Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3b: "Tiểu Việt, hôn anh, hôn anh có được không?" (H)

Lúc Vương Việt đi ra khỏi quán ăn của Hồ Mỹ Lâm, Lăng Duệ vẫn đang ở đó.

Anh giống như một bóng ma không tan lảng vảng bước từng bước đi lên, ấp úng nói: "Anh chỉ muốn nói với em một câu, chuyện làm phẫu thuật của Vương Siêu anh đang cố gắng giúp đỡ. Anh đang phân tích ca bệnh của anh ấy, chắc chắn có thể thuyết phục thầy anh phẫu thuật cho anh ấy."

Vương Việt dừng lại, nhưng vẫn chỉ là bóng lưng đó.

Lăng Duệ cũng dừng lại sau lưng cậu, run run rẩy rẩy như đang chờ phán quyết. Anh đang mong chờ Vương Việt xoay người lại, nói với anh một câu, nói "Tôi tha thứ cho anh rồi, bác sĩ Lăng." Hoặc là tức giận lao đến đánh anh một trận, mắng anh một tràng, nhưng lại dần dần chịu nói chuyện với anh... Anh cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Thế nhưng khi Vương Việt xoay người lại, cậu lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi:

"Anh muốn có cái gì?"

Từng đốt xương trên cơ thể Lăng Duệ như đông cứng lại.

Anh liều mạng nói trong lòng 'Không phải đâu, Tiểu Việt, anh không muốn có gì cả. Anh chỉ muốn em tha thứ cho anh. Anh chỉ muốn em sống thật tốt, chỉ muốn em vui vẻ. Anh làm chuyện này chẳng hề mong muốn có được gì cả, thật đấy.'

Thế nhưng anh lại nghe thấy lời nói cuối cùng thốt ra khỏi miệng mình với giọng nói rụt rè nhưng không biết xấu hổ lại là: "Mỗi cuối tuần em có thể ở bên anh một ngày, được không?"

Từ trước đến nay lưng Vương Việt đều hơi gù, nhưng lúc này dường như cậu nhận ra được điều gì đó, liều mạng đứng thẳng lưng, nhưng lại không thẳng nổi, nên nhìn có chút khôi hài, cậu cứ đứng như vậy nói:

"Được."

Lăng Duệ, vừa nãy mày nói linh tinh cái gì vậy? Người chà đạp em ấy nhiều nhất chẳng phải là mày sao?

"Ngày... ngày mai là cuối tuần... Mai em có thể đến nhà anh không?"

Mắng cậu có là gì? Chỉ tay năm ngón tức giận sai khiến cậu thì có là gì? Để cậu ăn thức ăn thừa lại có là gì? Ném tôn nghiêm quý giá của cậu xuống dưới đất mà giẫm chẳng phải là sỉ nhục chà đạp cậu gấp trăm nghìn lần sao?

"Được." Lăng Duệ nghe thấy Vương Việt nói.

Cả đêm hôm đó Lăng Duệ trằn trọc không yên. Ngày hôm sau anh dậy rất sớm đi mua thức ăn, trở về làm một bàn thức ăn thật ngon. Anh không giỏi ăn cay, nhưng anh biết Vương Việt rất thích ăn cay, vậy nên đã cho tương đối nhiều ớt, ngửi thôi đã thấy mùi cay nồng.

Thức ăn vừa nấu xong thì Vương Việt cũng đến. Lần này cậu chỉ mặc bừa một chiếc áo phông cũ, vẻ mặt lạnh lùng.

Lăng Duệ xoa tay vào tạp dề, nở một nụ cười ngô nghê với cậu: "Ăn... ăn cơm trước đã nhé!"

Bữa ăn im lặng một đáng sợ, Vương Việt căn bản chẳng gắp bao nhiêu thức ăn, chỉ chăm chăm vùi đầu và cơm trong bát.

Lăng Duệ lo lắng không yên gắp thức ăn vào bát cho cậu: "Sau lại chỉ ăn mỗi cơm thế, ăn thêm chút thức ăn nữa đi. Anh... anh nhớ những món này đều là món em thích ăn, là do anh làm không ngon sao?"

Vương Việt gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một lúc rồi nói: "Ngon."

Sao lại thành thế này chứ? Vốn dĩ anh cho rằng Vương Việt thường xuyên ăn thức ăn thừa, có thể ăn những món ngon thì chắc là sẽ rất vui, nhưng dáng vẻ lúc ăn cơm của Vương Việt rõ ràng như đang hoàn thành một nhiệm vụ mà Lăng Duệ giao cho cậu vậy, máy móc đến mức lạnh lùng.

Lăng Duệ bỗng hiểu ra, trong lòng lại tự giễu cợt chính mình: 'Nói thừa, trong lòng em ấy đang nghĩ sau đó phải làm tình với mày, đương nhiên là nuốt không nổi cơm rồi, đổi lại là mày, khi nghĩ đến việc phải làm tình với một người đàn ông mà mình ghét, mày có buồn nôn không? Lại còn ăn cơm nữa chứ?'

Cuối cùng Vương Việt cũng đã và hết bát cơm. Cậu ngậm đầy một miệng, cơm còn chưa nhai kỹ đã nuốt xuống: "Có thể làm được chưa?"

Lăng Duệ sững sờ nhìn cậu một lúc, sau đó kéo cậu đến phòng ngủ.

Lăng Duệ đã thay đồ mới, xịt nước hoa, còn chuẩn bị tinh dầu thơm, loa Bluetooth, champagne, đồ ngủ mới tinh thoải mái, còn có cả một bàn thức ăn kia; nhưng cuối cùng chúng cũng chỉ yên ắng nằm nguyên ở chỗ cũ, lạnh lùng quan sát cuộc hoan ái đau khổ đó.

Vương Việt rất muốn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia, Lăng Duệ cũng biết, nên anh đâm vào vừa mạnh lại vừa sâu, ép Vương Việt phải phản ứng lại. Vương Việt nằm dưới thân Lăng Duệ giống như một tờ giấy bị vò nát, đau đớn nắm lấy ga giường, cắn môi rên rỉ ngày càng to hơn, nước mắt chảy dài thấm ướt những lọn tóc dính trên má.

Lăng Duệ gần như phát điên với dáng vẻ này của cậu. Thân dưới anh thỏa mãn bao nhiêu thì trong lòng lại sợ hãi, trống rỗng bấy nhiêu. Hai tay anh ôm lấy khuôn mặt của Vương Việt, cậu xin cậu:

"Tiểu Việt, hôn anh, hôn anh có được không?"

Vương Việt sốt ruột ngẩng cổ lên, liều mạng lắc đầu: "Không muốn, tôi không muốn!"

"Hôn anh! Hôn anh!" Lăng Duệ như phát điên mà đâm chọc đưa đẩy hông, giường cũng phát ra tiếng kêu cót két bởi động tác mạnh mẽ của anh.

"Ah! Ahh!" Vương Việt bị cảm giác sung sướng ập đến giày vò đến mức vặn vẹo ở trên giường, giống như một chú cá mắc cạn đang giãy chết, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không muốn... Tôi không muốn..."

Cuối cùng Lăng Duệ cũng chịu thua, anh nhấc bổng Vương Việt lên, ép cậu hôn mình. Hai người môi lưỡi giao hòa, dán chặt vào nhau, giống như hai sợi tơ bện chặt vào nhau không thể phân biệt, cũng không thể tách rời.

Lăng Duệ vừa hôn cậu vừa hỏi: "Tiểu Việt, anh "làm" em có sướng không? Hửm, có sướng không?"

'Sướng'. Vương Việt nghĩ, cả đời này cậu chưa từng sướng như vậy. Nhưng mỗi một phút giây cơ thể cậu cảm thấy sướng thì thâm tâm cậu lại càng cảm thấy nhục nhã hơn. Cậu nhớ rõ ngày trước khi còn ở nhà cũ, cậu có một người em gái hàng xóm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn đã lỡ đi sai đường. Khi biết chuyện, cậu tức đến mức nửa đêm đuổi đến tận nơi tiếp khách, túm tóc cô ấy, đánh cô ấy một trận, mắng cô ấy là đồ vô liêm sỉ, đê tiện.

Lúc đó vành mắt người em gái đó đỏ hoe, điên cuồng chất vấn cậu: "Chẳng nhẽ anh không có lúc nào cùng đường sao? Chẳng nhẽ anh có thể luôn ngay thẳng, có tự trọng và tự ái như vậy sao?"

Anh dứt khoát đáp lời: "Đúng vậy! Vương Việt anh đây dù có nghèo, dù cho chết đói đi chăng nữa cũng không bao giờ làm ra những chuyện suy đồi đạo đức như vậy."

Vương Việt nằm sấp trên giường, cái mông vểnh lên mặc sức Lăng Duệ ra vào liên tục. Cậu nghĩ, lúc đó giọng nói của mình mới hùng hồn làm sao.

Vương Việt quay lưng lại với Lăng Duệ, im lặng mặc lại quần áo, chợt nói: "Tôi còn phải đến bao nhiêu lần nữa?"

Sau đó lại nói: "Tôi sắp kết hôn rồi."

Lăng Duệ còn chưa thoát khỏi cảm giác thoải mái sung sướng lúc nãy, nghe thấy câu này như thể bị dội một gáo nước lạnh.
Anh ấp úng lặp lại lời cậu:

"Em... em sắp kết hôn rồi?"

"Ừ."

"Tiểu Việt, Tiểu Việt... anh..."

Lăng Duệ vừa nãy vẫn còn ở trên giường mặc sức chiếm đoạt Vương Việt, giờ đây lại giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó vậy, chỉ dám nhẹ nhàng kéo tay cậu:

"Tiểu Việt... anh... anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. Anh anh anh bằng lòng chăm sóc em cả đời này, anh cũng bằng lòng chăm sóc Vương Siêu cả đời này. Anh sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em, tốt hơn gấp trăm lần so với người phụ nữ kia. Em... Em có thể..."

"Tôi không yêu anh, dù chỉ là một chút cũng không. Tôi không thích đàn ông."

Lăng Duệ trần truồng ngồi ở trên giường, cổ co rụt lại, cả người run rẩy: "Không... không yêu anh cũng... cũng không sao hết... Anh... anh có tiền, còn biết chữa bệnh... em cùng anh..."

Vương Việt gạt phắt tay của Lăng Duệ ra, đột nhiên quay người lại, trên mặt cậu là sự thù hằn Lăng Duệ chưa từng thấy, cậu chỉ vào mũi Lăng Duệ, chất vấn anh một cách gay gắt:

"Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ ở bên một kẻ h.iếp d.âm chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com