Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47 : Mơ Hồ

Ngày thứ hai mươi ba.

Trời đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đặn.

Thanh Ca vẫn ngồi đó, đôi mắt không rời khỏi gương mặt của Thu Hạ.

Bàn tay cô nhẹ nhàng siết chặt lấy bàn tay gầy yếu của người con gái trước mặt.

Cậu ấy đã động đậy vài lần.

Nhưng đến giờ... vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.

---

Thanh Ca cúi đầu, áp trán lên mu bàn tay Thu Hạ.

Giọng cô khẽ run, mang theo sự mong chờ lẫn lo lắng.

- Thu Hạ... cậu nghe thấy tớ không?

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có hơi thở yếu ớt của người con gái kia.

---

Nhưng đúng lúc Thanh Ca định buông tay...

- ...Thanh...Ca...

Giọng nói ấy không lớn, không rõ ràng, nhưng Thanh Ca vẫn nghe thấy.

Cô gần như nín thở.

Cô ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào gương mặt Thu Hạ.

Mi mắt cô ấy khẽ rung động.

---

- Thu Hạ? Cậu gọi tớ đúng không?!

Thanh Ca siết chặt bàn tay ấy hơn, giọng nói run lên vì xúc động.

Đáp lại cô, là một tiếng rên khẽ.

Đôi mắt của Thu Hạ chậm rãi hé mở.

---

Nhưng ánh nhìn ấy vẫn còn mơ hồ.

Thu Hạ chớp mắt vài lần, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy.

Cô nhìn Thanh Ca, nhưng ánh mắt vẫn chưa có tiêu cự rõ ràng.

- ...Thanh Ca...?

Giọng cô khàn đặc, yếu ớt đến mức nghe như hơi thở.

Nhưng chỉ một tiếng gọi đó thôi, cũng đủ khiến Thanh Ca suýt bật khóc.

---

- Tớ đây! Tớ ở đây!

Thanh Ca lập tức đưa tay áp lên má Thu Hạ, giọng nói vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Cô cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt trên làn da ấy, và trái tim cô như thắt lại.

- Cậu thấy sao? Đau ở đâu không? Cậu có nhận ra tớ không?

---

Thu Hạ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vẫn lẫn lộn giữa tỉnh táo và mê man.

Cô khẽ nhíu mày, đôi môi hé mở như muốn nói điều gì đó.

- Tớ...

Nhưng trước khi kịp nói hết câu, hàng mi cô ấy lại run lên, rồi đôi mắt dần khép lại.

Cô lại thiếp đi.

---

Thanh Ca sững sờ.

Trái tim cô vừa bùng lên hy vọng, thì ngay sau đó lại bị nhấn chìm vào lo lắng.

Cô vội vàng lay nhẹ vai Thu Hạ.

-Thu Hạ! Đừng ngủ nữa! Nhìn tớ đi!

Nhưng lần này, Thu Hạ không còn phản ứng.

Cô ấy... lại chìm vào giấc ngủ.

---

Bác sĩ bước vào, nhìn Thanh Ca và nhẹ giọng trấn an.

- Không sao. Đây là dấu hiệu tốt. Bộ não của cô ấy đang dần hồi phục.

- Cô ấy vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh lại ngay, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian nữa đâu.

Thanh Ca nắm chặt tay Thu Hạ, đôi mắt đỏ hoe.

Không sao...

Không sao cả.

Chỉ cần cậu còn có thể tỉnh lại...

Chỉ cần cậu không rời xa tớ mãi mãi...

Tớ sẽ tiếp tục chờ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bh#ngọt