, đôi mắt xanh dương sâu thẳm trầm ổn, nhưng trong ánh nhìn ấy vẫn ẩn chứa một sự thông minh và tinh anh khiến mọi người phải trầm trồ. Giám thị trưởng hạ giọng, nhấn mạnh:
"Những học sinh được tuyển thẳng không có nghĩa là được miễn trách nhiệm. Mỗi bước đi, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ đều sẽ được giám sát và đánh giá. Hội Học Sinh là nơi tinh hoa hội tụ, nhưng cũng là nơi thử thách tuyệt đối, và chỉ những ai xứng đáng mới giữ được vị thế của mình."
.
.
.
.
Không gian hội trường trở nên vừa trang nghiêm, vừa căng thẳng, vừa ngưỡng mộ. Tất cả đều nhận ra rằng: Haruto, Ume, và học sinh thứ ba không chỉ đặc biệt về xuất thân và trí tuệ, mà còn là tiêu chuẩn để tất cả phải theo kịp.
Các học sinh xung quanh thì thầm, ánh mắt vừa tò mò, vừa trầm trồ, trong khi bộ ba đứng yên, như thể giữa thế giới đầy ánh sáng rực rỡ này, chỉ có họ tự tỏa ra một hào quang tinh anh và bí ẩn, bất chấp mọi sự chú ý.
.
.
.
.
.
.
.
.
(2057 từ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com