Chương 4
Hôm sau đến giờ nghĩ trưa Phi Nhung hẹn Bảo Trân là bạn của cô đi ăn..
Đến một nhà hàng gần công ty hai người vừa ăn vừa nói chuyện
Nhung à bộ tuần sau bà lấy chồng thật sao.
Cô buồn bã gật đầu
Đúng vậy ! Thật ra tui cũng không muốn lấy chồng bây giờ đâu mà là vì hai bên gia đình quá hối thúc với lại bác gái rất là mến tui nên không nỡ từ chối
Bảo trân gật đầu rồi hỏi về người cô định cưới
Còn người bà lấy thì sao có thương yêu bà không hay cũng giống như bà
Coi lắc đầu thở dài
Thì bà thấy rồi đó điều là hai bên gia quyết cả thoii chứ tui và anh ta chẳng ai thương ai
Cô lại thương cho cô bạn Phi Nhung của mình tuy có được ba mẹ chồng tốt thương cô nhưng còn chồng cô thì không chắc
Ừm. Mà hình như anh ta là tổng giám đốc của Nguyễn Mạnh đúng không
"Hình như là vậy á"
Tui nghe nói anh ta rất giỏi và đẹp trai nhưng có điều hơi lạnh lùng đó
Coi nói rồi nhìn qua phi Nhung thấy cô thở dài
Kệ anh ta đi lấy về việc tui thì tui làm việc anh ta thì anh làm vậy thoii nghĩ nhiều chi cho mệt....thoii tui về công ty đây tối nay gặp lại
"Ừm bái bai"
Đến 5h chiều Mạnh Quỳnh đến trước cửa công ty Phạm Trần để đón Phi Nhung chờ đến nữa tiếng vẫn chưa thấy cô anh lạnh lùng bực bội trong người vì chờ quá lâu...anh đi thẳng vào trong đi thang máy lên phòng của cô. Vì đã đến công ty kí hợp đồng ngiều lần rồi nên anh biết phòng cô ở tầng mấy..
Anh đi dọc hành lang để tìm phòng Tổng Giám đốc vừa lướt qua cánh cửa thứ hai thì thấy cô đang cấm cuối làm việc
Anh đứng ở cửa một lúc rồi gõ cửa
Cốc...cốc..
Cô vẫn không nhìn ra cửa chỉ lên tiếng vì cô nghĩ vẫn còn sớm chưa đến giờ ra về nên nhân viên vào tìm cô..
Mời..Vào...
Anh đẩy của vô đi lại sofa ngồi thảng nhiên cô vẫn chưa phát hiện, một lúc sau cô thấy im lặng quá nên mới ngước lên nhìn thì thấy Mạnh Quỳnh ngồi trên sofa ngay trước mặt cô bất ngờ nên hỏi anh
Anh vào đây chi vậy...có hợp đồng gì à
Anh nhìn cô mà nhếch mép cười
Không.
Cô thắc mắc với vẻ mặt lạnh lùng của anh thốt ra một chữ. Cô hơi bực với thái độ lạnh lùng của anh lại tiếp tục hỏi
Vậy anh đến đây làm gì
Anh cười với vẻ mặt lạnh lùng rồi nhìn cô nói
Hộ tống em về
Tôi tự đi taxi về được rồi không cần đâu (vì xe cô vẫn đang bảo trì)
Em không về cùng tôi thì không thể nào tôi ăn nói mẹ chồng em được anh vẫn thảng nhiên mà nói
Im lặng một lúc anh lại nói tiếp
Bà ấy đang cho người theo dõi
Cô nghe anh nói cũng hiểu không làm anh khó xử cô dọn dẹp tài liệu rồi lấy túi ra về
Vừa vào xe anh quay sang nói với cô
Từ đây đến ngày cưới tôi sẽ đưa đón em nên em không cần phải đi taxi
Cô thắc mắc hỏi lại
Tại sao chứ
"Vì mẹ chồng em"
Cô nghe anh nói đột nhiên cảm thấy ngại ngùng và ngạc nhiên trước những câu nói vô cùng tự nhiên của anh. Cô biết anh và cô không tình cảm với nhau nên cô quyết định
Mạnh Quỳnh
Cô chợt gọi tên anh làm anh cũng bắt ngờ mà nhìn cô
Tôi biết anh và tôi không hề có tình cảm mà chỉ vì gia đình nên chúng ta sẽ làm một hợp đồng
Anh nhìn chằm chằm cô với hai chữ "hợp đồng".
Hợp đồng này sẽ hết hiệu lực trong vòng 2 năm, và sau hai năm chúng ta có thể li hôn
Đối với tôi, thì anh không được quyền xen vào bắt cứ chuyện gì. không được động vào người tôi khi chưa cho phép đặt biệt là không ngủ chung với tôi và ăn hiếp tôi
Vừa nghe cô nói xong câu cuối anh lại cười thầm khoing ngờ cô lại trẻ con như thế
Còn đối với anh muốn làm gì tôi không quan tâm. tôi nói gì phải nghe không được cải. Anh muốn có bạn gái hay ngoại tình tôi điều không quan tâm
Vậy được chứ !!
Anh khẻ nhăn mặt ánh mặt lạnh lùng nhìn cô khiến cô giật mình
Em bỏ cái điều thứ 2 cho tôi cái gì mà nói gì cũng phải nghe hả..
Anh gằn giọng nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô hơi run sợ
Được rồi bỏ thì bỏ...
"Khoan đã tôi muốn thêm một điều...khi có gia đình hai bên thì phải diễn trước mặt họ nếu không lại rất rối"
Được rồi tôi biết rồi cứ vậy đi
Cô nói xong thì xe cũng đã đến trước cửa nhà họ phạm cô xuống xe không một lời từ giả
Anh lái xe về rồi suy nghĩ
Không biết lấy cô nhóc trẻ con này về sẽ như thế nào đây.....thật là nhức đầu
Anh thì cũng về nhà còn cô thì lên phòng tắm rửa chuẩn bị đi chơi với bạn. Cô và Bảo Trân đến Trung tâm thương mại để mua đồ
Đi một vòng thì cô lại bắt gặp bà Duyên cùng với mẹ mình là bà Hạnh đang đi mua sắm. Cô đi lại chào hỏi
Con chào bác...bác và mẹ đi mua sắm ạ
Bà cười khẻ nhìn Phi Nhung
Ừm bác đi mua ít đồ với mẹ con, con cũng mua đồ à, mà con đi một mình hay sao
"Dạ con đi với bạn với mua đồ đi làm thôi ạ..bác và mẹ lựa đồ vui vẻ con đi tìm bạn con đã..."
Ừm con đi đi
Cô vừa đi thì bà quay sang nói với bà Hạnh
Con bé Nhung nhà chị dễ thương quá tôi mong sớm rước con bé về quá
Bà vừa nói vừa cười vẻ mặt hiện lên sự hạnh phúc
Bà Hạnh vui mừng trả lời
Cảm ơn chị..con bé Nhung thật là mai mắn khi có người mẹ chồng hiểu nó như chị, sau này có gì cháu nó về bên nhà chị không biết chị cứ chỉ bảo
"Chị nói quá hà con bé tốt như thế tôi còn chổ chê sao mà dạy bảo"
Hai người cứ thế mà cười vui vẻ với nhau.
Hôm nay cũng gần ngày cưới chỉ còn 2 ngày thôi Mạnh Quỳnh qua nhà đón phi Nhung đi thử váy cưới
Đến nhà cô anh đi vào phòng khách chào ba mẹ cô
Dạ con chào hai bác
Ông phạm gật đầu rồi bảo cậu
Ừm. Con ngồi xuống đi....con đến đây có việc gì không
"Dạ con đến đón Nhung đi thử đồ cưới ạ"
Lúc này anh đã bớt lạnh lùng đi nhiều rồi nên cuộc trò chuyện khá thoải mái
Anh ngồi đợi một lúc thì thấy cô cầm con gấu đi xuống với bộ váy hình con gấu chỉ ngang đùi gương mặt vẫn con mè nheo buồn ngủ, hên là tóc cô không bù xù lắm
Có chuyện gì vậy ba
Cô vừa đi xuống vừa hỏi không để ý là có Mạnh Quỳnh ở đây
Lúc này anh nhìn cô chẳng khác nào con mèo lười cả anh nhìn chầm chầm cô mà cười thầm
Ông lúc này mới ngước lên nhìn cô rồi lên tiếng
Quỳnh đến đón con đi thử đồ cưới nè...mà con ăn bận gì dậy sao còn chưa thay đồ
Lúc này cô mới mở to mắt ra thấy anh ngồi dưới ghế đang nhìn cô còn...
Chào em
Cô suy nghĩ ( chòi oi không biết chui lỗ nào đây nữa )
Cô nhìn lại mình rồi chạy một mạch lên lầu trong xấu hổ đến mức muốn độn thổ
Còn anh thì nhớ đến dán vẻ vừa dậy của cô nhìn không nhịn cười nổi....
Quỳnh con đừng để ý nghe ở nhà nó trẻ con như vậy đó..
"Dạ có gì đâu bác"
Anh vừa trả lời vừa cười
Một lúc sau cô và anh cũng vào xe, cô không dám nhìn anh vì nhớ lại cảnh tượng lúc nảy....cô lúc này vừa ngại vừa xấu hổ cô lén liết nhìn qua anh thấy vẻ mặt vẫn lạnh lùng thì mới bớt lo hơn lúc nãy
Anh thấy ánh mắt ai đó đang nhìn mình chăm chú lái xe rồi hỏi
Ở nhà em thường như vậy lắm sao
Anh chỉ hỏi nhưng vẫn chăm chú lái xe còn cô thì như muốn chui xuống lỗ ngay lúc này, vội trả lời
Không...không có...
Anh biết cô đang mất cỡ nên không chọc cô nữa. Đi thẳng đến cửa hàng váy cưới cô đang thử đồ với nhiều chiếc váy xinh xắn và lọng lẫy. Còn anh thì đang thử vest
Một lúc sau cô đi ra với chiếc váy cưới màu trắng hở nhẹ ở ngực và bên dưới được xẻ dọc từ đùi xuống nhìn cô sang trọng và xinh đẹp như công chúa. Anh thì với bộ vest đen sang trang làm toát lên vẻ phong độ và đẹp trai của anh
Quả thật là anh chị rất đẹp đôi
Nhân viên vừa nói xong thì cô có vẻ ngại ngùng còn anh vẫn lạnh lùng nhìn ngấm bọi vest của mình
Sau khi ưng ý được đồ cưới rồi hai người được nhân viên dẫn vào trong để chụp ảnh cưới....
Anh và cô đa số chỉ chụp những tấm ảnh đầu bình thường chỉ đứng cạnh nhau thợ chụp ảnh thấy không được đẹp cho lắm liền lên tiếng
Nè chú rễ ơi anh ôm eo cô dâu đi chứ chụp mà một người một chỗ thì ảnh không có đẹp đâu
Anh gật đầu rồi cười nhẹ đứng sau lưng cô đặt tay luôn qua eo để ôm cô....
Suy nghĩ.....chòi oi cái tên này định làm gì không biết
Anh thấy cô có vẻ ngại ngùng định chọc cô thêm...
Tôi muốn chụp một cảnh hôn
Anh lạnh lùng lên tiếng
Khiếng cô phải ngỡ ngàng mà tức tối lên tiếng
Không.....không được ôm được rồi không cần hôn đâu
Mạnh Quỳnh đứng ôm eo cô thì kề sát tai cô nói nhỏ
Vậy sao..
Cô suy nghĩ cái tên này bị điên rồi hiazzz thật là phải chụp nhanh mới được
"Thôi thôi được rồi mệt hai người quá vợ chồng gì đâu mà chụp ảnh cũng khó nữa người đẹp mà khó khăn quá hà.."
Dạ dạ tui xin lỗi chú chụp tiếp đi
Cả một ngày bận rộn với việc chụp ảnh cô cũng đã mệt rã rời lại thêm đói bụng nữa...anh láy xe đưa cô đến nhà hàng ăn tối. Lúc này thì mẹ anh điện
•Một lát nữa con chở Nhung qua nhà mình luôn nha mẹ có chuyện muốn nói
"Con biết rồi" vẫn lạnh lùng trả lời bà
Nè nè con bớt cái kiểu lạnh lùng đó đi nghe cứ lầm lầm lì lì người ta sợ chạy mất bây giờ đó
"dạ mẹ"
Con...
Bà vừa lên tiếng tút...tút...
Con với cáu haizzz
Sau khi nói chuyện xong anh đi vô thấy cô ngồi đó.
Em ăn xong chưa
"Tôi ăn rồi giờ anh đưa tôi về đi"
Anh không nói gì rồi tính tiền ra xe mở cửa cho cô...trên đường về vẫn im lặng như ban đầu. Anh chạy về biệt thự nhà họ Nguyễn nhưng không nói với cô lúc rẽ đường khác cô mới hỏi
Ủa anh đưa tôi đi đâu vậy
Anh vẫn nhìn phía trước lái xe mà trả lời cô
Về nhà tôi
Cô gật đầu im lặng rồi nhìn ra cửa sổ
Đến sân của biệt thự Nguyễn Mạnh người làm ra đón
Chào cậu chủ chào cô chủ
Anh lạnh lùng đi vào trước
Dạ cô gọi con là phi Nhung được rồi...
Cô nói rồi cười với cô giúp việc rồi đi vào.
__________________________________
Có sai sót gì mong mn bỏ qua
Nhất là lỗi chính tả mình không để ý hết mn cố gắng đọc hiểu nha ⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com