Chương : (2) (3)
Chương 2 : Hoan ái
Cả căn phòng chìm trong tiếng thở dốc của hai con người. Phi Nhung run run giọng nói :
"Tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà, anh làm gì vậy. Đừng... dừng lại đi... xin anh..."
Mạnh Quỳnh không nói gì, bàn tay to lớn mang khí lạnh luồn vào trong chiếc váy của cô. Đôi môi không ngừng hôn mút dọc xuống cổ, xương quai xanh rồi đến đồi núi đẩy đà thì dừng lại. Đi tới đâu anh cũng để lại dấu hoan ái ở đó như hoa đào nở trên tuyết.
"Thật vừa miệng!"
Mạnh Quỳnh vừa dứt lời liền đưa miệng mút lấy nụ hoa còn bàn tay kia thì không ngừng xoa nắn bên còn lại. Cảm thấy ****** dưới sự va chạm của anh làm Phi Nhung không ngừng thở dốc. Đầu óc trống rỗng. Anh bế thốc cô lên chiếc giường lớn, cả thân người nằm đè lên cô.
Phút chốc toàn bộ đồ trên người đã bị anh xé rách.
"Đừng xé, đồ tôi đi mượn đó"
Cô khẽ nói...
"Trong lúc này lẽ ra em phải lo lắng cho bản thân mình chứ không phải chiếc váy."
Anh cười thầm với cô gái ngốc nghếch này
"Tôi có nói anh dừng lại anh sẽ dừng sao."
Nhìn đôi mắt ươn ướt như chú thỏ nhỏ bị ức hiếp của cô, anh nói:
"Yên tâm, lát tôi đền cho em bộ khác"
Lời nói vừa dứt, anh tiếp tục hành động của mình. Lúc này, thuốc đã ngấm sâu, anh thò tay xuống nơi đó của cô. 1 ngón tay vừa vào, anh thầm nghĩ " Sao lại thế này, đúng là yêu nghiệt mà "
"A...đau...nhẹ đau lắm"
"Em thả lỏng ra, một chút nữa sẽ đau chút."
Ngón tay anh ra vào khiến cả thân hình cô cong lên như con tôm dưới sự khoái cảm lạ lùng này. Người đàn ông sành sỏi này chắc khiến cô chết mất.
Khi cảm thấy đủ ***, anh cởi toàn bộ đồ vướng víu trên người. Cơ thể sáu múi của anh, đường cong chữ V, và vật kia khiến cô hoảng sợ.
Anh cúi người đưa vào trong người cô, tiến sâu đên lớp màng kia thì anh khựng lại 1 khắc. Hóa ra là lần đầu
"Đau quá, chết mất.... anh bỏ ra đi..."
"Em thả lỏng, chút nữa sẽ hết đau."
Nói rồi anh tiến sâu vào thân thể của cô. Luân động một lúc, khi thấy cô đã quen dần, anh mới gấp rút trút hết sức lực của mình ***.
"Um...nhẹ thôi...xin... anh..."
Trong căn phòng tràn ngập tiếng hoan ái, anh hung hăng ra vào. Tiếng rên của cô gái, tiếng thở gấp của anh chàng khiến ai cũng sẽ cảm thấy đỏ mặt nếu nghe thấy.
Anh rên một tiếng đưa toàn bộ tinh túy của mình sâu vào trong người cô. Lúc ra, *** chảy ra ngoài kèm theo máu đỏ. Cô gái dưới thân nước mắt vẫn đang đọng lại khóe mi.
"Anh xong rồi có thể để tôi đi được chưa ?"
Vừa thút thít cô vừa ấm ức nói.
"Ai nói tôi đã xong, chỉ mới bắt đầu thôi mà."
Cô nghe mà sửng sốt...
"Anh đang phạm tội đó, anh để tôi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu."
Cô biết rằng đã là người tới được nơi này ắt hẳn có thể áp bức người tỉnh lẻ như cô, dù có báo cảnh sát chắc gì cô đã được đòi lại công bằng hay còn xấu hổ thêm.
"Một lần cũng là phạm tội, nhiều lần cũng vậy...."
Anh nở nụ cười quỷ dị.
Nói rồi anh tiếp tục cúi xuống hôn lấy bờ môi kia. Đêm đó đợi đên khi hết thuốc trong người cũng là 4 giờ sáng.
Cô gái nhỏ dưới thân đã ngất lịm, môi sưng đỏ, toàn thân nở hoa đào. Anh đưa cô dậy lau qua người rồi tắm rửa rồi ôm lấy thỏ nhỏ mà ngủ.
Hôm nay, bị bỏ thuốc cũng gọi là may mắn khi tìm được thỏ con này !!!
____________________
Chương 3 : Chân thỏ chạy nhanh thật
Phi Nhung Nhíu chân mày, cô khẽ mở đôi mắt, hôm qua bị hắn hành cho ngất đi mặc kệ thân ảnh kia tự tung tự tác trên cơ thể của cô. Cô khẽ rên nhẹ:
"Đau quá!"
"Em ngồi dậy từ từ thôi, xin lỗi vì hôm qua tôi không làm chủ được mình."
Nghe thấy bên cạnh có tiếng, cô giật mình kéo lấy chăn che đi cơ thể toàn dấu xanh tím. Trông mặt cô đỏ hồng, hai mắt long lanh khiến anh không khỏi muốn đè cô ra mà ăn mà gặm.
"Còn gì của em mà tôi chưa thấy chưa động tới sao, cần gì phải che. Hôm qua tôi bị người ta bỏ thuốc, không ngờ gặp được em. Tôi rất vừa ý. Tôi sẽ..."
Không đợi anh nói tiếp cô ngắt lời..
"Không cần cho tôi tiền đâu, coi như tình một đêm đi."(quá ghê gớm..:)
Nói rồi cô đi nhanh về phía nhà tắm, mặc lại bộ váy hôm qua bị anh xé ra, tuy vậy vẫn mặc được. Cô chạy khỏi phòng, khi đi không quên cúi đầu chào anh. Anh vẫn còn ngơ ngác trước câu trả lời của cô thì thỏ con ngốc nghếch ấy đã chạy mất rồi.
"Chân thỏ chạy nhanh thật, mình sẽ sớm gặp lại thôi."
Anh cầm trên tay một sợi lắc hình chìa khóa, chắc do đêm qua kịch liệt quá làm đứt của cô gái nhỏ rồi.
Phi Nhung vừa sợ, vừa tủi thân vì đêm qua bị người ta ăn sạch, mà đáng sợ quá nên không nhìn rõ mặt của nam nhân ấy. Trở về phòng trọ cô nằm ườn ra chiếc nệm yêu quý nhắn một tin cho Uyên Nhi
*Xin lỗi! Hôm qua tớ gặp chút sự cố làm rách mất chiếc váy của cậu rồi, tớ sẽ gửi đền cậu sau nha*
Sau đó cô nằm đánh một giấc, trong đầu cô bây giờ chỉ muốn quên đi hình ảnh hôm qua khi mình lăn giường cùng ai kia. Sao lúc đó cô còn cảm thấy thật hưởng thụ.
Chiều nay cô có 2 lịch make up chụp cho quán quần áo của người quen. Cô dậy đánh răng rửa mặt, ăn tạm chiếc bánh mỳ, mặc lên người bộ quần áo cao cổ che đi nhưng vết hồng đỏ kia.
Tới cửa hàng thời trang, cô chuyên tâm make up cho bạn mẫu đồng thời cố gắng nhìn cách mix đồ của hãng. Ước mơ nhỏ của cô là sau này có thể mở một hãng thời trang riêng nên bây giờ ngoài việc kiếm tiền nuôi bản thân, gửi một ít về cho mẹ nuôi cô còn cố gắng đăng kí 1 lớp học thiết kế.
Việc make up cho các hãng thời trang cũng sẽ cho cô kinh nghiệm về việc mix đồ cũng như các set up cửa hàng.
Bên kia...
Người đàn ông đã qua đêm với cô tên là Mạnh Quỳnh, 28 tuổi anh là con trai của ông trùm Thiên Cảnh. Gia tộc họ Nguyễn của anh bề ngoài kinh doanh nhiều công ty lớn nhỏ nhưng không ai rõ họ thực chất làm gì. Không ai muốn gây sự với người họ Nguyễn ở đất nước này.
Mạnh Quỳnh 19 tuổi đã trở thành ảnh đế
*ảnh đế là một danh xưng tôn vinh nam diễn viên có vai diễn xuất sắc nói chung là vậy đó*
Để che mắt người đời cha anh cũng định hướng cho các con trai trong gia đình kinh doanh và tự tạo dựng tên tuổi trong nhiều lĩnh vực.
Năm nay, anh lui về kinh doanh công ty điện ảnh Nguyễn thị đồng thời về sẽ tiếp quản giúp ông Nguyễn các vẫn đề trong bang hội ở nước M để ông lo bên nước ngoài. Dưới Mạnh Quỳnh còn một cậu em trai là Thế Hoàng làm trong quân đội cũng có hàm tướng.
"Nói, ai sai mày bỏ thuốc thiếu gia..."
Sau tiếng hỏi là hàng loạt những tiếng roi quất vào da thịt.
Khuôn mặt lạnh của anh khiến ai cũng có cảm giác khiếp sợ.
"Cậu chủ, hắn nói hắn được chỉ thị bên Long bang, bên đó muốn con gái phát sinh quan hệ rồi được gả cho ngài."
Anh lạnh giọng đáp...
"Nếu hắn muốn bán con gái như thế thì cho cô ta sang Thái làm. Còn người qua đêm với tôi thì sao?"
"Thưa cậu chủ, cô ấy là Phạm Phi Nhung, 20 tuổi, là cô nhi. Hiện đang làm make up tự do, cô ấy vì không có điều kiện nên không học đại học. Kiếm được tiền tuy đủ trang trải nhưng thường xuyên gửi về cô nhi viện nuôi những đứa em khác nên rất vất vả. Cô ấy được hàng xóm quý mến, không có nhiều bạn chỉ có Uyên Nhi, con gái của Lê Quân tiểu thư nhỏ nhà đó. Còn lại mọi thứ đều trong sạch, chưa từng có người yêu."
Anh nhếch mép nở nụ cười giang manh...
__________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com