Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.14 H+ Ụ trước mặt mẹ

Nếu là mình mình cũng íu về vs mẹ 🫠

Khi trong nhà chỉ còn tiếng thịt đập thịt, tiếng rên dâm cùng tiếng gào khóc van xin “Chú ơi, yêu chú, đừng bỏ em…” vang vọng khắp các phòng, ngoài cổng, người mẹ đã quay lại, bàn tay vẫn run run cầm sổ tiết kiệm, nước mắt còn chưa kịp ráo.

Bà từng định ra về, nhưng rồi không đành. Bước chậm rãi vào sân, qua hàng cau, bà nghe rõ từng âm thanh vọng ra từ ngôi nhà bề thế, tiếng đứa con trai bà từng nuôi nấng, chăm bẵm từng ly từng tý—giờ đây lại bật khóc, rên rỉ, cầu xin trong khoái lạc cuồng loạn.

Mẹ Minh nấp sau khe cửa sổ phòng khách, cặp mắt căng tròn, môi run bần bật, bà gần như không dám thở. Trong ánh đèn lờ mờ, cảnh tượng bày ra trước mắt bà vừa khó tin vừa tê dại:

Trên sàn nhà, con trai bà, bụng bầu bốn tháng căng tròn, mặt mũi đỏ bừng nước mắt nước mũi hòa nước dâm nhễu xuống đùi, toàn thân dính mồ hôi, quần áo xộc xệch chỉ còn trễ nải che hờ.

Bên trên là người đàn ông to lớn, béo phệ, lưng trần đẫm mồ hôi, hai tay ôm riết lấy eo Minh mà thúc cặc điên cuồng, miệng không ngừng thì thào, hôn, mút dãi, rên “Minh ơi, vợ chú ơi, đừng rời chú…”

Bà thấy con mình đổi hết tư thế này đến tư thế khác—khi thì bò bốn chân giữa phòng, khi thì bị bế dựng vào tường, khi lại quỳ gục lên sofa, bụng bầu lắc lư phập phồng dưới từng cú thúc, miệng không ngừng khóc lóc xin được “địt nữa, đừng bỏ nhau”.

Tiếng gào bật ra không hề giả vờ:
— Em chỉ biết yêu chú thôi… chỉ biết làm vợ chú, chỉ biết nghiện cặc chú… aa… chết cũng không rời chú…

Người mẹ đứng chết trân.
Mắt không thể rời khỏi cảnh tượng tột cùng nhục cảm đó, hai chân tê liệt, hơi thở đứt quãng, mọi hy vọng “chuộc con về” vỡ vụn như thuỷ tinh.

Con trai bà—người bà dốc lòng dạy dỗ, hiền lành, lễ phép, đẹp trai, tài giỏi—giờ đã trở thành một “máy đẻ nghiện cặc”, mê muội, phát cuồng, say đắm chẳng còn sót chút tự tôn, chẳng còn nghĩ đến mẹ hay thế gian, chỉ biết ôm, quấn, mút, cầu xin, gào khóc dưới thân một gã đàn ông trung niên béo phệ quê mùa.

Bà nhìn thấy tận mắt cảnh con mình bị nắc đến bật khóc, nước mắt lẫn nước dâm loang lổ trên bụng bầu căng tròn, tiếng xin yêu, tiếng gọi chú vang vọng, ánh mắt lạc thần cuồng lạc chỉ còn lại một người đàn ông, một cơn nghiện, một vòng tay, một cặc chú Long.

Mẹ Minh đứng ngoài không dám lên tiếng, nắm chặt ngực, nước mắt tuôn ra, vừa đau vừa không dám tin, vừa thương vừa bàng hoàng.

Cảnh tượng ấy—cả đời này bà sẽ chẳng bao giờ quên: Con trai bà đã hoàn toàn thành vợ người ta, thành cái máy đẻ điên dại, thành kẻ nô lệ của khoái lạc và yêu cuồng si không lối thoát.

--------------------------------------

Mẹ Minh không nỡ về, quyết tâm ở lại mong thuyết phục con. Và thế là, ngày qua ngày, từng góc nhà, từng bữa ăn, từng sáng sớm giữa vườn sầu riêng, từng tối quạt mát, từng cơn gió ngoài hiên, bà đều phải chứng kiến hoặc nghe lén, dù bà không hề muốn, những âm thanh trộn lẫn của khoái lạc, yêu thương và mê luyến giữa hai người đàn ông.

Đó không chỉ là tiếng rên rỉ lẫn nước mắt của Minh, không chỉ là tiếng chú Long gọi “vợ ơi” vang vọng phòng khách, mà còn là ánh mắt hai người nhìn nhau: một ánh nhìn của sự hiến dâng vô điều kiện, không che giấu, không toan tính.

Sáng sớm, bà tỉnh giấc khi nghe tiếng thì thầm trong phòng bên:
— Minh… vợ chú ngoan quá… lại đây chú bú bím cho…

Rồi tiếng rên nhỏ, tiếng thở, tiếng cọt kẹt của giường và tiếng thịt đập thịt, rền rĩ như sóng vỗ bờ. Có lúc bà nghe rõ cả tiếng Minh nức nở, lẫn tiếng chú Long dỗ dành:
— Đừng khóc… có chú ở đây… không ai chia cắt mình được đâu…

Bà ngồi trong bếp, nước mắt tự nhiên trào ra, tay rửa rau mà đôi mắt chỉ biết nhìn về phía cửa phòng ngủ đóng kín.

Ngày ngày bà quan sát Minh:
Buổi sáng, Minh đi dạo quanh vườn, bụng bầu nổi bật dưới áo, tay xoa bụng, mặt mũi hồng hào, mỗi bước đi đều có chú Long kè kè bên cạnh. Chú Long lúc nào cũng ân cần, vừa nói vừa cười, lâu lâu còn sờ lên mông Minh, bóp eo, xoa bụng bầu như khoe “của riêng”.

Đến bữa ăn, Minh không giấu được ánh mắt nũng nịu với chú Long, bát canh đưa lên miệng cũng phải đút cho nhau từng muỗng, từng tiếng cười khúc khích xen lẫn những lần liếc nhau bối rối, ửng đỏ.

Đêm đến, căn nhà lớn càng vang vọng những âm thanh nhục dục, mà bà dù không muốn vẫn nghe thấy hết:
Tiếng Minh khóc thút thít van xin:
— Chú ơi… địt em đi… em không chịu nổi…

Tiếng Long khàn đặc, rền rĩ:
— Ngoan… vợ chú ngoan… để chú cho em sướng…

Tiếng giường, tiếng da thịt, tiếng mồ hôi, tiếng thở gấp, tiếng cặc ra vào, tiếng rên dâm lẫn nước mắt, nước dâm nhỏ giọt…

Bà nằm trằn trọc cả đêm, nước mắt thấm gối, không hiểu từ bao giờ con mình đã trở thành như vậy. Không phải là một Minh chỉ giỏi giang, sáng láng, hiếu thuận nữa, mà là một Minh hoàn toàn đắm chìm, mê muội, nghiện ngập một người đàn ông, nghiện bị địt, nghiện làm vợ, nghiện cảm giác bụng căng bầu, nghiện đến độ bất chấp cả mẹ, cả tương lai, cả danh dự.

Có những sáng bà vào bếp sớm, bắt gặp Minh đi ngang qua với dấu hôn đỏ trên cổ, chân đi không vững, ánh mắt lấp lánh nhưng hơi lạc thần, đôi môi sưng đỏ vì vừa bị bú mút cả đêm. Minh chỉ dám nhìn mẹ chào một cái thật nhanh rồi vội cúi mặt xuống.

Có khi bà thấy Minh tựa đầu vào ngực chú Long ngoài hiên, chú thì xoa bụng, vừa vỗ mông vừa thì thào nhỏ to, rồi cả hai cười cợt, rúc rích, thi thoảng còn tranh thủ hôn nhau vụng trộm khi tưởng mẹ không nhìn thấy.

Bà cố gắng nói chuyện với Minh:
— Minh à… về đi con. Con sinh xong gửi con cho Long nuôi. Cắt đứt với nó. Tiền mẹ lo xong hết rồi, con còn trẻ, về học lại, làm lại, tìm người yêu là con gái…

Minh chỉ lắc đầu, ánh mắt vừa tội lỗi vừa kiên quyết:
— Mẹ ơi… không được nữa rồi… con yêu chú Long rồi… con không về được đâu…

Minh khóc, nhưng nước mắt không còn là bất lực mà là day dứt, mà là hạnh phúc vì đã chọn ở lại, hạnh phúc vì được là “vợ”, được bầu, được địt, được ôm ấp, được làm “vợ nhỏ nghiện cặc” của chú Long.

Sau một tuần, bà nhận ra, có lẽ bà đã thật sự mất con mãi mãi, không phải hôm nay, mà là lâu lắm rồi, từ cái ngày Minh ngả mình, mở lồn, dang chân ra, để một người đàn ông địt cho đến khi mê mệt, cho đến khi không thể nghĩ gì ngoài chú Long.

--------------------------------
Đêm đó trời quê vắng tiếng xe, chỉ có tiếng côn trùng vọng bên ngoài cửa sổ và ánh trăng vàng nhạt chiếu qua khe rèm. Trong gian nhà lớn, mọi thứ im ắng như mọi đêm, nhưng không khí trong phòng ngủ của Minh lại sôi sục từng đợt sóng dục vọng, mê luyến.

Mẹ Minh nằm trong phòng cho khách, cố nhắm mắt mà không sao ngủ nổi. Trong tim bà là bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn: hy vọng, tuyệt vọng, thương xót, và một nỗi bất lực bào mòn từng chút một. Thỉnh thoảng bà lại nghe tiếng chân đi nhẹ nhàng ngoài hành lang, tiếng nước chảy nhỏ, rồi là những âm thanh ướt át khe khẽ vọng từ căn phòng có ánh đèn ngủ dịu vàng.

Bà mở mắt, ngồi dậy, nép sát vào bức tường sát phòng Minh, trái tim đập mạnh từng nhịp, tai lắng nghe từng âm thanh dội ra từ bên kia cánh cửa khép hờ.

Bên trong, Minh nằm nghiêng trên giường, bụng bầu căng tròn ép sát vào cánh tay chú Long. Đèn vàng hắt bóng lên tường, hắt cả lên hai thân thể trần trụi, cặp mông trắng của Minh nổi bật trên tấm ga xanh. Minh cởi phăng váy bầu, chỉ còn trần truồng ôm lấy chú, tay thì xoa bụng, tay thì cầm cặc chú Long mà mân mê, vút ve.

Chú Long nằm sau lưng Minh, áp bụng phệ vào lưng và mông Minh, tay to bấu lấy eo vợ, thỉnh thoảng lại cúi xuống mút dọc gáy, liếm từ tai xuống cổ. Tiếng chú thì thầm khàn khàn:

— … để chú vào nhé, cho cặc chú sưởi bụng vợ…

Minh chỉ rên nhỏ, tay siết chặt lấy cánh tay chú, mông đẩy lùi ra sau để đầu khấc to tướng trượt sát khe bím rồi lút vào trong, từng phân một căng đầy bụng dưới.

Tiếng rên của Minh bắt đầu lớn dần, ban đầu chỉ như tiếng mèo con thút thít, rồi sau mỗi cú thúc của chú Long là một tiếng “aa… chú… aa… sâu quá… aa… đừng dừng lại…”

Mỗi cú nắc, mông Minh lại va sát vào bụng chú, tiếng da thịt, tiếng nước dâm trộn lẫn mồ hôi, tiếng chăn gối rít nhẹ trên đệm, và cả tiếng thở của hai người cứ vang rõ trong đêm yên tĩnh.

Bên ngoài, mẹ Minh đứng dựa vào tường, đầu ngả vào vách, mắt nhắm lại mà nước mắt trào ra không dừng được. Mỗi âm thanh Minh rên rỉ, mỗi tiếng chú Long dỗ ngọt, mỗi cú thúc mạnh nghe rõ mồn một xuyên qua cánh cửa, đều như vặn xoắn từng mạch máu trong tim bà.

— Chú ơi… aa… chú ơi… em yêu chú lắm… aa… chú địt nữa đi… aa…
— Ngoan… vợ chú ngoan… bầu to phải được địt đều đặn mới tốt…
— Chú… aa… cho em tinh chú đi… bắn đầy vào trong cho con của em lớn…
— Ừ… cho vợ… ngày nào cũng cho vợ…đừng rời xa chú…

Trong ánh trăng lọt qua khe rèm, mẹ Minh trông thấy cái bóng hai người đang dính chặt lấy nhau trên tường. Bụng bầu của Minh nhấp nhô theo từng cú thúc, còn Minh thì vừa khóc vừa rên, thân thể run bần bật vì khoái lạc, miệng chỉ biết gọi chú Long, tay túm chặt lấy tay chú như sợ bị rơi xuống vực.

Bà bấu chặt lấy ngực, nước mắt ướt đẫm hai má. Lúc ấy, trong phòng, Minh rên gào vỡ òa khi chú Long thúc mạnh một cú cuối cùng, cặc giật từng nhịp sâu trong bím bầu, tinh bắn tràn vào tử cung, bụng Minh giật theo từng đợt co bóp.

Minh mếu máo, cắn chặt môi, tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng thở dồn dập, còn chú Long thì vùi mặt vào gáy vợ, vừa hôn vừa thì thầm:
— Yêu em lắm… chỉ cần có em là đủ…

Tiếng rên, tiếng thở, tiếng thì thầm, tiếng nước dâm rơi xuống đệm và tiếng trái tim người mẹ vỡ vụn hòa tan vào màn đêm quê yên tĩnh ấy.

------------------------------------

Mẹ Minh sau hơn một tuần chứng kiến tất cả—từ cảnh con trai bụng bầu khóc lóc rên rỉ dưới thân chú Long, cảnh hai người ôm nhau mê muội bất kể ngày đêm, cảnh bản thân lạc lõng giữa mái nhà—rốt cuộc cũng cạn kiệt cả nước mắt lẫn ý chí.

Sáng hôm ấy, mẹ Minh dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng cho hai người, rồi vào dọn đồ, xếp lại quần áo, để lại một phong bì tiền thật dày cùng mấy dòng chữ run rẩy: “Mẹ về thành phố. Nếu cần mẹ, cứ gọi. Con sống cho vui, cho khỏe. Nếu con đổi ý hãy gọi mẹ, mẹ đón con về ngay.”

Không một lời oán hờn, không còn nỗ lực níu kéo. Chỉ có tiếng thở dài khẽ khàng, và một bóng lưng rời khỏi cổng, biến mất giữa con đường đất bụi đỏ, bỏ lại căn nhà lớn, vườn sầu riêng, và đứa con trai bụng bầu đã chọn kiếp vợ, kiếp mê muội bên một người đàn ông không gì thay thế nổi.

Minh đứng bên cửa sổ, nhìn bóng mẹ khuất dần, trong lòng buồn bã nhưng không còn giằng xé. Cả ngày ấy, Minh cứ ôm lấy bụng bầu, thỉnh thoảng lại rúc vào ngực chú Long, thủ thỉ:
— Chú ơi, mẹ đi rồi… giờ chỉ còn mình mình với em thôi…

Chú Long vuốt tóc Minh, ôm ghì vợ trong vòng tay ấm, bàn tay xoa lên bụng bầu ngày một lớn, giọng trầm chắc nịch:
— Ừ, vợ ngoan của chú… từ nay chỉ còn chú, chỉ còn vợ chú với con thôi. Ngoan nào… đừng buồn… chú thương, chú chiều… chú sẽ ở với em cả đời…

Minh rúc mặt vào ngực chú Long, nước mắt còn vương trên mi, nhưng nỗi lo lắng đã tan đi, chỉ còn thứ bình yên dâng lên ngập lòng. Bụng bầu ép sát bụng chú, hai tay vòng lấy cổ, đầu ngửa lên thì thầm:
— Mình ơi… hôm nay em chỉ muốn ở bên mình thôi… mình đè em ra đi… nắc cho em không nghĩ ngợi gì được nữa…

Chú Long không chờ đợi thêm, ôm bổng Minh lên phòng ngủ, bụng bầu chạm bụng phệ, hai thân thể dán vào nhau, hơi thở nồng nàn, ánh mắt chỉ còn quyện chặt lấy nhau. Minh vừa nằm xuống giường đã bị chú đè phủ lên, tay chú vuốt dọc từ cổ, xoa xuống bụng bầu, rồi lại vén váy lên cao, cầm lấy cặc cứng nắc mà dí sát mép bím.

Minh rên nhỏ, tay bấu ga giường, bụng bầu cong lên theo nhịp chú mút ngực, xoa mông, rồi bất ngờ thúc mạnh—cặc lút sâu, mông Minh bật ngửa, hai chân quặp lấy lưng chú Long.
— … từ nay mình không cần ai nữa… chú địt cho em sướng cả đời…
— Mình ơi… aa… mạnh lên… aa… em chỉ cần mình thôi… aa… địt em đi… cho em biết em là vợ, là của mình mãi mãi…

Cả căn phòng ngập tràn tiếng rên, tiếng thịt đập thịt vang vọng, bụng bầu rung lên theo từng cú thúc, nước dâm nhỏ đầy ra ga giường, da thịt hai người bết lại vào nhau, nhịp địt mỗi lúc một mạnh, mỗi lần lại cuốn cả hai vào vòng mê luyến không lối về, chỉ còn lại hơi thở, thân xác, tình yêu, và cơn nghiện quấn siết chẳng thể tách rời.

🍋🍋🍋🍋🍋🍋🍋🍋🍋🍋🍋

Chương này là 1 trong những chương nứng nhất mình từng viết. Siêu hạnh phúc vì bé Minh và chú Long hoàn toàn thoát khỏi số phận, tự nguyện ở bên nhau vì không thể sống thiếu nhau.

VOTE SAO VÀ COMMENT NHA!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com