BA MƯƠI BẢY
Thủ hạ của Chiếu vương không thiếu người tài, chỉ không đầy hai ngày liền theo manh mối Tào Ẩn Bạch kể lại mà điều tra, nhưng khi Vương Nhất Bác nhận được phần báo cáo kia, cơ hồ là run rẩy mà đọc đến hết.
Không chỉ là thử nghiệm dược, thử châm, thử độc, thái y vốn nên là những người lương y như từ mẫu, thế nhưng lại chưa từng đối xử với Tiêu Chiến nhân từ một chút nào! Bọn họ có thể vì thử nghiệm phương pháp phối xà đan mới mà cố ý làm cho y bị các loại rắn khác nhau cắn. Để thử nghiệm "tao nhã lộ" cho sủng phi trong hậu cung mà lấy than đỏ làm cháy da thịt y, vì thử nghiệm làm thế nào để khâu miệng vết thương để vết thương nhìn đẹp mắt hơn mà lấy lưỡi dao sắc bén cắt vào người y, thậm chí mấy lần vặn trật khớp vai của y, chỉ vì luyện tập để tăng tốc độ nối xương, làm cho thuần thục kỹ thuật…
Tư liệu trên văn bản viết giản lược, mỗi sự kiện đều chỉ nói mấy câu ít ỏi, nhưng văn bản ghi chép lại trừ bỏ tất cả tư tình, có khi ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy tàn nhẫn. Người phụ trách làm báo cáo này, tựa như đã xem qua cả bản ghi chép thực nghiệm của thái y viện, cuối báo cáo còn ghi chú số lần Tiêu Chiến suýt tắt thở.
Vài lần… vài lần… thật sự là chỉ còn kém một chút…
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, lần lượt hít sâu, lại như thế nào cũng không thể dừng được sự run rẩy, trong đột nhiên, rốt cuộc hiểu được vì sao Tiêu Chiến chưa bao giờ kêu đau, cũng chưa bao giờ rơi lệ.
Nước mắt của một người nếu như chẳng có ai đến thương tiếc cho, thì có lý do gì để mà rơi xuống?
Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ đến, có mấy lần hắn xuống tay thật sự nặng vì bị Tiêu Chiến chọc tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của y trắng bệch, ánh mắt lại khiêu khích không chịu nửa điểm yếu thế. Cặp mắt hạnh vốn xinh đẹp đáng yêu mềm mại liền nhìn chằm chằm vào hắn, mang theo khinh thường. Vương Nhất Bác không khỏi đoán rằng, ở rất lâu về trước, y cũng là dùng ánh mắt như vậy nhìn đám người trong thái y viện đó sao? Nếu là như vậy, thì như thế không khỏi bị người ghét.
Tiêu Chiến người này từ trước đến nay khiến người khác vừa hận lại vừa căm ghét, nhưng hiện tại nếu cẩn thận nghĩ lại, cũng ẩn ẩn lộ ra một chút mất tự nhiên, không thể nói rõ rằng có chỗ nào không thích hợp.
Vương Nhất Bác cẩn thận nghĩ lại: có phải ngay từ đầu hắn đã chán ghét Tiêu Chiến?
Không! Cũng không hẳn là như vậy.
Còn nhớ khi hai người Tiêu Chiến, Tiêu Ninh được đưa đến cung điện của hắn, thì gầy đến không giống như hài tử mười hai tuổi như lời nói, nhìn qua ước chừng chỉ khoảng bảy, tám tuổi, hắn trong lòng kinh ngạc: ai nha! Sóc nhỏ có đến hai lận. Lúc sau đó… sau đó hắn liền không nhớ rõ. Không! Chính xác mà nói, lúc sau trong mắt hắn cũng chỉ còn một người là Tiêu Ninh, chưa bao giờ cẩn thận nhìn qua Tiêu Chiến.
Nếu là như thế, như vậy nhiều nhất hắn cũng chỉ đối với Tiêu Chiến có chút bỏ bê, vậy thì vì sao lại chán ghét Tiêu Chiến như vậy? Vương Nhất Bác nghĩ lại, hết sức bới móc lên quá khứ đã xa xôi mơ hồ kia.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ để ý đến Tiêu Chiến, bởi vậy chỉ trong vài năm, trí nhớ về y liền thu thành một màu xám ảm đạm, chỉ rõ lần thứ hai có ấn tượng với Tiêu Chiến là lúc hắn muốn đi tìm Tiêu Ninh.
Khi đó hắn mới ở bên ngoài trở về, nhìn thấy 'Tiên Ninh' đứng ở đại sảnh có vẻ đang xem một cuộn tranh mới, hắn tiến đến gọi 'Tiêu Ninh' , nhưng 'Tiêu Ninh' cũng không giống bình thường mà nhào qua làm nũng, ngược lại thản nhiên thi lễ với hắn "Chiếu vương điện hạ". Hắn còn muốn giễu cợt Tiêu Ninh như thế nào lại đột nhiên lễ nghi như vậy? 'Tiêu Ninh' kia lại nói: "Thần lập tức đi gọi Tiêu Ninh lại đây". Nói xong không đợi hắn đáp lại liền rời khỏi.
Lúc ấy Vương Nhất Bác còn sửng sốt hồi lâu, ngày hôm sau hỏi tổng quản mới nhớ ra: đúng vậy! Đến ở trong điện có tới hai sóc nhỏ mới phải. Sau đó…
Một cỗ ác niệm nảy lên trong lòng.
Hắn đích thật là tính toán lấy Tiêu Chiến thay thế Tiêu Ninh, nhưng hắn nhớ rõ chính mình không có tâm muốn dày vò người a… vì cái gì mà sau đó hắn lại đối với y…
Không được! Hắn thật sự không nhớ rõ.
Vương Nhất Bác nhu nhu mi tâm mở mắt ra. Cũng giống như việc vì sao nhiều lần hắn lại xuống tay nặng nề đối với y như vậy, hiện tại nghĩ lại, chán ghét đối với Tiêu Chiến hết thảy cũng như một giấc mộng. Rõ ràng nửa năm về trước còn vừa tức vừa giận y… không, kỳ thật hiện nay cũng vẫn giận vẫn tức y, chỉ là nếu bây giờ nghĩ đến y, mặc dù là buồn bực, nhưng tư vị tương tư kia cũng thật là chua xót trong ngọt ngào… Cố gắng, thêm một chút chua xót. Nhưng ít nhất là hắn cam tâm.
Tương lai, còn quan trọng hơn quá khứ nhiều. Hiện tại cùng với việc đi tham khảo phản ứng trước kia của hắn, không bằng nên suy nghĩ nhiều hơn về việc làm như thế nào để bù đắp lại. Vương Nhất Bác nghĩ, trên mặt cũng hồi phục thần thái của Chiếu vương.
Có lẽ là hắn sai lầm rồi, chức hình quan khảo vấn trong nhà lao nên để cho mấy thái y đó làm mới đúng, những thử nghiệm chẳng khác gì tra tấn phạm nhân đủ để làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong như thế, hình quan thực sự trong lao còn không thể mặt không đổi sắc mà thực hiện trên người một đứa trẻ tám tuổi.
Cầm bản danh sách tên đi kèm bản báo cáo, ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm xuống, nghĩ làm thế nào để xử lý hết những người này trong cung thì ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Biểu ca"
Vương Nhất Bác nghe vậy, buông tư liệu trong tay ra, tự mình mở cửa, ôn nhu gọi: "Tiêu Ninh"
"Không mời ta vào ngồi sao?". Ngoài cửa, Tiêu Ninh nhướng mi.
Vương Nhất Bác yêu thương kéo Tiêu Ninh vào trong, chỉ nói: "Như thế nào lại khách sáo với biểu ca như vậy? Ngươi lúc bình thường có như vậy đâu?" lời nói lại như thường, cũng không đề cập đến chuyện ngày ấy.
Tiêu Ninh chỉ đi vài bước liền dừng lại tránh không cho Vương Nhất Bác kéo, hắn cũng không miễn cưỡng.
Tiêu Ninh cúi đầu không nói, tay áo rộng thùng thình hơi rung động… Vương Nhất Bác biết đầu ngón tay trắng nõn giấu dưới tay áo giờ đang xoắn lại như bánh quai chèo… hài tử này mỗi khi giận dỗi đều là như vậy. Vương Nhất Bác sủng nịnh thở dài, thân thủ đi qua kéo Tiêu Ninh, ôn nhu vặn mười đầu ngón tay đang xoắn lại của Tiêu Ninh ra, đồng thời cũng phát hiện ra mình đối với Tiêu Ninh đã không còn suy nghĩ kia nữa.
Cho đến khi mười đầu ngón tay được kéo ra, Tiêu Ninh mới cúi đầu sợ hãi gọi: "Biểu ca".
"Làm sao vậy?"
Tiêu Ninh nghe thấy âm thanh Vương Nhất Bác quả thực không có nửa điểm tức giận mới dám chậm rãi ngẩng đầu. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Ninh vẫn là vẻ mặt sủng nịnh, nhưng thiếu đi phần vui mừng khôn xiết của dĩ vãng, trên mặt lại mang theo mệt mỏi rõ ràng.
Toàn thân Vương Nhất Bác vẫn là dáng vẻ "Chiếu vương", nửa điểm cũng không giảm sút, nhưng vẻ mặt lại không giấu được vẻ tiều tụy, trong mắt Tiêu Ninh có khó chịu không nói lên lời. Hiện nay bộ dáng của Vương Nhất Bác tựa như gà trống bại trận, một thân lông vũ cao ngạo không còn ánh sáng, vẻ mặt có vài phần lạnh nhạt nói không nên lời. Mười năm nay Tiêu Ninh chưa bao giờ gặp qua bộ dáng hắn như vậy.
"Biểu ca, huynh có thể cho ta biết, ta rốt cuộc là có chỗ nào không tốt? Chỗ nào kém ca ca? Vì sao biểu ca không thể thương ta? Ta với ca ca ngày thường giống nhau như đúc, như thế nào lại không được! Nếu…"
Nếu hôm nay Vương Nhất Bác không yêu thương Tiêu Chiến, như vậy Tiêu Ninh cũng không cần phải giết y. Ba người… có lẽ… còn có thể cứ cả đời như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com