th
yeon ước rằng rang khi tỉnh rượu cũng sẽ có thể ngoan ngoãn như lúc em còn ngà ngà say. giây phút cáo con tỉnh rượu, chàng thần núi dường như lại trông thấy cậu em trai đang đến tuổi nổi loạn ngày nào, cứng đầu và chẳng chịu khuất phục trước ai bao giờ.
"sau này đừng uống say nữa, nhỡ anh bận việc không đưa em về được thì sao."
"không phải chuyện của anh."
yeon ôm trán thở dài, lee rang thậm chí còn chẳng rời mắt khỏi màn hình điện thoại để trả lời gã. em bĩu môi, tập trung vào trò chơi điện tử đang dở dang và chỉ vứt điện thoại sang một bên khi dòng chữ "thua cuộc" hiện to trên màn hình.
"anh không có việc gì để làm à?"
"không, anh rất rảnh." gã múc một muỗng kem, vừa thưởng thức hương vị mát lạnh vừa ngắm nhìn sự thay đổi của em trai mình sau sáu trăm năm. dường như đã rất lâu rồi yeon chưa từng ngắm nhìn em chăm chú như thế, dù là ở thế giới cũ hay hiện tại. rang rất đẹp, lee yeon không bảo thế chỉ vì gã là một người anh trai, sự thật đã chứng minh điều đó. em có làn da trắng, đôi mày mỏng và bờ môi phớt hồng. đặc biệt hơn, đôi mắt đen láy của rang - với một nửa có màu mật ong - thường cong lên khi em cười là nguyên do đốn tim kẻ đối diện. ngay cả khi nét cười không hiện hữu nơi đáy mắt em, nó vẫn mang lại cho lee rang một vẻ xa cách, cao ngạo mà chẳng kém phần ưu tư-
"này, đừng nhìn nữa!" rang nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của yeon. người ngồi đối diện gã hằn học, không che giấu sự khó chịu - ngay cả khi gã hồ ly biết rằng em không thực sự cảm thấy thế. bắt đầu từ khi tỉnh rượu, em luôn giữ một khoảng cách nhất định đối với yeon. rang không nói chuyện với gã nhiều, cũng không thể hiện sự quan tâm như đã từng. em giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, không muốn làm gì khác ngoài cạch mặt đối phương cho đến khi nào hả dạ thì thôi.
"hơn sáu trăm tuổi mà còn giận dỗi thì không đáng yêu đâu."
"im đi!"
"em không còn là một đứa con nít nữa đâu đấy."
"nếu anh không đi th-"
"thôi được rồi, anh xin lỗi." yeon nhún nhường một bước khi trông thấy em trai mình đã tức đến xù cả lông cáo. em nhắm mắt, thở hắt ra một hơi dài, sau đó rời khỏi phòng ăn đi về phía cửa ra vào.
"ơ này em đi đâu đấy?"
"đã bảo không phải việc của anh. chán quá không có gì làm thì học cách nấu ăn đi!"
"làm gì thì làm cũng đừng đi chọc phá con người đấy."
tiếng sập cửa thật mạnh khiến yeon giật mình. gã đặt hũ kem sô cô la bạc hà xuống, len lén nhìn ra cửa. có vẻ rang giận thật, đến mức chẳng buồn đôi co với gã nữa. lee yeon khoanh tay, ngả người ra sau ghế rồi nghiêm túc suy nghĩ về những gì shin ju đã nói - trước khi bảo gã tìm đến và đưa lee rang về nhà. những hồi ức chầm chậm trở về, đan xen lẫn nhau, và rồi dường như khung cảnh tối hôm qua lại xuất hiện trước mắt gã hồ ly một lần nữa.
...
"thật ra...anh ấy đã trở nên xốc nổi hơn kể từ khi dân làng suýt đốt núi." shin ju thở dài. "mọi chuyện xảy ra đúng như những gì anh đã dự đoán. những trận động đất liên tiếp xảy ra sau khi anh đi, hạn hán, mưa đá ập đến một cách bất thường chỉ trong một buổi tối khiến hoa màu hoàn toàn bị tàn phá. và cuối cùng-"
"họ đã đốt núi?"
"vâng, nhưng vì nhờ anh đã cảnh báo trước nên mọi chuyện đều ổn cả. ngài sato đã đến kịp lúc và hòa giải mọi thứ." y gãi đầu, sự hối lỗi hiện rõ trên nét mặt. "nhưng lúc đó lửa đã lan hết một phần cánh đồng hoa đỗ quyên, em đã không đến kịp."
"không sao, cậu đã làm hết sức rồi." yeon gật đầu, hạ giọng an ủi chàng bác sĩ thú y. "rang đã làm gì vào lúc đó?"
"em đã dỗ anh ấy ngủ rồi nhưng không hiểu vì sao khi em tìm đến cánh đồng đỗ quyên thì rang lại đứng ở đó và chứng kiến tất cả." y thở hắt ra một hơi dài, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. "khoảng thời gian sau đó thực sự rất khó khăn, anh ấy lạc lối như những chú cún đã bị ruồng bỏ bởi người chủ của mình vậy."
"chắc thằng nhóc giận tôi lắm." lee yeon khẽ thở dài khi trông thấy đôi mắt của y rơm rớm nước mắt và cố ngăn bản thân không nghĩ về triệu chứng điển hình của những loài động vật từng bị ngược đãi.
"em không biết nữa, anh ấy hầu như chẳng làm gì ngoài ngồi ngẩn ngơ cả ngày và chơi cùng mực." nói đến đây, shin ju sụt sịt và bắt đầu bật khóc rấm rứt "nhưng rồi cậu ấy đã ra đi, ngài lee rang đã rất buồn, em cũng buồn lắm, tất cả mọi người đều rất buồn-"
"tôi hiểu rồi." yeon gật đầu, đưa cho y chiếc khăn tay của mình. không cần nói thêm để gã hiểu được khoảng thời gian nổi loạn của rang sẽ đến ngay sau đó. em đã gặp phải những cú sốc quá lớn, ngay cả khi yeon đã cố gắng để cản bớt sự ảnh hưởng của chúng tới trái tim nhỏ bé của em trai mình. "cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi và để mắt đến thằng bé trong suốt những năm qua."
"em sẽ tìm cho anh một căn hộ tốt trong vòng tối nay." shin ju lau nước mắt.
"cả điện thoại và đồ gia dụng nữa."
"vâng, tất cả, cứ tin ở em."
"vậy, rang đâu rồi?" yeon đặt ly kem rỗng xuống, lúc bấy giờ dời sự chú ý đến người em trai của mình.
"em có nghe yuri bảo rằng anh ấy đang ăn tối cùng mang tae ở một quán rượu hàn quốc nào đó, chờ một chút, em sẽ hỏi địa chỉ cho anh."
"ừ. cảm ơn cậu."
mất một lúc khá lâu để cô nàng đồng ý cho lee yeon biết rằng vị ân nhân của mình đang ở đâu. ngay cả khi chỉ mới gặp gã lần đầu, có vẻ yuri vẫn có ấn tượng xấu với gã hồ ly hệt như trước đây. nghĩ đến sự khó chịu luôn xuất hiện một cách rõ rệt đến không thể che giấu ấy, yeon không khỏi thở dài.
"thế nhé, em phải đi trước đây!" nói rồi shin ju cầm lấy chiếc áo khoác ngoài, hớt hải rời khỏi nhà hàng. yeon đã đoán là có chuyện xảy ra ở phòng khám thú y, tuy nhiên khi trông thấy y vừa đi vừa chải chuốt lại phần tóc mái của mình, gã không muốn đoán nữa.
dù sao thì yeon vẫn cảm thấy vui vì sự xuất hiện của mình không khiến buổi hẹn bị hủy.
"đừng quên mua theo một bó hoa đấy!"
"vâng, em biết rồi!"
gã nở nụ cười ngọt ngào khi trông thấy cậu em thân thiết của mình đang tận hưởng một cuộc sống mới. shin ju vốn không có mối quan hệ huyết thống với yeon, tuy nhiên thành thật mà nói, gã chưa bao giờ xem y là người ngoài.
ở cuộc sống trước đây, sự xuất hiện của li long luôn làm đảo lộn tất cả. có trời mới biết yeon cảm thấy may mắn đến nhường nào khi bản thân đã triệt hạ đối thủ từ sáu trăm năm trước. và rồi giờ đây, những hạt mầm hạnh phúc, tựa như shin ju và yuri sẽ chẳng còn gì ngần ngại để tiến đến bên nhau.
...
đoạn, yeon thở dài. gã đứng lên, chẳng buồn dọn dẹp hũ kem rỗng ruột, đẩy ghế vào và rời khỏi bàn ăn, ngồi phịch xuống chiếc đi văng ở phòng khách. đã lâu, lâu lắm rồi, ngay cả ở thế giới cũ, chưa bao giờ yeon bị lơ đẹp trong mắt người đối diện như thế. ngay cả khi những điều mà rang đã trải qua có thể giải thích một cách vừa vặn cho thái độ bướng bỉnh của cậu nhóc thì gã, một vị thần núi và là một người anh trai có tấm lòng bao dung rộng mở, cũng sẽ không bao giờ nuông chiều theo sự ương bướng của em.
đơn giản thôi, yeon chẳng thích chiều hư những đứa trẻ. dung túng một chút thì may ra.
cầm chiếc điều khiển từ xa lên và mở tivi, gã cẩn thận chọn cho mình một tựa phim mỹ ấn tượng trong hằng hà sa số những đề cử của tuần và tựa người vào ghế, tận hưởng một buổi chiều.
đúng ra phải là như vậy. ấy thế mà chừng hai mươi phút, có gì đó vô hình khiến bụng yeon trở nên nhộn nhạo. đôi chân gã chùng xuống, khó chịu và thôi thúc người trai đứng bật dậy, đi đâu và làm vài việc lặt vặt thay vì dán mình trên chiếc đi văng.
"mình đã ở yên một chỗ quá lâu chăng..." yeon thầm nghĩ. gã nhìn đồng hồ, bảy giờ tối, cũng sắp đến giờ cơm.
"có lẽ đến lúc nên đi tìm rang về rồi." gã vươn vai, nghĩ là làm, cầm lấy chiếc áo măng tô treo trên giá đồ, khoác vào và rời khỏi nhà. yeon không cần phải lo về bữa tối. shin ju thường là người giải quyết những việc lặt vặt như thế và điều duy nhất gã cần làm chỉ có xuất hiện ở nhà vào lúc bảy giờ rưỡi mà thôi.
cảnh sắc không thay đổi, hoàn toàn giống như in những gì gã từng trải qua. rảo bước một vòng sông hàn, yeon đi qua tất cả những hàng quán, trung tâm và công viên mà mình thường ghé đến trong quá khứ - hoặc cũng không phải là quá khứ, gã không biết nữa, thật khó khăn để có thể nhắc về chúng dù là theo cách nào đi chăng nữa. khi gã lướt qua công viên thân thuộc, gần nhà hàng cô dâu ốc sên, những sự kiện vừa diễn ra chỉ vài tiếng trước ồ ạt quay về trong trí nhớ yeon.
...
gã cầm theo tờ giấy với địa chỉ của quán rượu, rời khỏi nhà hàng cô dâu ốc sên. trời lúc này đã xế chiều, ánh hoàng hôn ngả vàng, chiếu xuống mặt đường bằng nhựa. yeon vừa đi vừa chậm rãi ngắm nhìn thế giới xung quanh - dẫu cho trông chúng chẳng khác mấy seoul trong trí nhớ của gã trước khi trở về quá khứ.
chuyện gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến. nhờ vào sự trùng hợp đến đáng kinh ngạc của vũ trụ, yeon đã vô tình gặp lại ji ah một lần nữa - hay nói đúng hơn là bác sĩ jung young jae, thân phận của cô ở kiếp này. hơn cả những gì gã có thể tưởng tượng, cô trở thành một bác sĩ khá giỏi, sự nghiệp tươi sáng và có cuộc tình viên mãn bên người tình làm lính cứu hỏa. chẳng còn hình tượng cô PD mạnh mẽ luôn theo đuổi những câu chuyện kỳ bí, người phụ nữ mà yeon đã giành hơn nửa đời để bảo vệ trở nên xinh đẹp và nữ tính hơn trong bộ tóc dài xoăn nhẹ màu gỗ nâu. không còn gì nghi ngờ để kết luận rằng cô chắc chắn đã trải qua cuộc đời yên ổn và hạnh phúc như một người bình thường.
"mừng cho em." yeon mỉm cười.
đột nhiên một cơn gió kéo đến, vô tình thổi bay chiếc mũ cói màu kem của young jae. cô giật mình, vội đuổi theo để bắt lấy nó, nhưng rồi ngọn gió đột ngột đổi hướng, đưa chiếc mũ bay ngược trở về, đáp xuống tay cô. young jae bất ngờ, nàng ngây ngốc nhìn xung quanh, khi nhận ra cả công viên chẳng còn ai khác ngoài bản thân và người bạn đời thì không ngừng thắc mắc.
dẫu vậy, một khoảng thời gian ngắn trôi đi, ước chừng hai giây, người phụ nữ lắc đầu, cô không để bụng nữa, quay lại bên anh tiếp tục buổi hẹn ban đầu. lúc bấy giờ, yeon mới chậm rãi rời đi từ phía sau lưng một thân cây cổ thụ lớn, nụ cười hãy còn chưa vụt tắt bên khóe môi, không một lần ngoái đầu nhìn lại.
dường như chưa bao giờ, trong suốt hàng ngàn năm dài đằng đẵng, chưa bao giờ yeon cảm thấy nơi đáy lòng mình hân hoan đến thế.
còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com