Chapter 15: Em là của tôi
Chapter 15: Em là của tôi
Những vị khách VIP bước vào bên trong đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người. Quản lý lăng xăng hớn hở ra đón tiếp và mời họ đến chỗ ngồi riêng chỉ dành cho những người cao cấp và đặc biệt.
- Đem rượu lên, như cũ nhé quản lý. - Ningning dặn dò và viên quản lý thì gật đầu răm rắp nghe theo.
Tiếng nhạc xập xình trộn lẫn nhiều thể loại tạo nên một giai điệu làm hưng phấn đầu óc, Giselle lắc lư theo nhạc rồi dựa đầu lên vai Ningning, chỉ có Karina và Winter là im lặng nhìn sự hỗn loạn dưới sàn nhảy.
- Sao hai cậu im lặng thế? - Giselle vẫn giữ nụ cười trên môi.
- Có gì đáng cười sao? - Karina đáp lại.
- Này chị đầu trứng cút, đừng làm tụt hứng của Giselle chứ. - Ningning chau mày nhắc nhở.
Có thể thấy gia đình Ningning rất hạnh phúc, Ningning cũng chỉ lên tiếng khi vấn đề có liên quan đến bạn gái của mình. Karina chỉ biết lắc đầu khi thấy Ningning càng ngày càng lậm Giselle. Cô thầm nghĩ mình sống tốt hơn Ningning vì không có ai quản lý, không phải chia sẻ tình yêu thương và lo lắng cho ai cả. Nghĩ một đằng nhưng khi nhìn Winter thì cô chợt nhật ra mình đang đi một nẻo, Karina như một đứa trẻ muốn Winter bằng mọi giá, muốn Winter chỉ nghĩ đến mình, muốn độc chiếm toàn bộ cún con này.
Rượu được đem ra cùng với những chiếc ly thủy tinh. Karina cầm ly rượu đã được rót sẵn lên xoay nhẹ rồi tống chất cồn đỏ ấy xuống cổ họng. Winter cảm thấy không khí ở đây thật căng thẳng, hơn nữa biểu hiện lạnh lùng của Karina càng làm Kim tiểu thư sợ hơn. Cũng may có Ningning và Giselle giải vây trò chuyện với cô và nhắc nhở về thái độ của Karina.
- Winter, cùng ăn mừng vì cậu gia nhập với bọn này nào. - Giselle nâng ly rượu lên.
Tiếng cạn ly leng keng vang lên nhưng lại chỉ có ba người uống. Winter bối rối lưỡng lự trước ly rượu. Thế là Karina lại có cớ để làm khó cô gái kế bên.
- Sao không uống? Em khinh chúng tôi sao? - Karina hỏi với chất giọng không mấy hòa thuận.
Winter nắm chặt lấy ly rượu trong tay, cắn môi dưới như đang khó xử. Cô thật sự không muốn làm tụt hứng của mọi người nhưng khả năng lại không cho phép nên Winter thành thật đáp:
- Không phải vậy....tôi không biết uống rượu....
Nói xong Winter cúi mặt xuống như một chú cún con bị bỏ rơi. Giselle thấy vậy thì xua tay xóa đi bầu không khí căng thẳng này.
- Có sao đâu Winter, cậu có thể tập mà. Karina không nên mỉa mai người khác nha, cậu mà ăn hiếp Winter là tớ cho cậu biết tay đó.
Giselle hăm dọa rồi bật cười ngạo nghễ, chỉ có cô nàng là luôn vui vẻ và để ý đến cảm xúc của người khác. Vì thế Winter cảm thấy gần gũi với Giselle hơn, giống như đang chết chìm mà có được phao cứu sinh vậy.
- Cô nên uống đi chứ, rượu mừng mà không uống sao? - Karina nhướn mày, ý nói có phần thúc dục.
Winter cười gượng với Ningning rồi từ từ đưa ly rượu lên miệng. Môi của cô chạm vào miệng ly thủy tinh nhẹ nhàng và gợi cảm, thứ chất lỏng ấy trôi vào bên trong vòm miệng nhỏ xinh rồi đi thẳng xuống cổ họng. Cái bỏng rát và đắng ngắt mau chóng làm Winter nhăn mặt và muốn phun nó ra ngay lập tức như một phản xạ tự nhiên, thế nhưng nhìn ánh mắt của Karina thì cô đành miễn cưỡng nuốt nó ngược trở vào.
Thổi nhẹ một hơi để xua đi cái nóng, Winter thầm nhủ sẽ không uống thứ này lần thứ hai. Thế nhưng Karina vẫn chưa muốn tha cho Winter, cô tiếp tục rót rượu ra ly tỏ ý "mời" Kim tiểu thư uống tiếp. Ningning lúc này mới lên tiếng khi thấy Karina luôn gây sự với Winter.
- Karina, chị không thấy là Winter không uống rượu được sao? Ép người ta như vậy không tốt đâu, em thấy chị có vấn đề đó nha, cách yêu thương kì lạ này ở đâu ra vậy?
Karina liếc Ningning một cái muốn rách con mắt, Giselle cũng rất hả hê khi chồng tương lai của mình phát ngôn tuyệt vời như vậy, thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp là châm ngôn sống của cô, lần này Giselle quyết định sẽ bảo vệ Winter khỏi sự bắt nạt vô lý này.
- Karina à, cậu ăn hiếp Winter hoài mà không động lòng trắc ẩn à? - Giselle than vãn.
- Tớ không ăn và càng không hiếp cô ta. - Karina đáp lại.
Mà sự thật thì đâu có như vậy, chính cô đã ăn và hiếp Winter một cách dã man rợ giờ nói ra câu đó thật không biết ngượng miệng mà. Winter cũng không nói gì chỉ lặng lẽ thu mình lại, đây là thói quen bảo vệ chính mình nhưng trông có vẻ bất lực quá.
- Uống tiếp đi. Cô ta chẳng biết gì cả, tiền bỏ ra mua một đứa con gái vô dụng thật uổng phí mà.
Karina nâng ly rượu uống cạn sau lời nói như dao khứa vào tim rồi đem muối xát lên vậy. Winter đã quen với cảm giác bị sỉ nhục và lăng mạ nhưng vẫn không khỏi chấn động mỗi khi cô tổn thương mình. Ningning và Giselle trợn tròn mắt, họ cũng cảm thấy đau dùm Winter, thật là hết thuốc chữa Karina rồi.
Như một mồi lửa, câu nói của Karina cuối cùng cũng đánh thức lòng tự trọng còn sót lại của Winter. Cô tức giận và buồn bực đến mức nốc cạn ly rượu và còn rót ra thêm mà liên tục uống.
Nhưng Winter vốn dĩ không biết uống rượu, vị đắng và cay làm cô ho sặc sụa, lấy tay lau đi giọt rượu nơi khóe miệng, Winter liếc nhìn Karina với ánh mắt căm hờn rồi tiếp tục đổ rượu ra uống. Đắng lắm nhưng không bằng những gì Karina gây ra cho cô, cay lắm nhưng không khắc nghiệt bằng những lời nói vô tình ấy.
- Ngừng lại đi Winter. - Giselle lo lắng giữ chai rượu lại.
- Karina, tụi này thất vọng về chị quá.
Ningning cũng bực tức theo bèn đứng lên kéo Giselle ra về, Giselle thì vẫn lo lắng cho Winter nên xách theo chai rượu ra ngoài luôn. Chỉ còn lại hai người với những cảm xúc hận thù lẫn lộn đan xen.
- Lấy thêm rượu ra đây. - Karina nói với người quản lý.
Winter ngốc nghếch với lòng tự trọng của mình, thay vì chống lại quyết liệt để đòi quyền con người cho mình thì cô lại chứng tỏ mình mạnh mẽ ở điểm yếu nhất.
- Còn sức thì uống tiếp đi, để xem cô chịu đựng được đến khi nào. - Karina lại lên giọng thách thức.
- Tôi ngay từ đầu đã không chịu đựng được cô rồi Karina. Hôm nay có chết ở đây tôi cũng sẽ không để cô khi dễ tôi nữa.
Nói rồi Winter lại tiếp tục tống thứ cồn màu nâu đỏ vào miệng, cô muốn tan ra trong thứ rượu cay đắng này nhưng chợt nhận ra rằng càng uống lại càng thấy thoải mái hơn, sự vật xung quanh cũng mờ ảo hơn, cả Karina cũng chẳng còn trọng lượng với cô nữa, mọi tổn thương không thể chạm vào cô nữa rồi vì tai mắt đã không còn minh mẫn.
Sau một hồi chống chọi với lượng rượu không nhỏ Winter đã chính thức gục xuống bàn, cả cơ thể như không còn sức để gượng dậy nữa nên cứ nằm đó là thanh thản nhất.
Karina lại càng cảm thấy ghét hơn, giận hơn khi Winter đổ từng ly rượu ra uống. Ghét ai? Giận ai? Ừ thì giận chính cô đã cố tình gây ra mọi chuyện, giận chính mình khi tổn thương người mà cô muốn bảo vệ nhất.
Karina bế Winter lên đi ra khỏi bar trong ánh mắt hiếu kì của mọi người. Xe lăn bánh nhanh trên con đường cao tốc rồi quẹo vào con hẻm dẫn tới dinh thự nhà họ Yu.
Khi Winter vừa vào đến phòng ngủ thì cơn say bắt đầu phát huy tác dụng. Winter đánh thùm thụp vào ngực Karina không ngừng kêu buông ra rồi bỗng dưng nước mắt lại chảy dài bên hai má, Karina nhìn thấy mà xót xa trong lòng.
- Tôi ghét cô Karina...tôi ghét cô lắm....cô hận ba tôi sao lại kiếm tôi trả thù?...tôi không muốn tiếp tục nữa, tôi thua rồi, thả tôi ra đi....
Winter vừa nói vừa khóc nức nở trong cơn say, trong lòng Karina như có lửa đốt, đau vô cùng. Cô ôm lấy thân thể Winter vào lòng, ôm thật chặt như sợ ai đó sẽ lấy mất cún con này vậy.
- Ngủ đi Winter, tôi biết rồi, tôi sẽ không ăn hiếp cô nữa, sẽ bồi thường cho cô được không hả?
Karina dỗ dành một kẻ say trong vòng tay. Tiếng nức nở cũng giảm dần và Winter lại thở đều đặn dựa vào ngực cô, yên bình đến lạ. Karina đặt Winter nằm ngay ngắn trên giường, cởi quần áo của Winter ra rồi ôm lấy thân hình ấy vào trong lòng dưới tấm mền ấm áp.
- Thật ra tôi không dùng mánh khóe gì trong ván bài hồi nãy cả. Em là bùa may mắn của tôi. Có mất cả gia tài này tôi cũng không để mất em nên sau này đừng đau vì lời nói của tôi nữa.
Karina thì thầm bên tai, không biết là Winter có nghe thấy không, chỉ biết là tiếng thở đều đặn của cả hai trong một đêm an giấc ngon lành. Có thật là Karina sẽ không tổn thương Winter lần nữa không? Lời nói, lời hứa cũng chỉ từ miệng của con người, thực hiện hay không cũng chẳng ai đảm bảo cho điều đó. Chỉ mong sau này cô sẽ thay đổi cách yêu thương.
---Flashback---
- Cái chết của mẹ con và vụ bắt cóc của con là do một người sắp đặt. Từ một tội phạm kinh tế hắn đã lấn sang tội phạm hình sự. Nhưng cuộc đời này công bằng lắm con à, hắn cũng đã mất đi người mà hắn thương yêu, con không cần phải thù hận gì hắn nữa.
Ông Yu nhẹ giọng kể lại toàn bộ sự việc 18 năm về trước cho Karina nghe. Cô muốn khóc nhưng không thể khóc được, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, đứa trẻ 3 tuổi vẫn chưa hiểu được tình mẫu tử thiêng liêng mà giờ lại bất ngờ xúc động với những gì mà bà Yu đã hi sinh cho nó. Gần gũi cũng không, mà xa lạ cũng chẳng phải, cô mất người thân, mất tuổi thơ, mất cuộc sống, mất quyền làm người là vì hắn, Kim Chae Nim.
Nếu chỉ dừng lại ở việc làm tán gia bại sản nhà họ Kim thì vẫn còn quá nhẹ nhàng, Karina muốn ông ta sống không bằng chết khi để ông ấy chứng kiến những người mình yêu thương đau khổ. Nhưng không, Kim chủ tịch trái tim sắt đá, ngay cả con gái cũng bán đi thì trả thù hắn làm sao đây? Cứ thế hận thù nối tiếp hận thù, đan xen nhiều sự việc khó lý giải khiến yêu bao nhiêu lại biến thành hận bấy nhiêu.
Làm sao có thể minh mẫn rằng người nào làm thì người ấy có tội khi chính giọt máu của Kim Chae Nim đang hiện diện trước mặt cô? Một mảng quá khứ đen tối và hận thù hơn 20 năm qua đã che kín sự trong sáng và thuần khiết của một con người vô tội - Winter.
----------TBC----------Author: Subin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com