03
MỘT TRIỆU MÙA ĐÔNG
lee jeno x yu jimin
-
tôi lại tỉnh dậy vào một buổi sáng khác, một buổi sáng trong rất nhiều buổi sáng sau khi cậu rời đi.
một nửa bên trong tôi nói rằng nó nhớ cậu, nhưng một nửa khác lại luôn muốn thẳng tay giết đi niềm nhung nhớ ấy, nó không muốn tôi nhớ cậu, cũng không muốn tôi vì cậu mà phải tự giày vò. tim của tôi không nằm bên trái, thay vào đó, nó thuộc về phía còn lại, nói theo cách dễ hiểu hơn, lục phủ ngũ tạng của tôi giống như được nhìn thấy qua một chiếc gương toàn thân, trái ngược hẳn với người khác, những thứ đáng lý nên nằm ở chỗ chúng nên nằm thì lại tồn tại ở vị trí đối xứng. hay vì như thế mà trông tôi không giống người bình thường, hay vì như thế, mà tôi với cậu vĩnh viễn chẳng bao giờ tồn tại một khoảng va chạm, một khoảng rơi giữa những nốt chệch nhịp, một giây phút hiếm hoi khi chúng tôi cùng nhau chạm tay vào một phím đàn, chỉ một khắc thôi cũng không tồn tại cơ may ấy.
đồng tử đau nhức, tôi ước rằng đêm qua mình đừng khóc nhiều đến thế, túi khăn giấy trên bàn lại phải thay mới, sáng hôm qua tôi cũng đã thay một túi, nhưng còn sáng mai, liệu việc đó có phải tiếp diễn, hay tôi sẽ lại thức dậy với sự trống rỗng buốt nhức, không khóc được nên nước mắt kết thành băng tinh. nỗi đau thể xác luôn luôn dễ chịu hơn gấp nhiều lần so với những gì tinh thần đang phải gánh chịu. người tôi rã ra, chạm vào chỗ nào cũng đều khó chịu.
hôm nay cậu làm gì nhỉ?
còn hôm nay tôi không làm gì cả. những sáng sớm sương giăng đầy trời, liệu trước ô cửa sổ nhà cậu sương có trắng thế này? tôi cũng muốn làm sương rơi trong đáy mắt cậu, tôi cũng muốn cậu lại nhìn tôi như đêm đầu tiên tên tôi xuất hiện giữa cuộc đời cậu, trí mẫn, trí mẫn, cậu đã gọi tôi là trí mẫn cơ mà? thế tại sao bây giờ cậu lại không gọi tôi như thế nữa? tại sao tôi không được gặp cậu, mặc cho anh pha chế vẫn thường nói rằng cậu hay ghé đây lắm, cậu vẫn ghé tới đây như ngày trước cậu hay ghé, cậu vẫn nói chuyện với những người cậu hay nói chuyện, nhưng sao cậu lại gạt tôi ra? nước mắt lại vô thức rơi khi tôi đang đánh răng, khi tôi là lượt bộ quần áo mình sẽ mặc để đi làm, khi tôi xuống nhà để kiếm gì đó ăn, khi tôi nhìn ra bên ngoài và thấy bên ngoài chầu chực tắt nắng. cậu không thấy được tôi khóc, cũng như tôi không đoán được trong đầu cậu nghĩ gì, ai cũng không nói, ai cũng không biết, nhưng lại luôn ước ao phía bên kia khoảng trắng sẽ có người đáp lại mình. một khoảng trắng mờ mờ ngăn cách cậu về với tôi, ngay cả trong những cơn mơ, dáng hình cậu cũng tàn lụi như đống tro bếp bị gió lạnh cuốn tạt đi. một khoảng trắng, một khoảng trắng, một vết đứt gãy giữa những kỉ niệm được níu với nhau bằng nước mắt.
mùa hạ sắp sang, còn tôi vẫn mãi mắc kẹt trong màn sương quá khứ, với những cơn mưa kéo dài vĩnh viễn, với mùi thuốc lá chẳng mấy thơm tho, và với cậu, người đã bỏ tôi đi không chút do dự. một cái bóng, không có tên, ngang qua đời cậu, chớp tắt như đèn điện.
3.
quán vắng người, tôi ngồi một mình ngoài hiên, trên chiếc ghế cậu vẫn thường ngồi mỗi lúc ghé thăm.
tròn một tháng kể từ lúc nói lời từ biệt, mặc dù chẳng ai chịu hé miệng ra hai chữ ấy, nhưng cả hai bên đều ngầm hiểu rằng sau đêm nay, dẫu khung chat có sáng đèn bất kể ngày hay đêm, thì chúng tôi cũng không được phép nhấn gửi đi dù chỉ vài từ ngắn ngủi, không được phép nghe giọng đối phương qua ống nghe điện thoại, không được cùng nhau chìm vào giấc ngủ, không một lần nào nữa. tôi khóc nhiều đến mức đồng tử phải nhức lên từng cơn mỗi khi bắt gặp ánh sáng, những đêm triền miên vùi mặt trong đêm tối khiến nó buộc phải làm quen với sự vô định. nhưng không hẳn là khóc, vì đâu cần cố gắng gì cho cam, nước mắt tôi cứ tự động rơi mỗi khi trở về nhà, trước khung cửa sắt chỉ còn mình tôi đứng đợi, đợi một người không đến, đợi một tình yêu không dành cho mình.
tôi nhớ cậu đến phát điên.
những ngày nối tiếp nhau, những bình minh khi tôi đi ngủ, và những hoàng hôn tôi đón trên đường đi làm, mỗi giờ trôi qua như hàng triệu năm ánh sáng, vũ trụ chỉ có riêng tôi, còn mặt trời đã bị ai đem đi mất. tôi nuôi cho mình một mộng điên đảo, rằng cậu sẽ về với tôi, về với tôi như ngày chúng tôi chưa xa nhau, mùa đông với ngàn vạn hơi ấm, tôi không quên được cậu, càng không quên được màn đêm đã nuốt cậu vào trong. ông trời đang cật lực giấu đế nỗ khỏi tầm mắt tôi, điều đáng quên thì phải quên, nhưng sao tôi cứ níu mãi chẳng buông?
"về thôi em"
quản lý vỗ vai tôi, mười một giờ rồi, hôm nay không ai gọi bạc xỉu với đá bi, hôm qua cũng không ai gọi, hôm kia càng không…
trên bậc thềm có loài hoa đỏ đang đương độ đâm chồi, vài chiếc lá rơi trước mũi giày tôi lạnh toát, mùa xuân của vạn vật đến rồi, còn mùa xuân của tôi biết khi nào mới đến? tiếng lách cách từ chiếc ổ khóa cũ dội vào lòng, đêm đầu tiên chúng tôi biết có nhau trong đời, đêm đầu tiên cậu gọi tôi là trí mẫn, những âm thanh hỗn độn truyền đến màng nhĩ; mưa, tán ô, trí mẫn, hai lần, cười và khóc. nhưng âm thanh ấy đã khô, hai tiếng trí mẫn đã khô trên đôi môi cậu, cậu không gọi tôi như thế bao giờ nữa, thời gian chính thức dừng lại, mùa đông ấy dừng lại, tôi dừng lại, chỉ có cậu mặc nhiên bước tiếp.
"nói với trí mẫn một chuyện,"
"muốn trí mẫn biết là tớ có thích trí mẫn, chứ không phải cái kiểu dở dở ương ương."
đêm đó tôi mất ngủ.
trong giấc chiêm bao chập chờn khi trời gần sáng, tôi mơ thấy cậu, mơ thấy chúng tôi đang ngồi trên bãi cát, biển trước mắt không ngừng động sóng, gió thổi vị mặn tràn vào khoang mũi, ký ức thứ hai tìm về, liền mạch và chậm rãi. tóc cậu bị gió cuốn rối mù, tôi luồn tay vào giữa những sợi tơ mềm, vò vò vài cái, rồi bật cười.
"trí mẫn, đừng sờ nữa" đế nỗ nghiêng đầu, để bàn tay tôi trượt đi giữa không trung "tớ chưa gội đầu, cậu đừng sờ, bẩn tay lắm."
"cậu không thích tớ chứ gì?" tôi nghe thấy giọng mình cất lên, giữa những luồng sóng âm khác, xuyên thẳng vào não bộ, tôi nghe thấy mình nói như thế khi tám phần tâm trí không còn tỉnh táo "cậu không thích tớ chứ gì?"
chẳng hiểu tôi lấy can đảm ở đâu ra, cả đêm qua, và cả đêm nay nữa, chẳng hiểu tôi lấy can đảm ở đâu ra mà nhiều thế. tôi muốn hỏi cậu thế thôi, muốn nghe cậu trả lời, dù có hay không cũng không quan trọng. thứ duy nhất tôi cần là một sự chắc chắn, xuyên qua mọi mập mờ diễn ra suốt bấy lâu, một sợi dây đủ vững để tôi nắm được vào.
"đi về thôi, cậu mệt rồi."
"tớ chưa mệt," đế nỗ cúi xuống nhặt lại những vỏ lon rỗng ruột, đầu tôi bắt đầu nhức lên như bị ai đánh "đế nỗ không thích tớ chứ gì?"
"không."
"nói với trí mẫn một chuyện," cậu phủi cát trên hai ống quần, mắt vẫn không nhìn tôi "muốn trí mẫn biết là tớ có thích trí mẫn, chứ không phải cái kiểu dở dở ương ương. nên bây giờ cậu về với tớ, ở ngoài đây lâu sẽ lạnh."
ánh sáng tràn vào phòng, gương mặt cậu đột ngột biến mất, trước mắt tôi là một mảng chói lòa, đế nỗ đi rồi, cậu nói thích tôi sau đó đi mất rồi. bên ngoài đã chuyển thành bình minh. tôi thức dậy giữa những mảng đen của ký ức, và cả những mảng ướt nhẹp vì nước mắt, khắp người đau ê ẩm, cảm giác trong mơ chân thực đến mức tôi tưởng rằng mình đang sống lại ngày ấy, một ngày trong quá khứ, một ngày sắp tan vào hư không, ngày đầu tiên và duy nhất đế nỗ cho tôi cảm giác rằng chúng tôi thực sự thuộc về nhau.
tôi sai rồi, tôi đã cho đi quá nhiều thay vì nhận lại, tôi đã quên hỏi rằng cậu có thực sự cần tình yêu của tôi không, tôi quên mất không hỏi điều ấy; tại sao tôi cho cậu nhiều như thế, đến cuối cùng người cậu lựa chọn vẫn không phải là tôi? tại sao lúc ấy cậu không nhìn tôi, hay cậu sợ tôi phát hiện ra trong mắt cậu khẽ chạy qua một tia giao động, dối trá, dối trá, suy cho cùng mọi hứa hẹn đều là dối trá.
"muốn nói trí mẫn biết là tớ có thích trí mẫn"
hơi ấm của cậu vẫn gờn gợn trong lòng bàn tay, rải trên mái tóc, trên vai áo, trên mọi nơi tôi chạm vào được, trên mọi góc đường chúng tôi từng đi qua, hòa vào không trung, dệt thành một tán ô trên đầu, ngăn cản mọi cảm xúc khác chạm được vào tôi. tất cả, ngoại trừ nỗi đau.
liệu có ai khác cần tôi như tôi cần cậu, liệu có ai chấp nhận một tâm hồn đã vỡ nát sau những nỗi nhung nhớ không bao giờ vơi cạn, nếu là tôi, tôi sẽ không chấp nhận. tôi không muốn bất kì ai trở thành thế thân của cậu, tôi không muốn tìm một người trông giống cậu, mà thực lòng tôi chỉ muốn cậu, một mình cậu chứ không phải ai khác. nhưng tôi lại quên mất rằng, cơn mưa ngày ấy đã sớm tạnh rồi, cậu cũng gạch tôi đi khỏi trí nhớ từ thủa nào không hay, chúng tôi quên mất phải trao cho nhau một tên gọi, bởi vì những thứ vốn không có tên gọi, luôn luôn là những thứ dễ dàng bị lãng quên. như tôi, ở trong cậu.
hôm nay cậu quên tôi chưa?
còn tôi chưa quên được cậu.
"trí mẫn đang làm gì đấy?" tiếng người gần ngay bên tai, qua khoảng trống từ chiếc gương cầm tay, tôi thấy một gương mặt quen thuộc.
"chị ơi" tôi quay mặt lại, son trên môi còn chưa khô hết "trông em có đẹp không?"
chị nhân viên bật cười, liên tục gật đầu "đẹp chứ sao không, em không thấy ai đến quán cũng muốn xin liên lạc với em à?"
nhưng em lại không thấy đẹp.
"mình ra ngoài thôi chị."
tôi gập gương bỏ vào túi áo, không soi nữa, không có tác dụng. nếu tôi thực sự đẹp, nếu tôi không xấu, nếu tôi rực rỡ và đáng yêu, thì làm gì có chuyện để bàn. nếu tôi như thế thật, cậu sẽ ở lại mà, đúng không? nhưng cậu không ở lại, tôi không hợp với cậu, nghĩa là cậu không thấy tôi đẹp. nếu đẹp với tất cả mọi người trừ cậu, tôi không biết phải làm gì để nuốt trôi vẻ đẹp này. vẻ đẹp của người không được yêu.
ngày thứ ba mươi mốt kể từ đêm ấy, tôi gặp lại cậu. người khác, mưa, đôi mắt, sóng, không là gì cả.
đối với cậu, tôi không là gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com