[V4] Hà Nội, không về nữa
Vì số điểm cho mỗi vòng thi được tính bằng số vote và comment nên nếu các cậu yêu thích bài thi nào hãy thả sao vàng và để lại lời nhận xét cho tác giả nhé ♡
Thể loại: Fanfiction
Couple: TaeJin (Taehyung x Seokjin)
Rating: K
----
Phải chăng là số mệnh đã an bài, kiếp này chúng tôi nợ nhau một mảnh tình.
----
Bởi lẽ nhân tình thế thái hội tụ muôn vàn kiểu người. Có người bước ngang cuộc đời tôi một cách nhẹ hẫng, không ồn ào cũng chẳng ấn tượng, lại có người nhất nhất lưu vào trong sinh mệnh tôi chẳng thể dứt bỏ. Thời điểm ấy tôi đã nghĩ rằng nếu không có anh thì không biết cuộc sống của tôi sẽ thành cái dạng gì nữa. Rồi tôi chắc nịch, anh so với sinh mệnh tôi, vạn lần quan trọng hơn.
.
"Hưởng ơi, tàu sắp đến rồi này."
"Anh Trấn, mau vào đây giúp em với, bánh xe của em bị kẹt vào rãnh cửa mất rồi."
Trấn vội vàng chạy vào trong, ngó thấy tôi đang loay hoay với cái xe lăn.
"Đây, anh tới rồi, nhanh nào kẻo tàu chạy qua mất."
Không nhớ rõ từ bao giờ, mỗi khi trời chiều nhá nhem chạng vạng, tôi cùng anh đều ra trước hiên ngắm nhìn đoàn tàu từ Hà Nội chạy đến. Một khắc dù chỉ là ngắn ngủi, đoàn tàu mang theo thứ ánh sáng chói lọi, rực rỡ như thắp bừng cả một vùng trời âm u. Ánh sáng ấy kỳ lạ lắm, nó không giống với ánh sáng bàng bạc của vầng trăng chưa tròn, không giống như ánh sáng của những con đom đóm thằng Hanh hay bắt về khoe với tôi, lại càng không giống ánh đèn dầu lập lòe mỗi tối tôi đốt. Trấn bảo rằng, ấy là ánh sáng của niềm tin, ánh sáng của hy vọng. Thế rồi tôi men theo vầng sáng ấy để nhìn về một Hà Nội xa xăm, tôi muốn lắm được nhìn thủ đô khoác áo mới sau những ngày gồng gánh đạn bom. Anh Trấn thì ước mơ to hẳn hơn tôi, anh muốn lên Hà Nội làm ăn, chứ sức trai trẻ mà ở đặng cái vùng quê này thì làm được cái gì mà sống. Không chỉ ánh sáng, tàu chạy qua còn mang theo thứ âm thanh dịu kỳ, thứ âm thanh mà những đứa trẻ ở đây chúa gét, chúng bảo mỗi khi tàu chạy qua là inh ỏi muốn ong cả lỗ tai. Tôi và Trấn lại thích chết đi được cái âm thanh ấy.
"Anh Trấn ơi, dì Lắm bảo anh sắp đi Hà Nội ạ?"
"Ừ, chứ ở nhà thế này mãi thì khổ lắm Hưởng ơi."
Tôi im lặng chẳng nói thêm lời nào nhìn tia sáng cuối cùng của đoàn tàu vụt đi rồi tắt ngụp, trả lại một màu thẳm đen vun vút cùng với tiếng côn trùng râm ran.
"Anh đi rồi, Hưởng ở nhà có cô đơn lắm không?"
Cô đơn chứ anh, cô đơn nhiều lắm lắm.
"Không đâu, vì em biết Trấn sẽ về lại với em mà."
"Khi nào đủ tiền anh sẽ về đưa Hưởng lên Hà Nội một lần cho biết nhé."
Tôi mỉm cười khẽ khàng gật đầu, ấy liệu mà tương lai kia liệu có xa xỉ quá không. Tàu chạy qua một đoạn là Trấn vội vàng trở về che mái cho đàn gà sau vườn, còn tôi thì vào nhà thắp đèn dầu. Hôm nào chậm trễ là dì sẽ càu nhàu cho đến khi dứt bữa tối.
Dì là vợ thứ hai của bố tôi, hai năm sau khi mẹ tôi mất, bố đưa dì về và bảo tôi gọi là mẹ. Tôi thấy cứ hay hay làm sao, rõ ràng tôi chỉ có một người mẹ. Dì cũng có một ngụm con riêng, là Hanh, thằng bé ngoan và thương tôi lắm. Lúc nào cũng anh Hưởng, cái gì cũng anh Hưởng đến độ dì ghét tôi ra mặt, bảo thằng Hanh tránh xa tôi ra. Những đêm trái gió trở trời bàn chân tôi đau buốt, thằng bé ngây thơ lại chu môi phồng má thổi lên rồi xoa nắn cho đến khi ngủ gục trên chân tôi. Vài lần dì mua quà vặt cho nó, nó lại mang chia cho tôi, tôi không nhận thì nó sẽ kè kè tôi ong cả đầu. Tôi thấy thương thằng Hanh lắm, song cũng có vài khi tôi ganh tị với nó. Hanh có mẹ thương yêu, có bố tôi bảo bọc và có cả đôi chân lành lặn.
Bố tôi thì cứ nay đây mai đó suốt thì, chỗ nào có việc là bố đến. Đôi chân tật nguyền này đành vô dụng nhìn gánh nặng đổ dồn trên lưng bố. Tôi đã quen với những lời đay nghiến đêm ngày của dì. Phải rồi, ai mà chịu được một thằng đàn ông hai mươi to xác lúc nào cũng chễm chệ trên chiếc xe lăn, đến cả việc thắp đèn đôi khi còn chậm chạp. Dì hay bảo tôi là đồ vô dụng, đồ tật nguyền, còn cả đồ ăn bám nữa. Bây giờ nếu tôi cứ vì mấy lời như vậy mà bận lòng thì chắc tôi đã là người "giàu có" thương tổn nhất cái vùng này. Phần nhiều cũng là vì anh Trấn, cứ cười khề mà bảo tôi đừng để tâm, ừ thì tôi sẽ không để tâm.
Anh Trấn ở cách nhà tôi chừng dăm bụi cau dừa. Trấn cũng vất vả, tất bật lắm. Bố anh sớm tối chỉ biết rượu chè, lâu lâu lại lôi mẹ anh ra trút cơn giận dữ, anh thì chỉ biết đến ôm lấy mẹ mà đỡ thay những đòn roi ấy. Dì Lắm thì cứ bệnh tật suốt, cả thằng Quốc còn non nớt. Tất thảy đổ dồn trên đôi vai anh. Thế mà anh chẳng bao giờ nửa lời oai thán hay than trách. Lúc nào cũng cười với tôi, đôi khi vết thương ứa máu vẫn cứ mà cười.
Trấn cũng chính là người mỗi chiều kéo tôi ra nhìn đoàn tàu lửa chạy qua. Thế rồi không biết từ bao giờ với tôi nó trở thành thói quen, như thể rằng hễ tàu chạy đến là anh vừa lúc có mặt. Anh kể cho tôi nghe về Hà Nội trong mường tượng, rồi anh hát cho tôi nghe bản tình ca dưới vầng trăng nhạt nhòa. Tôi còn chưa hỏi bao giờ thì anh đi, nhưng chắc anh đi rồi thì cuộc sống của tôi hẳn sẽ buồn tẻ lắm.
Hôm nay dì đưa Hanh về nhà ngoại bên kia sông, nghe bảo có giỗ họ hàng. Trước khi đi, năm lần bảy lượt dặn dò tôi không được thắp đèn quá sớm. Ánh mắt hoài nghi cùng ghét bỏ dán lên tôi.
Từ xa tôi thấy Trấn hí hửng chạy sang, mồ hôi vẫn còn bịn rịn trên vầng trán đậm màu sương gió.
"Hưởng này, anh đang suy nghĩ, không biết có nên đi Hà Nội không. Anh thấy lo cho mẹ, cho thằng Quốc." Anh dừng lại một chút rồi thở dài "và cả Hưởng nữa."
"Anh sợ lúc anh không có ở đây, lấy ai che chở cho mẹ mỗi khi bố tức giận, khi bệnh trở nặng lấy ai mà thuốc thang, thằng Quốc thì lại bé như vậy. Rồi cả Hưởng."
"Hưởng có muốn anh đi Hà Nội không?"
Chính tôi cũng không hiểu lúc ấy tôi đang nghĩ gì, vài phút ngắn ngủi tôi đã ích kỷ thầm mong rằng hay là anh đừng đi nữa. Thế nhưng nếu cứ ở đây mãi thì sẽ vất vả lắm, đi rồi anh sẽ có tương lai hơn.
"Em không biết nữa."
Rồi Trấn nhìn tôi bằng đôi mắt sâu ngút, vô định, khẽ một tiếng thở dài. Tôi biết anh đang bộn bề lắm, anh nhìn xa xăm. Đôi mắt u hoài kia, tôi muốn vuốt ve nó. Tôi chẳng thể làm được gì cho anh, đôi khi lại còn làm anh bận lòng thêm.
"Sao hôm nay mãi mà tàu chưa đến nhỉ. Hay là Hà Nội tắc đường tàu chưa về được."
Anh tự bật cười, Trấn của tôi lúc nào cũng như vây, chẳng bộc lộ dù tôi biết anh đang ngổn ngang mớ tơ lòng. Tôi thì chẳng cười nổi.
"Thật ra anh muốn lên Hà Nội, đi làm, rồi có thật nhiều tiền chữa bệnh cho mẹ, cho thằng Quốc đi học và sau cùng là lo cho cuộc sống của chúng ta sau này."
Tôi sững người, nhìn theo ánh mắt sâu thẳm của anh. Anh đã nghĩ đến những điều xa xăm ấy, vậy mà tôi thì chỉ chăm chăm mơ mãi về Hà Nội huyên náo.
Em muốn đi cùng Trấn nhưng đôi chân này chẳng thể.
Em muốn lo cùng Trấn nhưng đôi chân này chẳng thể.
Đôi chân này chẳng thể làm gì sất.
Anh nắm lấy tay tôi, đan cài siết chặt. Thế rồi hôm ấy, không có tàu chạy qua thật. Trăng đã cheo leo quá đỉnh đầu, sáng vằng vặc. Gió vởn vơ trêu trăng chưa tròn hẳn, sao gào thét rằng trăng còn có sao. Cuộn gió nồng cuốn mây che mất trăng, lại trở về với màn đen thẳm hun hút.
.
Hôm nay tôi đợi mãi vẫn chưa thấy Trấn qua. Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng bánh tàu lăn trên đường ray. Hay là Trấn hôm nay quên mất, phải rồi anh còn lo công việc mà đâu phải lúc nào cũng dư dả thời gian như đứa vô dụng là tôi. Tôi vội vàng đẩy xe ra, đúng lúc Trấn đứng trước cửa.
"Xin chào đồng chí, tôi vẫn tới kịp chứ, mau mau thôi nào."
Rồi anh vui vẻ đẩn tôi lên trước. Tôi thấy đáy mắt anh khi ấy đục ngầu dù có cố lảng tránh ánh mắt tôi. Cả vệt đỏ còn hằn dài trên má anh, phải chăng lại là màn trút giận của bố anh và sau lớp áo kia ai biết còn điều gì kinh khủng hơn thế nữa.
"Anh Trấn ngồi xuống đây, nhìn em đi."
Anh ngồi khụy xuống nhưng vẫn cố tránh ánh mắt tôi, tôi đưa tay chạm nhẹ vào vệt đỏ trên gương mặt anh.
"Bố lại đánh anh phải không?"
"Không phải đâu, tại anh không cẩn thận thôi, không sao đâu mà."
"Anh đừng gạt em nữa, bố lại đòi tiền anh sao."
"Thôi em đừng bận tâm."
"Anh Trấn..."
"A tàu đến rồi kìa Hưởng ơi."
Tôi khẽ thở dài, tôi ước Trấn hãy cứ một lần than vãn hết với tôi, khóc trước mặt tôi cũng được, nhưng xin anh đừng có cứ chịu đựng một mình mãi như thế. Tàu chạy đến, vẫn là thứ ánh sáng mà tôi và anh hằng mong trông. Chỉ một khắc thôi cũng được để chúng tôi tin vào một điều gì đó thật tươi sáng cho chính tương lai của chúng tôi. Rồi tàu vụt đi mất, anh và tôi chợt tỉnh giữa hiện thực u ám. Rằng không lấy gì đảm bảo cho tương lai của chúng tôi cả.
"Hưởng này, chắc là anh sẽ lên Hà Nội thật. Có thể là cuối tháng này, anh cũng đã vay được một khoản cho mẹ đỡ trong những ngày anh không ở đây."
"Lên trên anh sẽ làm việc thật chăm chỉ, sẽ sớm trở về."
"Hưởng đừng buồn, lên đến anh sẽ viết thư về cho Hưởng."
Buồn không em? Buồn nhiều chứ. Chiều đằng ấy không còn bóng anh nữa.
Ngày anh đi bầu trời xám xịt những tảng mây trôi, chùng xuống như sắp sụp. Gió dữ dội xô nghiêng cả tán cây khẳng khiu ven đường, gió cuộn những hạt bụi bay vào khoé mắt. Vẫn là trời khéo trêu ngươi lòng buồn, tôi nhìn theo tấm lưng anh cho tới khi khuất bóng. Vùng trời này thiếu mất tôi một khoảng đẹp tươi.
.
Chiều hôm ấy ngó thấy tiếng tàu chạy gần tới, tôi đẩy xe ra trước, bánh xe lại kẹt vào rãnh cửa, như một thói quen trong tiềm thức tôi gọi tên anh.
"Trấn ơi mau giúp em với."
"Anh Trấn ơi."
Tôi quên mất là anh đã đi rồi, anh đi về Hà Nội huyên náo, Hà Nội tấp nập. Tôi loay hoay đẩn bánh xe ra. Mãi mà không được, làm sao thế này, những ngày trước kia tôi vẫn làm nó mà. Tôi điên cuồng dùng hết sức lực đẩy thật mạnh, cuối cùng chiếc xe bật ngửa ra, tôi nằm xoài dưới mặt đất. Đúng là mọi thứ thật khó khăn với đôi chân này, nhất là việc Trấn của tôi không có ở đây.
Đã hơn một tháng trôi qua, tôi chẳng nghe được tin tức gì từ anh. Cho đến một ngày thằng Quốc hớn hở chạy sang đưa tôi phong thư, bảo là của anh Trấn gửi về. Tôi vội vàng nhận lấy. Anh xin lỗi vì tận bây giờ mới viết thư về, hồi mới lên chẳng rõ gì, lại đi làm suốt. Anh bảo làm trên đấy không vất vả mà người ta trả lương cao lắm. Anh cũng kể về Hà Nội, rằng Hà Nội đẹp lắm, Hà Nội náo nhiệt lắm. Anh bảo nhất định sẽ đưa tôi lên Hà Nội thăm thú một lần cho biết. Tôi ôm lấy bức thư vào lòng, thật may quá, phương xa ấy anh của tôi vẫn ổn.
Đều đều những tuần sau đó anh đều gửi thư về cho tôi, nhưng tôi thì cứ phải một tháng mới gửi thư lên một lần. Dì lúc nào cũng lườm nguýt tôi, bảo tốn tiền quá, cũng may thằng Hanh toàn lén dì nhờ bác Điền gửi giúp cho. Thư anh gửi đã sắp chất đầy hộc tủ, đợi anh ngày trở về thôi. Cuối thư lúc nào cũng là dòng chữ "thương nhớ Hưởng thật nhiều."
Anh liệu có biết trong suốt những tháng ngày tăm tối của tôi. Anh chính là ngọn lửa sáng rực, thắp bừng niềm tin trong tôi, niềm tin về một điều gì đó thật tươi đẹp. Anh chính là hy vọng của cuộc đời tôi. Bởi vậy mới nói, so với sinh mệnh tôi anh quan trọng gấp bội.
Thằng Hanh thấy tôi cứ lủi thủi sớm tối, sợ tôi buồn, thỉnh thoảng bắt được con ve sầu nào là lại về khoe tôi. Còn bảo nếu tôi buồn thì sẽ ở nhà với tôi. Tôi chỉ cười rồi lắc đầu. Đôi chân ấy của Hanh phải dùng để chạy nhảy như những đứa trẻ ngoài kia. Chạy trên vùng đất rộng sau rặm cây, chạy theo những cánh chuồn chuồn trong gió, chạy theo con diều đang phất phơ cùng với nắng, chứ không phải ngồi ở nhà nói vài ba lời sáo rỗng với thằng tật nguyền như tôi. Dì thì ghét lắm khi nhìn thấy thằng Hanh chơi với tôi, vẫn thương la rầy, đay nghiến tôi. Dì bảo giá mà tôi được như người ta thì dì rồi bố đỡ khổ, đằng này. Cũng đúng thật.
.
Trấn gửi thư báo rằng tuần sau sẽ về thăm nhà mấy hôm, thế rồi một nỗi niềm mơ hồ thoáng trỗi dậy trong tôi. Tôi cười suốt ngày hôm ấy, tôi đếm từng khắc mong Trấn của tôi trở về, trở về mang theo cái dư vị chốn thành hoa rực rỡ. Tôi mong lắm.
Anh về với gió với nắng, về với tâm tình đầy vơi.
Thế rồi đến ngày người ta báo anh mất rồi, trong vụ nổ nhà máy. Tôi như chết lặng, trái tim vỡ vụn trăm ngàn mảnh nhỏ. Tuyệt đối không thể nào. Thằng Quốc mắt ngấn nước sang báo dì Lắm sốc quá, ngất lịm đi, người ta đưa dì vào trạm xá rồi. Tôi thẫn thờ như vừa bị rút cạn linh hồn. Còn ba ngày nữa là anh về rồi mà, anh sao lại cứ thế mà đi. Tôi gào khóc, tôi điên loạn. Trái tim tôi ai đang giày xéo, thế giới tôi ai đang đạp đổ. Rốt cuộc vẫn là số mệnh này khắc nghiệt với chúng tôi. Rõ ràng chúng tôi chỉ mong một chút tươi đẹp bình dị ghé vào cuộc đời chúng tôi. Cướp đi một nửa, cuộc đời tôi nào còn gì.
Tôi chẳng biết mất bao lâu để tôi chấp nhận sự thật. Tôi nhìn hộc thư lạnh ngắt, bao lâu rồi không có bức thư nào được chất. Thế mà tôi vẫn nuôi một mầm hy vọng, tôi vẫn viết thư lên cho anh. Đến ngày người ta trả về toàn bộ số thư ấy tôi ôm lấy chúng oai thán mà bật khóc. Tàu vẫn chạy, ngày này qua ngày nọ.
Nhìn về con tàu đang tiến đến, hay là tôi lao ra đấy mà chết quách đi cho rồi. Tôi nhìn theo, xa xôi lắm, vô tận lắm, rồi tôi mỉm cười.
Tàu vẫn sáng rực, tàu vẫn ồn ào, chỉ là tôi không còn mơ về Hà Nội nữa.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com